Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 367
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:29:30
Lượt xem: 135
Đám người Lâm Phi có hơi sửng sốt, sau khi nhìn nhau, cô ta lợi dụng ấn tượng khá tốt của Ninh Tuyết đối với mình, lấy can đảm hỏi: “Chuyện đó… Chị Ninh, chị có thể thu nhận bọn em không?”
Lâm Phi vừa mới nói xong, người phụ nữ trước đó luôn im lặng chợt kéo vạt áo của cô ta. Lâm Phi tỉnh táo lại, giống như ý thực được mình nói sai, sắc mặt trắng bệch.
Có lẽ là không ngờ cô ta lại nói như vậy, nên biểu cảm của Ninh Tuyết có hơi ngẩn ra.
Nếu như không có nhiệm vụ trên người có lẽ cô ấy sẽ đưa mấy cô gái yếu đuối này trở về, tuy nhiên việc tìm căn cứ Thần Quyến cũng rất quan trọng, càng khó có thể tiết lộ với mấy người này, nên Ninh Tuyết đành phải lắc đầu xin lỗi bọn họ.
“Xin lỗi.”
Chỉ hai chữ này, đám người Lâm Phi đã hiểu được ý tứ của Ninh Tuyết, trên mặt bọn họ không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
Ninh Tuyết thấy vậy âm thầm thở dài, quay đi chỗ khác, chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy.
“Không sao đâu chị Ninh, bọn chị đã cứu tụi em, bọn em rất biết ơn.” Lâm Phi mỉm cười: “Hơn nữa, bọn em cũng không phải là những cô gái yếu đuối.”
Lời của Lâm Phi khiến Ninh Tuyết không tự chủ được mà gật đầu, ấn tượng đối với cô cũng trở nên tốt hơn: “Bọn em có xe không?”
“Có ạ.” Lâm Phi thấy Ninh Tuyết nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc thì chỉ về hướng nào đó: “Nhóm người kia đã dựng một doanh trại tạm thời ở cách đó không xa, xe cộ vật liệu cái gì cũng có, bọn em đã tìm một cơ hội cắt đứt dây thừng rồi trốn ra ngoài.”
Lâm Phi nói tới đây thì ngừng lại một chút, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi: “Ai mà biết vừa mới chạy trốn chưa được bao lâu, đã bị bọn họ phát hiện…”
Trần Tống thấy vậy, khẽ ngoắc ngoắc đầu ngón tay với một người có dị năng tốc độ ở trong đội ngũ.
Vút một tiếng, người có dị năng tốc độ nhanh chóng đến bên cạnh Trần Tống.
“Đi tới địa điểm mà bọn họ nói xem một chút.”
Người có dị năng tốc độ không lên tiếng, vút một tiếng rồi biến mất khỏi đó, thậm chí bóng dáng còn không xuất hiện ở trên không trung.
Hành động của hai người rất bí mật, nhưng vẫn bị người phụ nữ đang nhìn chằm chằm phát hiện ra, cô ta khẽ chớp mắt không nhìn nữa.
Không lâu sau, người kia đã trở lại, âm thầm gật đầu với Trần Tống, tỏ ý rằng những lời mà mấy cô gái này nói đều là thật.
Trần Tống khẽ mím môi, từ đầu đến cuối luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn quanh quẩn ở trong lòng.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn, thấy Ninh Tuyết vẫn còn đang nói chuyện với đám người Lâm Phi, suy nghĩ một lát bèn cắt đứt câu chuyện của bọn họ.
“Chị Tuyết, chúng ta còn có nhiệm vụ cần làm, mau lên đường thôi…”
Ninh Tuyết bị cắt ngang cuộc trò chuyện cũng không hề tức giận, nhìn thấy đám người Lâm Phi gần như đã khôi phục dị năng, vừa chuẩn bị nói gì đó thì Lâm Phi vội nói: “Hóa ra chị Tuyết còn có nhiệm vụ, nếu như vậy thì bọn em không làm phiền mọi người nữa. Bọn em đã khôi phục dị năng xong rồi, có thể quay trở lại doanh trại nơi đám người kia đóng quân.”
Ninh Tuyết cảm thấy cũng đúng, gật đầu rồi đi theo đám người Trần Tống trở lại xe.
Lúc lái xe đi ngang qua bọn họ, Lâm Phi còn nở nụ cười ngọt ngào.
“Chị Ninh, mọi người chú ý an toàn nhé.”
“Bọn em cũng vậy nhé.”
Nói xong câu này, đám người Ninh Tuyết rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, khuôn mặt của Lâm Phi trở nên lạnh lùng.
“Cứ tưởng rằng là đám người ngu xuẩn, không ngờ lại rất cảnh giác.” Lâm Phi xoa xoa mặt mình.
“Chậc, cô đừng có giả vờ làm em gái ngọt ngào nữa được không?” Người phụ nữ lúc trước luôn để ý tới Trần Tống cười lạnh.
“Còn không phải bởi vì kỹ thuật diễn xuất của các cô quá kém, nên tôi mới phải ra tay sao?” Lâm Phi liếc nhìn cô ta.
Người phụ nữ kia cũng không thèm so đo với Lâm Phi, quay lại nhìn về phía người phụ nữ bị thương trước đó: “Hà Vân Trân, vết thương trên người cô thế nào rồi?”
Hà vân Trân bị hỏi thăm thì lộ ra nụ người nghiền ngẫm: “Vẫn còn tốt lắm, ngay cả một vết sẹo cũng không có.”
Cô ta nói xong thì l.i.ế.m liếm môi: “Tôi cảm thấy người có dị năng hệ chữa trị tên Trần Tống đó có thể mang về căn cứ được.”
“Được rồi, đừng có kiêu ngạo như vậy.” Người phụ nữ cũng lười nhìn dáng vẻ này của Hà Vân Trân: “Chúng ta cố ý thiết kế chuyện này dựa theo tính cách của Ninh Tuyết ở trong tài liệu, vốn cho rằng cô ta có thể dẫn mình rời đi, không ngờ sự cảnh giác của cô ta còn rất mạnh mẽ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-367.html.]
“Cũng may là tôi không nghe lời cô chỉ thực hiện một kế hoạch như vậy.” Người phụ nữ kia mỉm cười: “Tôi đã cài máy định vị lên người đàn ông vừa đỡ mình lúc nãy.”
“Ồ, Dương Nhã cô thật lợi hại.” Lâm Phi nhíu mày: “Sẽ không bị phát hiện chứ?”
“Mọi người yên tâm đi, tôi đã dùng dị năng để che giấu cảm giác của bọn họ, chắc chắn sẽ không bị phát hiện đâu.” Dương Nhã nhẹ nhàng chớp chớp mắt.
“Dương Nhã làm tốt lắm, bây giờ chúng ta sẽ chờ Ninh Tuyết trở về đại bản doanh, đến lúc đó…” Trong mắt người phụ nữ thoáng hiện lên vẻ hung ác, nhiệm vụ Âm Phục thất bại đã khiến Boss giận dữ, lần này cô ta nhận nhiệm vụ chặn đánh Ninh Tuyết, chỉ có thể thành công không được phép thất bại, nếu không…
Nghĩ tới lửa giận của Boss, người phụ nữ khẽ run rẩy.
….
“Chị Tuyết, chị có cảm thấy có gì đó không ổn không?”
Trần Tống ngồi chung một chiếc xe với Ninh Tuyết, suy nghĩ một lúc lâu không nhịn được bèn hỏi người đang ngồi ở ghế phụ.
Ninh Tuyết không hiểu Trần Tống muốn nói gì: “Cái gì không đúng?”
“Thì là đám người Lâm Phi đó.”
Ninh Tuyết có hơi sửng sốt: “Lạ ở chỗ nào?”
“Vừa nãy có phải chúng ta hơi bốc đồng không, đáng lẽ nên giữ lại mấy người sống để hỏi xem bọn họ ở căn cứ nào?”
Hơn nữa đám người Lâm Phi đó ra tay rất nhanh, sau chuyện này cậu ta càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.
Ninh Tuyết nghe nói vậy, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: “Là tôi quá xúc động.”
Chuyện hôm nay rõ ràng đã gợi lên những ký ức sâu thẳm bên trong nội tâm của cô ấy, bởi vì đã từng trải qua chuyện tương tự cho nên cô ấy lại cảm thấy đồng cảm với Lâm Phi hơn, cũng quên giữ lại mấy người sống để thẩm vấn.
“Xin lỗi.”
“Chị Tuyết không cần nói xin lỗi đâu, không ai trong chúng ta muốn điều này xảy ra cả!” Trần Tống xua tay: “Nhưng mà sau này chúng ta phải cẩn thận hơn, khi ra bên ngoài an toàn là quan trọng nhất.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Ninh Tuyết hít một hơi thật sâu, biết hôm nay mình quá xúc động, cũng may chưa xảy ra chuyện gì cả, nếu không cô ta sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.
Bọn họ đi dọc theo hướng này, một lòng tìm kiếm tung tích của căn cứ Thần Quyến, ở trên đường gặp phải rất nhiều zombie, nhờ có tinh thần lực của Ninh Tuyết mở đường nên cả đám không gặp phải nguy hiểm gì cả.
Cho đến khi thời gian không còn nhiều lắm, Ninh Tuyết mới hạ lệnh trở về đường cũ.
Ở phía bên kia, Dương Nhã vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính bảng, khẽ mỉm cười.
“Hình Thiến, bọn họ quay trở về rồi!”
Hình Thiến cũng chính là người phụ nữ vẫn luôn chú ý tới Trần Tống, vừa nghe thấy vậy lập tức lấy điện thoại vệ tinh ra, sắp xếp chuẩn bị điều động người.
“Cô gọi nhiều người như vậy không sợ bị tinh thần lực của Ninh Tuyết phát hiện à?” Có vẻ như mối quan hệ giữa Lâm Phi và Hình Thiến không được tốt lắm, luôn thích dùng lời nói để châm chọc cô ta.
“Này, cuộc chiến của cô với Hình Thiến không liên quan tới tôi đâu nhé! Dị năng của tôi có thể che giấu được lực tinh thần của Ninh Tuyết, cô cảm thấy tôi không làm được à?” Dương Nhã hung dữ trợn mắt nhìn Lâm Phi.
Lâm Phi cũng ý thức được mình nói sai, cười xấu hổ .
Đồ ngốc.
Hình Thiến chú ý tới cảnh tượng này, khóe miệng khẽ cong lên nở một nụ cười.
...
Trước khi trời tối, đám người Ninh Tuyết đã quay trở về điểm dừng chân tạm thời.
Khi bọn họ trở lại, đám Sở Thiên cũng đã về.
“Cô về rồi à, có phát hiện được gì không?” Kha Hán hỏi.
Ninh Tuyết lắc đầu, không nói gì, Trần Tống đã kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Đám Sở Thiên vừa nghe xong, vẻ mặt đều không tốt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Ninh Tuyết nên cũng không nói gì.