Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 363
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:28:11
Lượt xem: 127
"Trong ngoài bất nhất."
“Cái gì?” Thẩm Chi Hủ hơi há hốc mồm ngơ ngác.
"Em nói Người đẹp ốm yếu anh trong ngoài bất nhất." Kiều Nghệ trợn mắt, kiễng chân lên, hai tay ôm lấy cổ anh, hôn lên chóp mũi, khóe môi và đôi môi mỏng của anh bằng hai cánh môi hơi hơi sưng đỏ của mình.
“Rõ ràng là Người đẹp ốm yếu anh cũng thích.” Kiều Nghệ cố nén lại sự xấu hổ của mình rồi từ tốn nói: “Còn không nhận nữa à, vậy không phải trong ngoài bất nhất thì là gì?”
Lòng Thẩm Chi Hủ dần nóng lên, anh đang định ôm người vào lòng hung hăng hôn một hồi, nhưng dường như Kiều Nghệ đã cảm giác được gì đó, lại đột nhiên đẩy anh ra rồi bỏ chạy.
"Mama, mẹ về rồi?"
Thẩm Chi Hủ: “…”
Anh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng có hơi hụt hẫng của mình rồi quay người đi về hướng Kiều Nghệ chạy.
Từ xa, anh đã nhìn thấy Kiều Nghệ khoát áo lông ngồi xổm trên mặt đất, bên cạnh cô là một con hổ trắng lớn với vẻ mặt hài lòng, trông dáng vẻ của nó chắc đã đi săn no nê ở ngoài rồi mới về.
“Mama, sao mà về trễ vậy?” Kiều Nghệ xoa xoa đôi tai mềm mại của hổ mẹ.
[Trời lạnh]
[Khó tìm con mồi]
Hổ mẹ dùng móng vuốt cào cào phủi ra mấy chữ cong cong vẹo vẹo trên nền tuyết.
“Ra là vậy, cực khổ cho mama rồi.” Kiều Nghệ đưa mặt sát vào cọ cọ bộ lông cứng cáp của hổ mẹ.
Hổ mẹ hơi nheo mắt lại, thích chí vì được con mình gần gũi, trong cổ họng phát ra tiếng ùng ục thể hiện sự vui sướng của mình.
"Lạch cạch lạch cạch —"
Lúc này cây non mini đã đi tới, nó còn kéo theo một con trâu có thể hình rất lớn.
Nghe thấy tiếng động, Kiều Nghệ ngước mắt lên nhìn.
"Wow, Tiểu Thụ cưng khá lắm đấy! Thế mà lại tìm được một con mồi lớn như vậy!"
Cây non mini được khen ngợi rất phấn khích, những chiếc lá xanh biếc của nó khẽ rung lên.
[Đương nhiên]
[Cây có sức mạnh siêu phàm]
Nó suy nghĩ một lúc rồi nói thêm mấy chữ.
[Cất đi]
[Chúng ta ăn chung]
Trước đây cây non mini nhất mực là không có ý định chia sẻ nào, chỉ là ở chung với bọn hổ trắng nhỏ lâu dần nó mới hiểu được chia sẻ là cái gì.
Nhưng cái này chỉ dành cho bọn hổ trắng nhỏ thôi, còn những người khác đừng có mơ nhé.
"Được, được." Kiều Nghệ liên tục gật đầu, để hổ mẹ đông lạnh xác con trâu lại, sau đó nhìn qua Người đẹp ốm yếu ở phía sau, vừa định nói chuyện lại nhìn thấy đáy mắt của đối phương có vẻ bức bối, lúc này cô mới nhớ ra hành động vừa rồi của mình rất giống tên tồi tệ qua cầu rút ván, rồi ho nhẹ mấy tiếng để che đậy sự xấu hổ của mình, hơi nịnh nọt mà nói với anh mấy câu: "Người đẹp ốm yếu, cất đi, đây là chiến lợi phẩm của Tiểu Thụ."
Cây non mini vừa được nhắc đến cũng rung rung cơ thể.
Thẩm Chi Hủ hừ một tiếng, cho xác con trâu đông lạnh vào không gian.
Kiều Nghệ thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, tiện đà quay sang hổ mẹ lười biếng.
"Mama, lúc mẹ ra ngoài có gặp cái gì không?"
Hổ mẹ nghiêng nghiêng đầu, như không hiểu chuyện nhóc con hỏi, còn cây non mini đã viết ra mấy chữ.
[Bên ngoài có ít zombie.]
[Cũng không có ai.]
[Động vật cũng ít.]
Hổ mẹ liếc nó một cái, gật đầu đồng tình với lời cây non mini nói.
"Là vậy à."
Thẩm Chi Hủ bị Kiều Nghệ phớt lờ, đành phải tìm lại sự hiện diện của mình: “Anh vừa nghe Sở Thiên nói đây là huyện Giang, là một quận nhỏ rất gần với đất Đông Bắc, có lẽ ngày mai chúng ta có thể đi vào đất Đông Bắc."
Kiều Nghệ nghe hiểu gật đầu, sau đó không biết nghĩ tới cái gì mà cẩn thận nhìn xung quanh như là sợ người khác nghe thấy, còn ngoắc ngón tay với Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ nhướng mày, đối mắt với hổ trắng lớn, rồi ngồi xổm xuống gần Kiều Nghệ.
"Ngao Ngao, sao vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-363.html.]
Kiều Nghệ tiến lại gần, cắn vào tai anh.
"Người đẹp ốm yếu, tới lúc đó anh làm sao dẫn bọn Sở Thiên đến căn cứ Thần Quyến?" Khi nói chuyện hơi thở ấm áp của cô phả vào tai Thẩm Chi Hủ, khiến lòng anh ngứa ngáy khó chịu, tiếc là bên cạnh lại có một con hổ trắng lớn uy nghi đang nhìn anh chăm chú, nên anh đành đè lại suy nghĩ của mình xuống.
"Gặp Cố Hựu Kỳ trước đã, chuyện này không gấp."
"Ừm nhỉ, suýt nữa em quên mất Cố Hựu Kỳ." Kiều Nghệ ngượng ngùng cười: "Không biết Cố Hựu Kỳ có thể chuyển được bao nhiêu người."
Dù sao cũng là nam chính, gia cảnh cũng không tệ, chắc là có thể dẫn theo nhiều người nhỉ?
Kiều Nghệ có hơi chờ mong mà nghĩ ngợi.
Thẩm Chi Hủ xoa xoa đầu ngón tay, không đáp lại lời Kiều Nghệ nói.
“Lúc trước lúc các anh bàn bạc là gặp ở đâu vậy?” Bình thường Kiều Nghệ không tham gia bàn bạc, nên mấy chuyện này đều là do Người đẹp ốm yếu nói cho cô biết.
“Thành phố Mông.” Thẩm Chi Hủ ngừng một chút: “Ngày mai chúng ta sẽ đến thành phố Mông, ở đó đợi Cố Hựu Kỳ đến.”
Kiều Nghệ ừm một tiếng, l.i.ế.m liếm đôi môi có hơi khô lạnh của mình rồi lại nhớ tới cái gì đó, vội hỏi: "Ờm... Boss của Căn cứ Thần Quyến ấy, khó đối phó lắm sao ạ?"
Thẩm Chi Hủ dừng lại, đôi mắt đen nhánh của anh thoáng đỏ lên nhớ lại chiến dịch có thể coi là thảm thiết để hình dung.
“Rất khó đối phó” Nghe Kiều Nghệ hít một hơi lạnh, Thẩm Chi Hủ vội vàng nắm tay cô lại an ủi: “Có điều em cũng đừng lo lắng quá, bây giờ anh ta là dị năng giả cấp 8, còn anh là cấp 9, nên cũng dư sức đối đầu với anh ta rồi.”
"Nhưng chẳng phải còn dị năng giả hệ tinh thần ở bên cạnh bảo vệ anh ta sao?" Kiều Nghệ cau mày lo lắng, huống chi họ còn chưa biết trong căn cứ Thần Quyến có bao nhiêu dị năng giả cấp 7 cấp 8 nữa.
"Không phải chúng ta còn có Ninh Tuyết ở đây à? Cô ấy sắp lên cấp 7."
"Nhưng giữa bọn họ chênh lệch một cấp."
"Vậy thì vẫn còn Ngao Ngao em này?"
“Em?” Kiều Nghệ lập tức tỉnh táo lại.
"Em quên là dị năng của em có thể chặn tinh thần lực sao? Anh đoán dị năng của em có thể coi như là khắc tinh của hệ tinh thần."
Nói đến đây, Kiều Nghệ nhớ tới hồi lâu trước đây cô từng đối phó với một con zombie hệ tinh thần cao hơn mình một cấp, lúc đó đối phương thật sự là bó tay với cô.
"Có thể." Kiều Nghệ sờ sờ cằm, sau đó hai mắt cô sáng lên: "Lúc đó em với Ninh Tuyết sẽ đối phó với dị năng giả hệ tinh thần cấp 8 kia!"
Có sự hỗ trợ của cô, cho dù Ninh Tuyết chỉ là dị năng giả hệ tinh thần cấp 7 thì họ cũng có thể thành công!
"Ừm."
……
Sáng sớm hôm sau, họ lại lên đường.
Thời tiết sáng sớm khá tốt, họ cũng tranh thủ lúc thời tiết tốt này để bay tới thành phố Mông.
Mấy tiếng sau, họ đã đổ bộ vào thành phố Mông, Sở Thiên dẫn mọi người đến ngoại ô thành phố Mông theo thỏa thuận với Cố Hựu Kỳ.
Ở ngoại ô không có nhiều zombie, cho mấy dị năng giả cấp 5 ra là có thể xử lý dễ dàng.
Sau khi tìm được một căn nhà hơi sạch sẽ để ở, Sở Thiên bắt đầu phân công nhiệm vụ.
Bọn họ không biết Cố Hựu Kỳ sẽ đến lúc nào, nhân lúc chờ đợi họ cũng không thể ăn không ngồi rồi, nên đã chia gần 50 người trong đội ngũ thành năm đội nhỏ, lấy vị trí đóng quân của bọn họ làm trung tâm, đi ra xung quanh để tìm kiếm dấu vết của căn cứ Thần Quyến.
Nghe vậy, Kiều Nghệ chợt nảy ra ý tưởng, nghĩ xem nên dẫn họ tìm căn cứ Thần Quyến thế nào.
Cô hưng phấn nhìn qua Người đẹp ốm yếu, mà người này hiểu ý cô nên nhẹ nhàng gật đầu.
Kiều Nghệ mím môi mỉm cười, lén giơ ngón tay cái lên cho Người đẹp ốm yếu.
Hổ mẹ nhìn thấy liền giơ móng vuốt lên ấn vào ngón tay cái một cách không vui.
"Grừ ..."
Sự chú ý của Kiều Nghệ lập tức đã bị hổ mẹ thu hút.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Chi Hủ lắc đầu, anh cứ có cái ảo giác là con hổ trắng lớn này đang tranh giành tình thương với mình.
"Được rồi, hôm nay mọi người nghỉ ngơi sắp xếp một ngày đi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát!"
"Dạ!"
Thấy bọn họ không phản đối, Sở Thiên thở ra một hơi, thoáng nhìn qua đám người Thẩm Chi Hủ đang lảng vảng bên ngoài, ánh mắt gã hơi lóe lên rồi dạo bước tới.
"Các người tự thành một đội, có vấn đề gì không?"
Đương nhiên Thẩm Chi Hủ không có vấn đề gì, thậm chí còn rất hài lòng với sắp xếp của Sở Thiên.
Thấy vậy, Sở Thiên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Chi Hủ, mặc dù vừa rồi gã giao nhiệm vụ rất có khí thế, nhưng khi đối mặt với Thẩm Chi Hủ thì vẻ mặt gã vẫn có chút buồn bã.