Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 36
Cập nhật lúc: 2024-08-06 21:25:04
Lượt xem: 312
Thẩm Chi Hủ thuận thế nhìn theo, nhìn thấy một cái ba lô màu đỏ sậm, trong mắt lộ ra vẻ đã hiểu.
“Em lại tìm được gì cho anh ăn vậy?” Nhìn hổ trắng nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng Thẩm Chi Hủ xuất hiện một cảm giác không nói nên lời, một tay anh ôm hổ trắng nhỏ, tay kia chống lên đất muốn ngồi dậy, cảm nhận được hổ trắng nhỏ muốn chạy trốn, bàn tay anh vỗ nhẹ lên đùi cô: “Ngoan nào, đừng nhúc nhích.”
Chất giọng của Người đẹp ốm yếu thật sự rất êm tai, đặc biệt là khi anh dùng giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nói chuyện với cô, quả thực là phê chữ ê kéo dài không chịu được. Cô cũng rất thành thực thẳng đuôi, không phải do sợ hãi mà là bị giọng nói của Người đẹp ốm yếu làm cho tê dại.
Đến khi Thẩm Chi Hủ ngồi xếp bằng xong, anh lại để hổ trắng nhỏ nằm lên đùi của bản thân, sau khi hai tay được tự do, lúc này anh mới cầm ba lô màu đỏ sậm lên, muốn nhìn thử xem hổ trắng nhỏ đã tìm về cho anh những thứ gì.
Anh lấy ra từng thứ một, thấy có bánh bích quy, khoai tây chiên, chocolate, sau đó anh cảm thấy vẫn còn có thứ gì, cho đến khi anh lấy ra… Muối ăn, nước xốt nấu ăn, rượu nấu ăn, các loại gia vị linh tinh, anh lại thấy hơi kinh ngạc.
"Sao em lại mang những thứ này về vậy?”
Nhưng anh chỉ thấy hổ trắng nhỏ vẫy vẫy đuôi, giống như nghe không hiểu anh đang nói gì.
Thẩm Chi Hủ bất đắc dĩ nói: “Những thứ này không thể ăn liền được, lần sau em đừng lấy nữa, có biết không?”
Nhưng hổ trắng nhỏ chỉ liếc anh một cái, trong ánh mắt dường như có ý tứ ghét bỏ, Thẩm Chi Hủ hoài nghi mình nhìn lầm rồi, đến khi nhìn lại lần nữa thì hổ trắng nhỏ đã dời tầm mắt sang chỗ khác.
Chắc chắn là nhìn lầm rồi, đúng không?
Tại sao hổ trắng nhỏ lại có thể ghét bỏ anh chứ?
Thẩm Chi Hủ lắc đầu bật cười, mở một túi bánh bích quy ăn lót dạ, trong lúc ăn cũng muốn đút cho hổ trắng nhỏ mấy miếng, nhưng hổ trắng nhỏ dường như không có hứng thú với bánh bích quy nữa. Cô không ăn miếng nào cả, trong lòng anh cảm thấy tiếc nuối, buộc phải ăn bánh bích quy một mình.
Sắc trời chậm rãi tối đi, lúc này Kiều Nghệ không thể nằm tiếp được nữa, nhân lúc Người đẹp ốm yếu lơ là, cô nhanh chóng tránh thoát, hoàn toàn không phát hiện trong khoảnh khắc cô rời đi, ánh mắt của Người đẹp ốm yếu trở nên cực kỳ đáng sợ, nhưng cũng chỉ tồn tại trong nháy mắt, sau đó anh lại khôi phục lại như bình thường.
“Em muốn đi đâu?” Thẩm Chi Hủ hỏi.
Kiều Nghệ lạch bà lạch bạch chạy ra cửa hang động, cắn mấy cành cây mình đã chuẩn bị lúc ban ngày vào.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy mới nhớ tới cái bật lửa trong ba lô, bỗng dưng ngẩn người.
Anh biết động vật biến dị rất thông minh, nhưng hổ trắng nhỏ trước mắt lại có hơi thông minh quá mức rồi nhỉ? Ẻm biết thứ gì anh có thể ăn được mới mang về, còn biết tìm thuốc đồng thời biết đốc thúc anh uống thuốc, thậm chí hiện tại còn muốn anh đốt lửa?
Giống như suy đoán của anh, hổ trắng nhỏ thả cành cây xuống xong, lại đẩy ngã ba lô màu đỏ sậm, sau đó dùng chân moi cái bật lửa ra, cuối cùng đẩy nó đến trước mặt anh.
"Ngaooo” Trời tối rồi, anh đốt lửa đi!
Trong hang động tờ tờ tối, ánh mắt Thẩm Chi Hủ càng ngày càng sâu, anh nhặt bật lửa lên, chậm rãi thưởng thức.
Anh cảm thấy, một con động vật biến dị thức tỉnh dị năng cũng không thể thông minh đến mức này được, anh nghĩ chắc chắn đã từng có người dạy cô phân biệt những món đồ này.
Người đó sẽ là ai chứ?
Là chủ trước của cô sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Chi Hủ cảm thấy hơi không thoải mái, anh cũng không muốn biết cái cảm giác này đến từ đâu, chỉ sắp xếp mấy cành cây lại, sau đó dùng bật lửa đốt.
Sau khi lửa cháy rồi, Thẩm Chi Hủ mới ngước mắt nhìn về phía hổ trắng nhỏ, trong ánh lửa màu cam, các đường nét trên khuôn mặt anh càng ngày càng dịu dàng hơn.
(Kiều Nghệ: Có ông chồng dính người, chiếm hữu phải làm sao? Cầu online!!!)
Kiều Nghệ không khỏi sững sờ, nhìn không chớp mắt.
“Hổ trắng nhỏ, làm sao em biết cái này có thể đốt cháy cành cây vậy?” Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng hỏi.
Chiếc đuôi đang vung vẩy nhè nhẹ của Kiều Nghệ lập tức cứng đờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-36.html.]
Gay rồi!
Hình như cô biểu hiện ra quá thông minh làm Người đẹp ốm yếu nghi ngờ rồi!
Cô hẳn là nên giải thích với Người đẹp ốm yếu chứ nhỉ?
À, không đúng.
Bây giờ cô chỉ là hổ con, giải thích cái gì chứ? Coi như bản thân không nghe hiểu là được rồi.(* ̄︶ ̄)
Cái đuôi nhỏ của Kiều Nghệ lại tiếp tục vung vẩy, đôi mắt tròn vo vô tội nhìn Thẩm Chi Hủ, giống như đang nói “Anh nói cái gì vậy, người ta nghe không hiểu.”
Thẩm Chi Hủ suýt chút nữa đã bị chọc cười, hổ trắng nhỏ không chỉ thông minh, lại còn biết giả vờ ngốc nghếch nữa. Song anh cũng không rầu rĩ vì vấn đề này nữa, bởi vì anh biết hổ trắng nhỏ không thể nói chuyện nên không có cách nào trả lời câu hỏi của anh.
Còn chuyện có chủ hay không anh cũng không thèm để ý, tất cả đã là chuyện quá khứ, người làm bạn với hổ trắng nhỏ trong hiện tại chính là anh.
“Em buồn ngủ chưa?” Sau khi suy nghĩ thông suốt, Thẩm Chi Hủ rất tự nhiên mở rộng vòng tay, hiển nhiên là muốn ôm hổ trắng nhỏ đi ngủ giống như tối hôm qua.
Kiều Nghệ: ???
Cô gần như trợn tròn cặp mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.
Này này, anh có ý gì hả? Đang mời mị ngủ chung á?
Không được không được không được, mị là một con hổ con có lễ nghĩa liêm sỉ đấy nhé, chuyện tối hôm qua chỉ là sự cố bất ngờ thôi!
Thẩm Chi Hủ hơi nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết gục xuống, giọng điệu suy sụp: “Không được sao?”
Anh thật sự rất thích cảm giác ôm hổ trắng nhỏ đi ngủ, cơ thể ấm áp của cô làm anh ngủ càng ngon hơn.
Kiều Nghệ thật sự không thể chịu nổi dáng vẻ như vậy của Người đẹp ốm yếu, nó làm cô vô thức cảm thấy bản thân mình như tội nhân thiên cổ vậy á. Sau một phen đấu tranh tư tưởng long trời lở đất, cuối cùng cô đành bước tới.
“Ngaooo.” Chỉ lần này thôi đó, chờ sáng mai tôi mang chăn về cho anh, anh đắp cái đó là được rồi!
Thẩm Chi Hủ ôm chặt hổ trắng nhỏ vào lòng, mặc dù bộ lông trên người cô thô ráp, nhưng cũng không ảnh hưởng tâm trạng hài lòng của anh.
“Ngủ thôi.” Thẩm Chi Hủ nằm xuống, thuận tay vuốt lưng cho hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ thoải mái, lỗ tai run lên một cái, để mặc cho Người đẹp ốm yếu ôm vào lòng. Cô còn không nhịn được nghĩ, thật ra bị Người đẹp ốm yếu ôm cũng rất tốt, ngủ trong lòng anh vẫn tốt hơn ngủ trên mặt đất cứng rắn nhiều lắm nha!
...
Hôm sau, Kiều Nghệ tỉnh lại trước, đầu tiên cô ngẩng đầu nhìn Người đẹp ốm yếu, thấy anh vẫn đang ngủ say, thế là nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi người anh.
Thẩm Chi Hủ đang ngủ cảm nhận được trên người trống rỗng, lông mày vô thức cau lại.
Kiều Nghệ cũng không chú ý, cô lắc lắc thân thể, sau đó lười biếng chậm rãi xoay người, chuẩn bị ra ngoài đi săn bữa sáng.
Ước chừng sau một giờ, Thẩm Chi Hủ mới từ từ tỉnh lại, theo bản năng muốn vuốt lưng hổ trắng nhỏ một cái song lại không chạm được gì. Cơn buồn ngủ tan nhanh trong nháy mắt, anh ngước mắt dò xét chung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của hổ trắng nhỏ đâu.
Dù biết hổ trắng nhỏ thường xuyên chạy ra khỏi hang động anh vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Thân thể của anh đã yếu đến mức không cảm nhận được hổ trắng nhỏ đã rời đi rồi hay sao?
Lúc trước Thẩm Chi Hủ cảm thấy thân thể có yếu đuối một chút cũng không có gì, nhưng hiện tại anh lại thực sự muốn thân thể và dị năng nhanh chóng dung hợp, như vậy anh cũng sẽ không bị động như vậy, hổ trắng nhỏ cũng không cần phải đi tìm thức ăn cho anh.
Có lẽ do ý niệm này quá dữ dội, hôm nay tinh thần của Thẩm Chi Hủ rất tốt, đến mức anh có thể đứng lên, đi loanh quanh trong hang động.
Lúc đi ra ngoài hang động, anh cũng không thấy con zombie heo rừng bị g.i.ế.c lần trước, anh cảm thấy hơi kinh ngạc, không sẽ hổ trắng nhỏ đã dọn dẹp rồi?