Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 357

Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:26:23
Lượt xem: 141

Dị năng giả có dị năng thần kỳ này vẫn luôn che giấu rất kỹ, hay là nửa đường mới gia nhập đây?

Gã l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc, muốn báo cáo chuyện này lại cho Boss biết. Tuy nhiên, gã vừa mới lấy điện thoại vệ tinh ra, một con nhện biến dị khác lại đưa một túi tinh hạch nặng trĩu khác đến. Gã nhận lấy, đồng thời con ngươi cũng đảo một vòng.

Không được, trước tiên khoan hãy nói, đợi dùng hết tinh hạch rồi báo lại cho Boss cũng không muộn.

Âm Phục tính toán rất khá, hoàn toàn không hề phát hiện mọi hành động của mình đang bị người khác công khai theo dõi.

Zombie ở căn cứ thành phố Mị nói ít cũng có mười ngàn con, gần trăm con nhện biến dị hì hà hì hục khoét hết mấy tiếng mới lấy hết toàn bộ tinh hạch.

Âm Phục nhìn những túi tinh hạch nặng trĩu trên mặt đất với đôi mắt sáng ngời, trong lòng vui sướng đến nỗi sắp nổ tung.

Con nhện biến dị mà gã nuôi cũng bị khí tức của tinh hạch thu hút, có một con không kiềm chế được bản thân, dùng chân trước cẩn thận chạm vào một túi trong số đó. Sau khi Âm Phục phát hiện ra, vẻ vui sướng trên mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

“Tiểu Hắc!”

Chỉ nghe gã lạnh nhạt gọi một tiếng, con nhện biến dị rõ ràng là đầu đàn kia kêu lên két két thật dài, chân trước nhọn hoắt vô tình đ.â.m xuyên vào thân thể con nhện biến dị kia.

Một tiếng phập vang lên, mùi hôi thối nồng nặc tràn ra.

Âm Phục lại tựa như không cảm nhận được, còn say mê hít hít mũi.

“Các bé cưng, các con phải ngoan ngoãn đó, nếu không... Đây chính là kết cục của các con!”

Con nhện biến dị tên là Tiểu Hắc móc tinh hạch của đàn em mình lên, đôi mắt lớn liếc nhìn Âm Phục. Nó thấy gã không có bất cứ lời căn dặn nào, bèn nhét tinh hạch vào trong miệng, rôm rốp rôm rốp nhai thật kỹ.

Hiển nhiên là âm thanh khiến người khác ê răng này đã kích thích lũ nhện biến dị xung quanh, bởi vì chúng nó có chút linh trí nhờ thức tỉnh, thế nên lúc này lập tức sợ hãi lùi về đằng sau.

Âm Phục hài lòng nhìn một màn này, vừa định đưa tay ra vỗ vỗ thân thể to lớn của Tiểu Hắc, một giọng nói lạnh như băng đột ngột vang lên.

“Đúng là lòng dạ ác độc mà.”

Sống lưng gã cứng đờ, lập tức cảnh giác leo lên thân con nhện biến dị.

Gã thức tỉnh dị năng điều khiển, bản thân hoàn toàn không có sức chiến đấu nào, tất cả đều dựa vào côn trùng mình nuôi ra.

“Là ai?”

Âm Phục hét to một tiếng, tay cũng lặng lẽ sờ lên khẩu s.ú.n.g lục giắt ngang hông mình.

Nhưng mà, giọng nói kia chỉ vang lên một lần liền chưa từng xuất hiện lại nữa, xung quanh trừ t.h.i t.h.ể của zombie thì chỉ có nhền nhện biến dị gã nuôi, một người sống sót cũng chẳng có.

Bỗng dưng, Âm Phục nhớ ra điều gì đó, đáy mắt thoáng lóe lên một vẻ tàn nhẫn.

“Anh là cấp dưới của Cố Hựu Kỳ đúng không? Cố Hựu Kỳ đã cho anh lợi ích gì để anh đi theo anh ta đối đầu với sở nghiên cứu Tư Hoài chúng tôi thế?”

Lúc này đây, Âm Phục không còn đề phòng như vừa rồi, nói chuyện cũng trở nên thoải mái: “Tôi nghĩ anh là một người thông minh, hẳn biết rõ đám người Cố Hựu Kỳ này không nên trò trống gì, hoàn toàn khác nhau một trời một vực với sở nghiên cứu Tư Hoài chúng tôi. Chỉ cần anh chịu gia nhập vào sở nghiên cứu của chúng tôi, muốn cái gì mà không có đâu? Tinh hạch, người đẹp, địa vị, thậm chí là dị năng mạnh mẽ hơn!”

Nói đến đây, gã bật cười, trong giọng điệu khinh thường dường như kèm theo ý muốn dụ dỗ: “Tôi cũng không sợ tiết lộ cho anh biết, gần đây sở nghiên cứu chúng tôi đang nghiên cứu một loại thuốc có thể để dị năng giả thức tỉnh lần thứ hai! Dị năng hiện tại của anh chỉ là hệ phụ trợ đúng chứ? Chẳng lẽ anh không muốn thức tỉnh lại một dị năng hệ tấn công hay sao?”

“Ồ? Sở nghiên cứu của mấy người thật sự tuyệt vời như vậy ư?” Thẩm Chi Hủ nghe Âm Phục mèo khen mèo dài đuôi, trên mặt không hề nở nụ cười bởi vì loại thuốc trong miệng gã khiến anh nhớ lại những ký ức chẳng mấy tốt đẹp kia. Vẻ tàn bạo trong con ngươi đen nhánh như thể sắp hóa thành thực chất.

Âm Phục cảm nhận được tên dị năng giả không thấy bóng dáng kia có vẻ như đã lay động, bèn gắng sức nói: “Đó là đương nhiên, chỉ cần anh gia nhập vào sở nghiên cứu Tư Hoài chúng tôi, anh muốn cái gì cũng đều được hết!”

“Muốn cái gì cũng được ư?” Chỉ nghe người nọ lẩm bẩm một câu: “Thế thì tôi muốn Lạc Phàm c.h.ế.t cũng được ư?”

“To gan!” Âm Phục gần như bị lời nói không biết trời cao đất rộng của người đàn ông chọc cho nổi điên lên: “Là ai có gan nói như thế với anh?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-357.html.]

Còn nữa, đến cùng người đàn ông kia là ai? Sao lại biết tên của Boss chứ?

Phải biết rằng, tên của Boss không truyền ra ngoài, chỉ có rất ít người có thể biết được tên ngài ấy!

“Rốt cuộc mày là ai? Có phải mày là người phản bội sở nghiên cứu không?”

Đúng rồi, nếu như không phải,làm sao căn cứ địa ở căn cứ Hoài Long và căn cứ Đông Nam lại bị đám người Cố Hựu Kỳ phá hủy dễ dàng như vậy được?

Âm Phục càng nghĩ, vẻ mặt càng ngày càng vặn vẹo, những con nhện biến dị xung quanh bị tâm trạng của gã ảnh hưởng cũng bắt đầu trở nên nóng nảy.

“Đi ra! Đừng giả thần giả quỷ!”

Gã suy đoán người đàn ông chắc chắn đã thức tỉnh dị năng tương tự như dị năng tàng hình, tâm niệm khẽ động, nhện biến dị ở xung quanh giơ chân trước lên quơ cào điên cuồng quanh người giống như nổi điên.

Bản thân gã cũng rút s.ú.n.g lục giắt trên hông ra, nổ mấy phát s.ú.n.g ra khắp nơi.

Thẩm Chi Hủ đứng trong không gian nhỏ, thong dong nhìn Âm Phục phát điên.

Kiếp trước, anh chỉ từng gặp Âm Phục một lần, ngược lại không ngờ gã còn có một mặt điên khùng như thế.

Có điều cũng đúng, người có thể gia nhập vào sở nghiên cứu Tư Hoài, có mấy ai là người bình thường đây?

Thẩm Chi Hủ ghét bỏ nhíu nhíu mày, ngón tay khẽ nhúc nhích, không gian nơi Âm Phục đang đứng bị lực không gian của anh phong tỏa lại. Tiếp đó anh khởi động tay chân, kéo duỗi thân thể.

Chậc, đã lâu rồi không dùng tuyệt chiêu, thật là có chút nhớ nhung đó.

Nghĩ như vậy, lực không gian được anh điều khiển đột nhiên bùng nổ, phản ứng nhanh nhất chính là mấy con nhện biến dị to con bị lực không gian vặn thành bùn nát, chỉ còn lại tinh hạch còn nguyên vẹn.

Con ngươi của Âm Phục co rụt thật nhanh, nhận ra bản thân đã gặp phải một tên mạnh mẽ, vội vàng ra lệnh cho Tiểu Hắc cõng mình rời đi.

Nhưng mà, không gian này đã bị Thẩm Chi Hủ phong tỏa, tại sao bọn chúng có thể chạy trốn được chứ?

Hết con này đến con nhện biến dị khác bị xoắn thành bùn nhão, ngay cả Âm Phục tự cao tự đại cũng cảm nhận được sự đe dọa của cái chết. Khuôn mặt vốn đã tái nhợt giờ càng giống ma hơn, gã siết chặt lấy lông tơ trên người nhện biến dị.

“Anh? Có phải anh muốn g.i.ế.c Lạc Phàm không? Được thôi, tôi có thể g.i.ế.c c.h.ế.t Lạc Phàm giúp anh, chỉ cần để cho tôi sống là được!”

Có thể sống sót, ai lại muốn c.h.ế.t đây?

Âm Phục cũng chỉ là một người rất bình thường thôi, lúc đối mặt với cái chết, gã cũng có thể bán đứng vị Boss mà bản thân vừa mới lên tiếng bảo vệ.

Thẩm Chi Hủ cười khẩy, sau đó, con nhện biến dị dưới chân gã bị vặn thành bùn nát.

Một tiếng phịch vang lên, Âm Phục ngã ngồi trong đống bùn nhão, toàn thân trên dưới dính đầy mùi tanh hôi.

“Những gì tôi nói đều là sự thật!”

“Hiện tại Lạc Phàm đã là dị năng giả cấp 8, thức tỉnh hai loại dị năng, theo thứ tự là hệ lôi và hệ phong. Bên cạnh ngài ấy lại có dị năng giả hệ tinh thần cấp 8 theo bên người bảo vệ, không có sự giúp đỡ của tôi, cho dù năng lực của anh có cao đến mấy cũng không có cách nào lẻn vào căn cứ Thần Quyến g.i.ế.c ngài ấy được đâu!”

Âm Phục trả lời chân thành đến mức Thẩm Chi Hủ muốn bật cười.

“Nếu như Lạc Phàm biết bản thân bị con ch.ó mình nuôi hung ác cắn trả lại, hắn sẽ có vẻ mặt gì nhỉ?”

“Chậc, hẳn sẽ rất thú vị đúng không?”

Sắc mặt Âm Phục lúc xanh lúc trắng, để sống sót, gã chỉ có thể nhẫn nhịn.

Quỷ mới biết rốt cuộc người đàn ông không hề lộ mặt này đã thức tỉnh được dị năng gì, lại có thể vây hãm mình ở nơi này, hơn thế nữa...

Loading...