Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 355
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:25:47
Lượt xem: 152
Ngai vàng?
Ọe...
Kiều Nghệ suýt chút nữa nôn cả bữa sáng ra ngoài.
Cô chưa kịp phàn nàn mấy cây, zombie vây quanh “ngai vàng” chú ý đến sự hiện diện của cả hai, ngay lập tức gào thét nhe nanh múa vuốt xông về phía bọn họ. Cùng lúc đó, đủ loại dị năng cũng phóng đến.
Thẩm Chi Hủ cong môi, sử dụng chiêu cũ, phản đòn lại tất cả đợt tấn công của chúng nó.
Trong chốc lát, zombie cấp 5 và cấp 5 trở lên đã c.h.ế.t một mảng lớn.
“Trâu bò nha.” Kiều Nghệ giơ ngón cái lên với Người đẹp ốm yếu, bản thân cũng không cam chịu yếu thế. Cô giương cung Phản Khúc lên, rút mũi tên xương ra, nhanh chóng gia tăng dị năng của mình rồi b.ắ.n đi. Mấy tiếng vèo vèo vang lên, mũi tên xương xuyên thủng đầu của zombie một cách chính xác.
Có Người đẹp ốm yếu ở đây, Kiều Nghệ gần như không cần phòng ngự, cô chỉ cần dùng mũi tên xương b.ắ.n c.h.ế.t những con zombie này là được.
Bọn họ ở bên này thoải mái, song đám người Cố Hựu Kỳ ở bên kia gần như là chiến đấu ác liệt. May thay trước khi xuất phát, mọi người đều đã phân công vị trí của riêng mình xong xuôi, dù cho chiến đấu gay gắt thì cũng chẳng có ai trong số họ hy sinh.
Sau khi cả hai dọn dẹp sạch sẽ zombie ở trung tâm căn cứ thành phố Mị, Thẩm Chi Hủ dẫn Kiều Nghệ đi giúp đỡ mấy người Cố Hựu Kỳ.
Có sự trợ giúp của hai người, bọn họ giống như hổ thêm cánh, tinh thần chiến đấu càng ngày càng cao. Dù rằng có bị thương, khí thế của mọi người cũng cực kỳ dũng mãnh như thể không hề gì vậy.
Trận chiến đấu khốc liệt này kéo dài suốt năm giờ, sau khi zombie trong căn cứ thành phố Mị đều bị dọn dẹp sạch sẽ, Thẩm Chi Hủ dịch chuyển mọi người lại cùng một chỗ. Cả đám hội họp xong thì mệt mỏi kiệt sức ngồi tê liệt dưới đất, mặc kệ toàn thân bẩn thỉu.
Lúc này, Trần Tống kéo theo chiếc đuôi rắn to khỏe màu xanh đậm bò đến bên cạnh, chữa trị vết thương lớn nhỏ trên người bọn họ.
“Mệt c.h.ế.t đi được.” Cố Hựu Kỳ thở ra một ngụm khí đục, nhìn thoáng qua đồng đội xung quanh: “Có người nào hy sinh không?”
Người dẫn đầu mỗi phân đội lần lượt báo cáo, không ai trong số họ tử vong, chẳng qua vẫn có mấy thành viên bị thương nặng. May mà có Trần Tống, những thứ này đều không phải là vấn đề to tát gì.
Kiều Nghệ lướt qua mỗi một người, ánh mắt nhanh chóng rơi vào trên người hổ mẹ. Cô nhìn ra đáy mắt dường như có vẻ mỏi mệt của nó thì đau lòng không thôi, lập tức chạy đến, ôm hổ mẹ vào lòng.
“Mama, mẹ không sao chứ?”
Hổ mẹ rất hiếm khi trải qua chiến đấu trong thời gian dài như vậy, nó mệt đến mức chẳng muốn đáp lại lời nhóc con nhà mình.
Đúng lúc Thẩm Chi Hủ lấy tinh hạch hệ băng từ trong không gian ra đưa cho Kiều Nghệ, bảo cô đưa cho hổ trắng lớn bổ sung dị năng.
Bấy giờ, dị năng giả trong nhóm mà hổ mẹ được phân vào mồm năm miệng mười kể lể.
“Đại Bạch quá mạnh mẽ!”
“Đúng thế đúng thế, nếu như không có Đại Bạch, lúc nãy tôi suýt chút nữa đã bị con zombie hệ kim kia đánh lén thành công rồi! May mà có Đại Bạch đó!”
“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy. Đại Bạch à, thật sự cảm ơn mi nhé.”
“Cảm ơn Đại Bạch nha.”
“Cảm ơn Đại Bạch!”
Kiều Nghệ nghe xong, ngước mắt nhìn về phía bọn họ, thấy ai nấy đều đổ đầy mồ hôi, song trên mặt đều là nụ cười chân thành. Cô xoa xoa đầu hổ mẹ, không quên khen bà ấy một câu: “Mama tuyệt vời quá đi mất.”
Hổ mẹ lười biếng liếc nhìn nhóc con, sau đó lại nhìn đám thú hai chân ở cách đó không xa rồi khẽ gật đầu, xem như là đáp lại bọn họ.
Chỉ là một động tác nho nhỏ này cũng khiến những người kia hài lòng, phải biết rằng bình thường hổ trắng lớn chỉ dính lấy Kiều Nghệ, lười để ý đến ai khác!
Mọi người vui vẻ, dị năng giả trong nhóm cây non mini được phân vào cũng bắt đầu nhắc đến công lao vĩ đại của nó. Điều này khiến cây non mini cảm thấy kiêu ngạo, hùng dũng oai vệ đi về phía đám người Kiều Nghệ một cách tràn trề khí thế. Chẳng qua khí thế này của nó còn chưa kéo dài được mấy giây, đã bị hổ mẹ không chút nể nang dùng một vuốt đánh tan.
Cây non mini giận mà không dám nói gì, sợ hãi lạch bạch đi đến bên chân hổ trắng nhỏ, tựa như muốn cô an ủi.
Đáng tiếc trong mắt Kiều Nghệ chỉ có hổ mẹ, chẳng hề quan tâm đến cây non mini đang cần được xoa dịu.
Cây non mini: “...”
Cây quá thảm rồi, tại sao cần một người dỗ dành lại khó khăn thế chứ?
Nó nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt vô thức nhìn về phía Thẩm Chi Hủ ở cách đó không xa.
Thần chết?
Bỏ đi bỏ đi, nó cũng không cần lắm.
Sự xoa dịu từ thần c.h.ế.t sẽ dọa c.h.ế.t cây mất.
Vẫn là Cố Hựu Kỳ trông thấy, anh ta nhếch mép mỉm cười, vẫy vẫy tay với nó: “Tiểu Thụ tới đây, anh Cố an ủi em nè.”
Nếu như cây non mini có khuôn mặt, nhất định sẽ là vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Cây mới không cần anh ta dỗ dành đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-355.html.]
Nó đứng chống nạnh, toàn thân cũng toát ra ý “xấu chết”.
Cố Hựu Kỳ: “...”
“Ha, cái Tiểu Thụ nhà em, sao lại biết cái nào đẹp cái nào xấu hả?” Anh ta suýt chút nữa bị chọc tức đến bật cười, nếu không phải lúc này đây quá mệt mỏi, anh ta cũng muốn xách nó lên rồi giũ một trận.
[Lêu lêu lêu.]
Cây non mini đáp lại như vậy, làm cho mọi người cười lăn lộn.
Sắc mặt Cố Hựu Kỳ tái xanh, còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Sở Thiên ở bên cạnh ngăn lại.
“Được rồi, anh mấy tuổi rồi còn so đo với Tiểu Thụ thế?”
[Đúng đó đúng đó.]
[Cây còn là một bé con đấy.]
[So đo với cây...]
[Thật đáng xấu hổ.]
Cố Hựu Kỳ thấy thế, cơ mặt co quắp lại.
Sao cái cây non mini này lại thiếu đánh như vậy chứ?
Sở Thiên cũng không khỏi buồn cười, còn có cảm giác rằng cây non mini chính là Cố Hựu Kỳ bản 2.0.
Anh ta trợn mắt: “Anh nhìn đi, là ‘người này’ muốn so đo với tôi.”
Sở Thiên nhướng mày lên: “Có điều tôi cảm thấy Tiểu Thụ nói đúng mà.”
Anh ta không muốn nói gì nữa, hóa ra Sở Thiên đứng về phe cây non mini!
Cố Hựu Kỳ bất đắc dĩ trợn mắt nhìn cây non mini đang vênh váo đắc chí, dứt khoát đổi chủ đề.
“Đợi lát nữa nghỉ ngơi xong rồi, tất cả mọi người khoét tinh hạch ra, tới lúc đó chúng ta phân chia đồng đều.”
“Oke!”
Vừa nghe đến tinh hạch, mắt người nào người nấy đều sáng lên.
Zombie của cả một căn cứ đó, vậy số lượng tinh hạch ít nhất cũng có năm con số!
Giàu rồi giàu rồi!
Mọi người đắm chìm trong mừng vui, hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm đang tới.
Thẩm Chi Hủ là người đầu tiên phát hiện không ổn, anh chưa kịp mở miệng thì hổ mẹ đang dựa vào bên cạnh Kiều Nghệ đột nhiên đứng lên, ngẩng đầu lên phát ra một tiếng hổ gầm nặng nề.
“Làm sao vậy?”
Cố Hựu Kỳ vừa dứt lời, Ninh Tuyết đã khôi phục chút dị năng thả lực tinh thần ra thăm dò xung quanh. Thế nhưng sau khi cô ấy cảm ứng được thứ gì đó đang đến, mắt cắt không còn giọt máu.
“Sao, sao có thể thế được? Tại sao lại xuất hiện nhiều nhền nhện biến dị như vậy chứ?” Bởi vì kinh hoàng, giọng điệu của Ninh Tuyết trở nên hết sức bén nhọn.
“Gì cơ?”
“Nhền nhện biến dị ư?”
Kiều Nghệ cũng đánh hơi được một chút mùi tanh hôi, đôi mắt màu xanh lam nhạt cảnh giác quan sát bốn phía.
Sắc mặt của Thẩm Chi Hủ cũng hiếm khi trở nên nghiêm túc: “Không sai, có nhện biến dị đến, số lượng khoảng chừng trăm con, con nhện biến dị dẫn đầu... Cấp bậc ít nhất ở cấp 7!”
“Shh...”
Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh.
“Làm sao có thể? Vì sao lại có nhiều nhện biến dị thế được? Người trốn ra khỏi căn cứ thành phố Mị cũng chưa từng nhắc đến sự tồn tại của nhền nhện biến dị!”
“Đúng vậy đúng vậy, lúc trước Ninh Tuyết thăm dò tình hình của căn cứ, chẳng phải hồi đó cũng không có nhện biến dị à?”
“Với lại, nhện biến dị có quan hệ thù địch với zombie đúng không, sao bọn chúng có thể cùng tồn tại được?”
Đoàn người tôi một câu anh một câu, âm thanh huyên náo cũng vang lên cùng một lúc.
“Đủ rồi! Hiện giờ không phải là lúc thảo luận điều này, mọi người mau chóng hồi phục dị năng đi, liều mạng với đám nhện biến dị này!” Cố Hựu Kỳ nghiêm nghị lên tiếng.
Tuy nhiên lời vừa dứt, Sở Thiên đã lắc đầu không tán thành: “Chúng ta không cần lấy đá chọi đá với chúng nó, chẳng lẽ anh quên Thẩm Chi Hủ vẫn còn dịch chuyển không gian sao?”