Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 352
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:24:48
Lượt xem: 141
“Cho nên, em thật sự biết à?”
Thấy tầm mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào mình, Kiều Nghệ bất đắc dĩ, nhắm mắt gật gật đầu: “Người đẹp ốm yếu nói sẽ đi gặp con zombie hệ không gian kia.”
“Chậc, không hổ là con nhím, người tài cao thì gan dạ.” Giọng điệu của Cố Hựu Kỳ chua chát, có điều đôi mắt đen nhánh lại lóe lên tia sáng hưng phấn.
Thẩm Chi Hủ nói là sẽ đi gặp con zombie hệ không gian kia, nhưng với hiểu biết của anh ta về người này, sao có thể không ra tay được chứ? Đối phương chắc chắn sẽ giải quyết con zombie hệ không gian kia xong mới trở về.
Nghĩ đến đây, Cố Hựu Kỳ hưng phấn xoa xoa tay.
Dáng vẻ thô tục kia đúng là khiến Sở Thiên không dám nhìn thẳng.
Gần đến chạng vạng tối, Thẩm Chi Hủ đi ra ngoài vẫn chưa về.
Lần này Kiều Nghệ ngồi không yên nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Sở Thiên thấy cô lo lắng, bèn cầm một củ khoai lang nướng đưa qua.
“Em đừng lo, dị năng không gian của Thẩm Chi Hủ mạnh như vậy, sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu.”
“Mượn lời chúc của anh.” Kiều Nghệ miễn cưỡng mỉm cười.
“Em ăn chút gì đi.” Sở Thiên thấy cô như vậy, muốn xoa đầu cô an ủi, cuối cùng vẫn nhịn được.
Cô nhận lấy khoai lang nướng tỏa ra hương vị ngọt ngào, thấp giọng nói một câu cảm ơn.
Ngay lúc Kiều Nghệ không yên lòng bóc vỏ khoai lang, hổ mẹ đang tựa vào người cô run run lỗ tai, người đột nhiên đứng dậy.
“Mama?” Kiều Nghệ không rõ nguyên do nhìn hổ mẹ.
Cảm giác của hổ mẹ nhạy bén hơn nhóc con, nó có thể cảm nhận được một hơi thở hết sức nguy hiểm đang đến gần.
Hổ trắng lớn có bộ dạng như vậy có chút hiếm thấy, dị năng giả trong căn nhà nhỏ cũng cảnh giác.
“Là anh Thẩm đã về.” Lực tinh thần của Ninh Tuyết cảm nhận được người quen, vội vàng lên tiếng.
Trái tim căng thẳng của mọi người buông lỏng xuống, chẳng bao lâu sau, một bóng người cao lớn quen thuộc giẫm lên ánh nắng chiều vàng óng quay về.
Ánh mắt Kiều Nghệ sáng lên, chuẩn bị nhào qua. Tuy nhiên lúc cô cảm nhận được hơi thở xung quanh Người đẹp ốm yếu có gì đó không ổn, động tác lập tức dừng lại, nụ cười cũng đột nhiên cứng đờ.
Vẻ mặt của cô xem như là bình thường, có điều đoàn người Cố Hựu Kỳ lại không như thế. Ngay khi trông thấy Thẩm Chi Hủ, tế bào toàn thân bọn họ đều đang kêu gào “nguy hiểm nguy hiểm”, lông tơ trên người dựng đứng lên.
Mới mấy tiếng chưa gặp, anh hình như đã trở nên mạnh hơn rồi.
Ngay khi mọi người đang ngạc nhiên lẫn nghi ngờ, Thẩm Chi Hủ toàn thân toát ra hơi thở nguy hiểm từ từ đi đến Kiều Nghệ trước mặt. Lúc anh đang chuẩn bị tiến gần thêm một bước, hổ mẹ lập tức vọt đến trước mặt nhóc con, dùng thân thể của mình chắn trước Kiều Nghệ.
Nó nhe răng ra, đôi mắt hổ màu xanh nhạt sâu hơn mấy phần, nhìn chòng chọc vào người đàn ông nguy hiểm đang kích thích tinh thần chiến đấu hiên ngang của mình.
Thẩm Chi Hủ vốn đang bước đi nhàn nhã đột nhiên dừng chân, anh sửng sốt một hồi, khóe mắt liếc thấy đoàn người Cố Hựu Kỳ như đang đối diện với kẻ địch mạnh, bấy giờ anh mới nhận ra điều gì đó. Thẩm Chi Hủ ảo não nhíu mày, hơi thở nguy hiểm toát ra trên người được anh từ từ thu lại vào trong cơ thể.
Anh vừa mới hấp thụ tinh hạch của con zombie hệ không gian kia, ngược lại quên mất điều chỉnh hơi thở của mình.
Thẩm Chi Hủ nhìn hổ trắng lớn vẫn đang hung ác nhìn chòng chọc vào mình, đáy mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Vốn dĩ anh đã bị hổ trắng lớn ghét bỏ rồi, bây giờ có lẽ lại bị ghi thù rồi.
Thẩm Chi Hủ giơ hai tay lên, bày ra tư thế đầu hàng với Đại Bạch.
Kiều Nghệ đã tỉnh táo lại, cô thấy Người đẹp ốm yếu như vậy, thật sự không nhịn được mà khẽ cười ra tiếng.
Anh thuận thế nhìn sang, tuy vẻ mặt không biết phải làm sao, nhưng ánh mắt nhìn về phía hổ trắng nhỏ vẫn dịu dàng quyến luyến.
Hổ mẹ dần dần bình tĩnh lại, nó nâng móng vuốt của mình lên,ung dung thong thả l.i.ế.m liếm một hồi. Chẳng qua nó vẫn đứng chặn trước mặt nhóc con, như thể không muốn Thẩm Chi Hủ đến gần con mình.
“Ngao Ngao à...” Thẩm Chi Hủ thấp giọng gọi một tiếng.
Kiều Nghệ nhìn hổ mẹ, sau đó nhìn sang Người đẹp ốm yếu, cuối cùng lựa chọn mẹ mình. Cô xoa xoa đỉnh đầu hổ mẹ, ném cho anh một ánh mắt thương mà không giúp được gì.
Con nhóc này...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-352.html.]
Đầu lưỡi của anh l.i.ế.m lên hàm trên, kiềm chế suy nghĩ muốn kéo người vào lòng ra sức hôn một lúc.
“Chi Hủ?”
Trong giây phút tĩnh lặng này, giọng nói có chút do dự của Cố Hựu Kỳ vang lên cực kỳ đột ngột.
Thẩm Chi Hủ hạ bàn tay đang giơ lên xuống, liếc mắt nhìn sang, dùng ánh mắt để biểu đạt “làm sao hả”.
“Vừa rồi anh...” Sống lưng của Cố Hựu Kỳ vẫn còn lành lạnh khi nhớ lại người này của lúc nãy, có cảm giác tựa như đối phương không cần tốn nhiều công sức là có thể giải quyết tất cả mọi người trong nhà.
Nguy hiểm quá đi!
Anh ta siết chặt tay, nghĩ lại còn rùng mình.
Thẩm Chi Hủ biết bản thân đã hù dọa đoàn người, bèn đưa mắt nhìn sang. Mặc dù những người này đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng đáy mắt vẫn còn sót lại vẻ sợ hãi đối với mình.
Anh chẳng thèm để ý, mà len lén liếc mắt người nào đó đang nhỏ giọng nói chuyện với hổ trắng lớn. Người nào đó nhận ra liền ngước mắt nhìn lên, trái tim anh ổn định lại khi thấy đôi mắt màu xanh lam nhạt kia không có bất kỳ sợ sệt nào, vẫn nhìn mình như thường lệ.
Ừ, Ngao Ngao không sợ mình là tốt rồi.
Mắt anh ngậm cười, song hai người chưa kịp “liếc mắt đưa tình” được bao lâu, hổ trắng lớn dường như cảm ứng được gì đó mà dùng cái đầu lớn che mặt của Kiều Nghệ lại, ngăn cách ánh mắt của cả hai.
Thẩm Chi Hủ: “...”
Thật là khó giải quyết.
Anh hiếm khi cảm thấy ấm ức.
Kiều Nghệ bị ngăn cản tầm mắt cũng có chút bất đắc dĩ, cô nhỏ giọng nói với hổ mẹ: “Mama, đừng như thế... Vừa rồi Người đẹp ốm yếu cũng không phải cố ý mà.”
Hổ mẹ l.i.ế.m liếm râu, bày ra bộ dạng không thèm để ý.
Ai quan tâm cậu ta có phải cố ý hay không, nó không thích dáng vẻ đắc chí khi bắt cóc con mình của thú hai chân này, nó rất vui khi thấy cậu ta thất vọng.
Hổ mẹ nghĩ đến đây, chóp đuôi cũng bởi vì vui sướng mà vẫy vẫy mấy lần.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Thẩm Chi Hủ hoàn hồn lại, lơ đãng trả lời câu hỏi của Cố Hựu Kỳ.
“...” Hơi thở của anh ta nghẹn lại trong họng: “Anh...”
Thẩm Chi Hủ ăn thiệt ở chỗ hổ trắng lớn, thấy Cố Hựu Kỳ chịu thiệt ở chỗ mình, trong lòng anh mới trở nên cân bằng một cách kỳ lạ. Lúc này, anh mới điềm nhiên mở miệng: “Oh, tôi hấp thụ tinh hạch của con zombie hệ không gian kia rồi.”
Những lời này tựa như sấm sét san bằng đất đai, đánh cho đầu óc mọi người trống rỗng.
“Thật ư? Anh quả thực đã xử lý con zombie hệ không gian kia rồi hả?” Sở Thiên lấy lại tinh thần đầu tiên, vội vàng hỏi.
“Ừ, nó bị hơi thở của tôi thu hút, chạy ra khỏi căn cứ thành phố Mị.”
Lời vừa dứt, Ninh Tuyết lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh vỡ lẽ: “Cho nên ban ngày, con zombie hệ không gian kia đột nhiên biến mất là đuổi theo anh sao?”
“Ừ.” Thẩm Chi Hủ gật đầu.
“Đó là zombie hệ không gian cấp mấy?” Cố Hựu Kỳ vặn hỏi.
Thẩm Chi Hủ ra dấu tay số “bảy”.
“Cấp 7!”
Ai nấy đều không nhịn được hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Chi Hủ cũng thiết tha hơn rất nhiều.
“Vậy bây giờ anh... Cấp mấy rồi?” Trong đôi mắt Cố Hựu Kỳ lóe lên vẻ phức tạp, song chẳng mấy chốc đã bị che giấu đi.
Từ trước đến nay, anh ta luôn muốn biết cấp bậc dị năng của Thẩm Chi Hủ, tiếc là chưa bao giờ moi ra được lời nào từ miệng đối phương. Hơn nữa, số lần người này ra tay cũng rất ít, chỉ có lúc không thể khác được, anh mới hành động. Vì thế, Thẩm Chi Hủ càng trở nên thần bí hơn.
Anh cười như không cười nhướng mày lên: “Anh đoán xem?”
Cố Hựu Kỳ cảm nhận được một cơn ớn lạnh, vội vàng xua tay: “Tôi không đoán, tôi không đoán, tôi không đoán.”
Người này nhìn thôi đã thấy không dễ chọc rồi, anh ta vẫn nên nhanh chóng dập tắt lòng tò mò của mình thôi!
Không hỏi được từ chỗ Thẩm Chi Hủ, thế nhưng vẫn có rất nhiều người âm thầm thảo luận suy đoán cấp bậc dị năng của anh, cuối cùng mọi người đều nhất trí cho rằng anh chắc chắn là dị năng giả cấp 8 rồi.