Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 349
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:23:56
Lượt xem: 160
***
Nửa tiếng sau, đám Cố Hựu Kỳ giải quyết xong lá khoai lang biến dị.
Kiều Nghệ không tìm được bóng dáng của Người đẹp ốm yếu, nhưng cô tin vào thực lực của Người đẹp ốm yếu, chắc chắn anh sẽ không sao, cho nên cô cầm lấy một mũi tên xương đi đào đất.
"Tiểu Nghệ, em bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghịch đất hả?" Cố Hựu Kỳ cười không khách sáo, còn lau lau mồ hôi lấm tấm trên thái dương.
"Anh thì biết cái gì?" Kiều Nghệ liếc mắt nhìn Cố Hựu Kỳ, cảm giác mũi tên xương đ.â.m trúng thứ gì đó, đôi mắt lóe sáng.
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên thấy thế, không chỉ liếc nhìn nhau mà hai người đều tò mò đi tới.
"Tiểu Nghệ, em đang làm gì đó? Không phải là đang đào tinh hạch chứ?"
"Ngốc! Các anh biết cái gì biến thành những thực vật biến dị này không?"
Hai người bị đặt câu hỏi lại liếc nhìn nhau lần nữa, trong mắt cũng có vẻ mờ mịt.
"Tại sao phải biết?" Cố Hựu Kỳ ngơ ngác hỏi.
"... Vậy nên tôi mới nói anh ngốc!"
Cố Hựu Kỳ nhướng mày: "Tiểu Nghệ, em đừng công kích cá nhân như vậy!"
Anh ta cũng không biết nấu ăn nên không biết những thực vật này thì có làm sao?
"Đây chính là lá khoai lang! Biết lá khoai lang là gì không?" Thấy Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đăm chiêu, Kiều Nghệ dùng lực móc ra một củ to dính đầy bùn đất ướt át: "Chính là khoai lang mọc ra lá cây! Chắc các anh phải biết khoai lang là cái gì, chứ?"
"Biết, biết!" Đôi mắt Cố Hựu Kỳ cũng sáng lên, xoa xoa bàn tay, cả người hưng phấn: "Khá lắm, củ khoai lang này thật là to, một củ có thể ăn được lâu đó!"
Anh ta lại ngước mắt xem xét, xung quanh đều là cành lá dập nát của khoai lang biến dị, có thể tưởng tượng được trong mảnh đất rộng lớn này có bao nhiêu khoai lang!
"Các anh em, mau tới nhổ khoai lang nào! Không thể để những thực vật biến dị này được lợi được!"
Cố Hựu Kỳ lập tức vung cánh tay hô lên, để dị năng giả xung quanh đều đến nhổ khoai lang.
Kiều Nghệ thấy thế thì nhíu mày hài lòng.
Ngược lại là cây non mini biết những rễ cây to khỏe dính đầy bùn đất này có thể ăn được, cũng không có quy định là không không thể ăn thực vật, nó mọc cành ra um tùm, thở hổn hà hổn hển đào lấy những rễ cây này.
Hổ mẹ lười biếng, không nỡ để móng vuốt sạch sẽ của mình dính bùn đất nên lặng lẽ đứng nhìn ở một bên.
"Tiểu Nghệ, Thẩm Chi Hủ đâu rồi?" Sở Thiên vừa đào vừa nói.
Đúng vậy, Sở Thiên không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Chi Hủ kể từ sau khi thổi tan sương mù, cũng không biết anh chàng này đã đi đâu rồi.
"Tôi cũng không biết."
Đúng lúc Ninh Tuyết ở cách đó không xa đã nghe được cuộc nói chuyện của họ, nghĩ đến gì đó, cô ấy đột nhiên nói: "Nói mới nhớ, sau khi anh Thẩm rời đi, tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của những thực vật biến dị này."
"Vậy nên... Thẩm Chi Hủ đang đuổi theo thực vật không biết đã thức tỉnh dị năng gì rồi sao?" Sở Thiên đăm chiêu.
"Lại còn có thực vật mọc chân chạy sao?" Cố Hựu Kỳ vừa nói xong, cây non mini lập tức dùng một chút lực đánh vào bắp chân của anh ta một cái.
Cố Hựu Kỳ này bị làm sao vậy? Chẳng phải cũng có cây mọc chân sao? Sao trông anh ta cứ như chưa từng trải sự đời thế!
Cố Hựu Kỳ mới nhớ tới sự tồn tại của cây non mini, vội vàng mỉm cười lấy lòng: "Tiểu Thụ đừng giận, sao em có thể so sánh với thực vật biến dị khác được chứ? em là đặc biệt nhất!"
Không phải sao, thực vật biến dị duy nhất có thể hóa thành người, không phải đặc biệt thì là gì!
Cây non mini nghe vậy thì cảm thấy hết sức hài lòng, cũng không hẹp hòi đi so đo với lời nói vừa rồi của anh ta nữa.
Chỉ có Kiều Nghệ là cảm thấy Người đẹp ốm yếu đã rời đi quá lâu, động tác nhổ khoai lang cũng chậm lại.
Khi Thẩm Chi Hủ về thì Kiều Nghệ và mọi người đã đào gần hết khoai lang trong đất, anh từ từ đi về phía Kiều Nghệ.
Nhưng còn chưa đến gần thì cô gái đã nghe được tiếng bước chân quen thuộc mà ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nở nụ cười tươi tắn.
"Người đẹp ốm yếu, anh về rồi hả?" Kiều Nghệ đứng dậy đón người đàn ông, nhưng khi cô còn cách anh ba bước thì dừng lại. Cô nhổ khoai lang nên hai tay dính bùn đất ướt át, không nên đụng vào anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-349.html.]
Cô quan sát người đàn ông từ trên xuống dưới, cô khịt khịt mũi nhưng không ngửi thấy mùi m.á.u tươi, nụ cười nơi đáy mắt đậm thêm mấy phần.
"Người đẹp ốm yếu, anh đã đi đâu vậy?"
Khi cô hỏi, Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên cũng đi tới.
"Đuổi theo một gốc thực vật biến dị kỳ quái." Thẩm Chi Hủ xòe tay ra, trên lòng bàn tay có hai viên tinh hạch, một viên phát ra ánh sáng màu xám bạc, một viên chứa đầy sương mù trắng xóa.
"Đây là tinh hạch hệ sương mù sao?" Cố Hựu Kỳ hỏi.
"Không tệ." Thẩm Chi Hủ kể qua loa chuyện vừa xảy ra, mọi người nghe xong tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Không chỉ vì gốc thực vật biến dị đó thức tỉnh dị năng hiếm có, mà còn vì nó biết lợi dụng dị năng của zombie để cài bẫy.
Đương nhiên cây non mini cũng nghe thấy có một gốc thực vật biến dị hình thù kỳ quái mở mang trí tuệ giống nó, những chiếc lá xanh như ngọc khẽ rung lên, hai cành cây non nớt như hai cánh tay của con người lo lắng chà xát.
Cây không phải độc nhất vô nhị sao?
Cây non mini có hơi sợ gốc thực vật biến dị đó thông minh giống mình, nó định ôm đùi của thần c.h.ế.t nhưng lại nghe thấy gốc thực vật biến dị đó lại không sợ c.h.ế.t mà tấn công thần chết, còn bị thần c.h.ế.t xoắn thành bã, tâm trạng của nó nhất thời chuyển biến tốt lên.
Quả nhiên cây tui đây vẫn là độc nhất vô nhị, cho dù thứ khác có khôn ngoan thì làm gì có cây nào thông mình như tui được chứ?
Cây non mini dương dương tự đắc, không ai biết trong lòng nó đang nghĩ gì.
"Cho nên... Gốc thực vật biến dị đó đã thức tỉnh dị năng có thể che được cảm giác của dị năng giả sao?" Sở Thiên đăm chiêu nói.
"Gần như vậy."
"Chẳng trách lực tinh thần của tôi không cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh." Ninh Tuyết cũng lại gần, sờ lên mũi như vẫn còn sợ hãi.
Cũng may Thẩm Chi Hủ đã giải quyết gốc thực vật biến dị thức tỉnh dị năng có thể che được cảm nhận của người khác đó, nếu không để cho nó biết rõ cách lợi dụng zombie khác để tấn công người sống sót, hậu quả khó mà lường được.
"Khoai lang đào gần xong rồi, nghỉ ngơi ăn cơm trưa rồi lên đường." Cố Hựu Kỳ nhìn mọi người bận rộn ở trên mặt đất, suy tư một lát rồi nói.
Thẩm Chi Hủ không phản đối, anh tìm dị năng hệ thủy múc một thùng nước rồi cầm khăn mặt đi về phía Kiều Nghệ.
"Sao vậy?"
"Rửa tay đi." Thẩm Chi Hủ cầm tay Kiều Nghệ bỏ vào trong nước, cẩn thận rửa hai tay cho cô.
Nhiệt độ nước lạnh buốt khiến Kiều Nghệ co rúm lại, nhưng cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay to lớn đang rửa tay cho mình, cô không nhịn được dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay của anh.
Hành động đó không khác gì gãi ngứa trong lòng Thẩm Chi Hủ, anh ngước mắt nhìn cô, nhiệt độ nơi đáy mắt như có thể đốt cháy người khác.
Kiều Nghệ bị anh nhìn đến lỗ tai nóng bừng, cô muốn rút tay ra nhưng lại bị người bên cạnh nắm thật chặt.
"Em, em tự làm được."
"Ngoan, đừng làm loạn, mau rửa sạch đi."
Giọng Thẩm Chi Hủ trầm thấp và dịu dàng, Kiều Nghệ nghe thấy mặt cũng nóng lên.
Bầu không khí quay xung quanh hai người có vẻ ngọt ngào.
Lúc này cây non mini lại không hiểu phong tình lạch bạch đi tới, vốn định chọc chọc hổ trắng nhỏ một cái, nhưng thấy cành của mình cũng bị bẩn vì nhổ khoai lang nên nó đành phải nhịn lại rồi bày ra mấy chữ.
[Tôi cũng muốn rửa.]
Thẩm Chi Hủ hời hợt liếc nhìn nó, giọng điệu nhàn nhạt: "Chờ đã."
Anh lấy đôi tay ướt sũng của Kiều Nghệ ra, trên móng tay hiện ra màu sắc sáng bóng khỏe mạnh.
Nhìn cảnh này, trong lòng Thẩm Chi Hủ nảy ra một ý nghĩ hoang đường, đó là muốn hôn đầu ngón tay của cô.
Chỉ là xung quanh nhiều người như vậy, hổ trắng lớn còn nhìn chằm chằm bên cạnh, anh chỉ có thể tiếc nuối đè xuống ý nghĩ hoang đường.
Thôi, thời gian còn dài.
"Mi rửa đi." Thẩm Chi Hủ vừa dùng khăn lau khô hai tay cho Kiều Nghệ, vừa nói với cây non mini.