Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 346
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:22:47
Lượt xem: 149
"Không sao đâu, tôi có thể hỏi tại sao chị lại muốn hỏi tôi vấn đề này không?" Trần Tống mau chóng khôi phục sự tự nhiên, bờ môi còn nở nụ cười ngại ngùng.
"Tôi nghĩ... Nếu như tinh hạch màu hồng cải tạo bên trong cơ thể người xuất hiện biến dị, không biết nếu cậu hấp thu thì đuôi rắn có thể biến thành chân dài hay không."
Con người Trần Tống hơi co lại, rõ ràng là bị lời nói của Kiều Nghệ làm cho khiếp sợ.
"Thật, thật sao?"
Nếu thật sự như vậy, vậy thì chân của cậu có phải là có thể trở lại rồi không?
Trái tim Trần Tống đang run rẩy vì kích động.
"Tôi cũng không biết, đây chỉ là suy đoán của tôi thôi."
Vẻ kích động trên mặt Trần Tống dần tan đi, cậu ta im lặng nhìn tinh hạch màu hồng trong lòng bàn tay Kiều Nghệ.
"Cho cậu viên tinh hạch màu hồng này đó, nếu như cậu hấp thu thì hấp thu đi, không thể biến trở lại thì cậu cũng đừng quá đau lòng nhé."
"Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn chị." Trần Tống cầm lấy tinh hạch màu hồng trong tay Kiều Nghệ, lộ ra nụ cười thật lòng.
Hai người quen biết không bao lâu, nhưng cô là người đầu tiên quan tâm cậu ta, muốn biến chân trở lại giúp cậu ta.
Đáng tiếc là bên cạnh người đẹp đã có người bảo vệ, nếu không cậu làm thế nào cũng phải theo đuổi được người ta!
Trần Tống cụp mắt xuống, đáy mắt có vẻ cô đơn, song khi ngước mắt lên nhìn Kiều Nghệ lần nữa thì cảm xúc đó đã hóa thành hư không.
"Vậy cậu suy nghĩ thật kỹ nhé, tôi về trước đây."
"Được."
Trần Tống tiễn Kiều Nghệ ra cửa, nắm thật chặt viên tinh hạch màu hồng đó trong tay.
Vừa ra khỏi phòng của Trần Tống thì Kiều Nghệ thấy Người đẹp ốm yếu đang đứng ở cửa phòng của anh, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, tự dưng lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Kiều Nghệ cũng có chút sợ anh, nhưng vẫn kiên trì đi tới.
"Sao em lại ra ngoài?"
Thẩm Chi Hủ nhìn cô rồi lại nhìn cửa phòng của Trần Tống.
Nhớ lại Người đẹp ốm yếu đã ăn dấm của Trần Tống trước khi họ bày tỏ tình cảm, nụ cười trên môi cô cứng lại. Cô thấy nói điều này với anh trên hành lang cũng không hay, nên đẩy người vào phòng của anh.
Cạch.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Kiều Nghệ chủ động giải thích: "Em mang tinh hạch màu hồng cho Trần Tống."
Thẩm Chi Hủ khẽ ừ một tiếng.
Kiều Nghệ còn đang chờ câu sau của anh, ngờ đâu anh chỉ ừ một tiếng mà không hề nói gì.
Khó tính, sao trước đây không phát hiện Người đẹp ốm yếu sẽ ăn dấm như vậy nhỉ?
Kiều Nghệ chớp mắt mấy cái, ngại ngùng tựa mình vào n.g.ự.c của Người đẹp ốm yếu. Cô khẽ ngẩng đầu lên, một đôi mắt màu lam nhạt trong veo nhìn lên gương mặt đẹp trai của người đàn ông.
"Anh giận hả?"
"Không." Sắc mặt Thẩm Chi Hủ nhàn nhạt, hai tay lại từ từ ôm lấy vòng eo thon gọn của cô.
Kiều Nghệ cảm nhận được, khóe miệng cong lên. Cô nói bằng giọng mềm mại, nghe được lòng người cũng mềm nhũn.
"Không giận thì tốt rồi. Trong tay em có nhiều tinh hạch màu hồng lắm, chia sẻ một viên cho Trần Tống cũng không có vấn đề gì lớn." Kiều Nghệ nói xong còn cố ý dùng cằm cọ vào lồng n.g.ự.c của anh.
Sự cọ xát khiến n.g.ự.c Thẩm Chi Hủ ngứa ngáy không chịu nổi, lực vây quanh cô siết chặt hơn.
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Nếu không thì sao?" Kiều Nghệ như vừa nũng nịu vừa hờn giận nhìn anh: "Được rồi được rồi, đừng giận nữa mà."
Yến hầu của Thẩm Chi Hủ lăn một vòng, hình như trong mắt hiện lên sự nguy hiểm.
Kiều Nghệ hoàn toàn không hay biết gì, thấy Người đẹp ốm yếu không mở miệng, cô như nghĩ đến gì đó, khẽ cắn cắn môi, kìm nén sự ngượng ngùng và nhón chân lên hôn môi của anh.
Hôn xong chắc là Người đẹp ốm yếu sẽ không ăn dấm nữa đâu nhỉ?
Cô vốn chỉ định chạm vào một cái rồi tách ra, không ngờ lại bị người ta đè gáy lại, nụ hôn chuồn chuồn lướt nước ban đầu dần trở nên sâu hơn.
Đây là nụ hôn đầu của cả hai người, không những động tác ngây ngô mà còn không hề có chút cảm giác thể nghiệm nào, nhưng hai người lại chìm đắm trong đó quên cả trời đất.
"Hí hí hí."
Kiều Nghệ mặc váy ngủ dài tay lăn lộn trên chiếc giường lớn mềm mại, cũng không biết là đang nghĩ gì mà thỉnh thoảng lại phát ra tiếng hí hí, trong căn phòng yên tĩnh nghe cực kỳ quái dị.
Hổ mẹ vốn đang phơi nắng trên cửa, nhìn thấy nhóc con như vậy thì không khỏi lộ ra vẻ mặt không nói nên lời.
Cây non mini đang trong hình dáng cây non, nó nghiêng đầu nhìn hổ trắng nhỏ đang không hề biết mình bị một hổ một cây quan sát, nó dùng cành gãi gãi thân thể của mình.
[Hổ trắng lớn, bà biết hổ trắng nhỏ bị sao không?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-346.html.]
Hôm nay hổ trắng nhỏ dậy rất sớm, nhưng cô không rời giường rửa mặt mà lại nằm ở trên giường, thỉnh thoảng lăn lộn trên giường mấy lần, còn sờ lên miệng của mình rồi cười hí hí, cực kỳ giống "trúng tà” mà nó học được từ chỗ con người.
Đây là đang trúng tà sao? Thật là đáng sợ quá đi.
Cây non mini không nhịn được dùng cành quấn lấy bản thân đang bất lực.
Hổ mẹ: "..."
Hổ mẹ không còn gì để nói, nó ngẫm nghĩ rồi nhảy xuống khỏi cửa sổ, sau đó nhảy lên giường một cách dễ dàng.
Kiều Nghệ cảm giác bên cạnh lún xuống, cô hơi sửng sốt khi thấy hổ mẹ nhảy lên, đôi mắt màu lam nhạt đang nhìn mình.
Ôi, có vẻ như cô đã quên hết mọi thứ, quên mất trong phòng không chỉ có một mình mình.
"Rống?" Bé con, con sao vậy?
Kiều Nghệ có hơi chột dạ khi nhìn ra sự thắc mắc của hổ mẹ.
Dù sao cũng không thể nói cho hổ mẹ biết là tối hôm qua cô và Người đẹp ốm yếu đã hôn nhau được. Hôm nay, cô cảm thấy ngọt ngào khi thức dậy và nghĩ lại, sau đó không khống chế được bản thân mà cười ngây ngô ư?
Không được, không được, tuyệt đối không thể để người khác biết được!
Nếu để cho người khác biết, cô biết để mặt vào đâu!
"Ma ma, con không sao." Kiều Nghệ chớp chớp mắt, nghiêng đầu ra vẻ vô tội.
Hổ mẹ không tin, yên lặng nhìn nhóc con rất lâu.
Kiều Nghệ cảm giác ánh mắt của hổ mẹ như là tia X, sắp nhìn thấu mình.
Đúng lúc cô sắp không chịu được thì hổ mẹ vươn vuốt hổ gần to hơn gương mặt của cô ra, cẩn thận đụng đụng vào môi của cô.
Kiều Nghệ bỗng dưng cứng đờ ở trên giường.
Ma, ma ma có phải là phát hiện được gì rồi không?
Hổ mẹ chỉ nhẹ nhàng đụng đụng, sau đó thu hồi móng vuốt. Nó hiểu rằng hình dáng hổ rất khó giao tiếp được với nhóc con, cho nên rúc mình vào trong chăn của Kiều Nghệ. Tâm tư vừa động, một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người lập tức xuất hiện ở trước mặt Kiều Nghệ.
"Ma ma..."
Kiều Nghệ bị nhan sắc xinh đẹp của hổ mẹ làm cho choáng váng, đờ đẫn trong chốc lát.
"Bé con, miệng của con sao vậy?" Hổ mẹ duỗi ngón tay trắng ngần của mình ra, nhẹ nhàng sờ lên cánh môi đỏ của cô.
Cơ thể Kiều Nghệ run lên, hơi ngửa đầu né tránh sự đụng chạm của hổ mẹ.
"Ma ma, con không sao đâu."
Hổ mẹ không tin, nó nghi ngờ quan sát cô một lát, cầm lấy áo ngủ của mình ở bên cạnh rồi ở trong chăn mặc vào.
"Không sao mà cứ sờ làm gì?"
Kiều Nghệ ngượng ngùng cười một tiếng: "Con chỉ muốn sờ thôi mà..."
Cô sợ hổ mẹ lại hỏi thêm nữa nên nũng nịu tựa vào trong n.g.ự.c và cọ đầu vào hõm vai của nó.
Hổ mẹ cảm thấy hõm vai có hơi ngứa, cố chịu đựng không đẩy đầu của nhóc con ra.
"Ma ma, mẹ có từng nghĩ sẽ tìm bạn đời không?"
Kiều Nghệ hơi do dự, cuối cùng vẫn hỏi vấn đề này.
Hổ mẹ hơi lưỡng lự: "Sao lại hỏi chuyện này?"
"À, bây giờ là tận thế, đồng loại sống sót còn rất ít, đến lúc ma ma tới kỳ động dục thì phải làm sao?"
Hổ mẹ sửng sốt, nó chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Nó do dự một lát rồi nói: "Biến thành con người cũng sẽ có kỳ động dục sao?"
Đây là thắc mắc của Kiều Nghệ, cô gãi gãi đầu: "Con cũng không biết nữa."
"Vậy đến lúc đó rồi nói sau." Hổ mẹ cũng không lo lắng về vấn đề này.
"Vâng ạ." Kiều Nghệ ngoan ngoãn gật đầu, cô ngẫm nghĩ rồi lại không nhịn được hỏi: "Ma ma, mẹ cảm thấy con người thế nào?"
"Thì như thế thôi."
"Vậy đã bao giờ ma ma cân nhắc tìm bạn đời là con người không?"
Cô vừa nói xong thì hổ mẹ nhíu chặt lông mày.
"Không thể nào."
Kiều Nghệ chưa kịp hỏi vì sao thì đã nghe hổ mẹ dùng giọng điệu không thể ghét bỏ hơn nói: "Thú hai chân quá xấu, không có lông, mẹ từ chối."