Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 342
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:21:27
Lượt xem: 151
Giống quá, thật sự rất giống.
Con trai lớn của Đường Thế Hằng chỉ có ánh mắt là có vài nét giống ông ta, còn lại đều rất giống người vợ trước…
Nhớ đến người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ kia, trên gương mặt Đường Thế Hằng lộ ra vẻ hoảng hốt.
“Bội Lan…”
Thẩm Chi Hủ nghe thấy tiếng gọi lẩm bẩm trong vô thức của Đường Thế Hằng, sắc mặt anh bỗng trầm xuống, không chút lưu tình mà lạnh lùng nói: “Ông không xứng gọi tên mẹ tôi.”
Đường Thế Hằng chợt bình tĩnh lại, khóe mắt nhìn thấy vài người xung quanh đang hóng kịch vui, ông ta chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng rát: “Sao tao lại không xứng? Tao là cha của mày đấy!”
“Cha tôi đã c.h.ế.t từ lâu rồi, ông là cái thá gì chứ?” Thẩm Chi Hủ cười mỉa mai, đuôi mắt hơi nhếch lên đầy ác ý.
Đường Thế Hằng cảm nhận được sự nguy hiểm từ người con trai lớn, nhưng ông ta vẫn tức giận do thể diện của mình bị anh dẫm nát nên đã bỏ qua cảm giác chân thật này, gương mặt đỏ ửng giận dữ quát: “Thẩm Chi Hủ, mày đúng là đồ bất hiếu!”
“Nếu không có tao thì sao mày được sinh ra? Vậy mà còn không thèm nhận người cha này à! Quả nhiên không được nuôi lớn bên cạnh tao nên không có một tí hiểu chuyện bằng Hạo Nguyên!” Đường Thế Hằng chỉ tay về phía Thẩm Chi Hủ mà chửi ầm elen, giọng nói vừa bén nhọn vừa khó nghe.
Kiều Nghệ không nhịn được mà xoa xoa lỗ tai, trong lòng càng tức giận.
Người đẹp ốm yếu đúng là xui tám kiếp mới gặp một người cha như vậy!
Khóe mắt Thẩm Chi Hủ nhìn thấy động tác nhỏ của Kiều Nghệ, anh cảm thấy phiền mà liếc mắt nhìn Đường Thế Hằng và hoàn toàn không muốn phí nước bọt nói nhiều với ông ta, nên anh nắm tay Kiều Nghệ đi về biệt thự.
Đường Thế Hằng chú ý đến động tác dắt tay của Thẩm Chi Hủ, theo tay anh mà nhìn lên thì thấy một cô gái quá đỗi xinh đẹp bên cạnh anh, đôi mắt phiếm đầy tơ m.á.u của ông ta hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng khi thấy Thẩm Chi Hủ định rời khỏi đây, ông ta lập tức bình tĩnh đi đến ngăn cản, định chạm vào cánh tay anh song lại bị anh né tránh.
“Thẩm Chi Hủ! Có phải mày đã g.i.ế.c c.h.ế.t em trai mày không?!”
Có trời mới biết Đường Thế Hằng bi thương cỡ nào khi con trai út mình yêu thương nhất c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng sau khi ông ta được thả ra, bây giờ thấy con trai lớn m.á.u lạnh vô tình như vậy, ông ta chỉ hận người c.h.ế.t sao không phải Thẩm Chi Hủ.
“Mong ông biết rằng, mẹ tôi chỉ sinh một người con trai là tôi thôi.”
“Vậy nên Hạo Nguyên là do mày giết?!” Đường Thế Hằng tức giận đến mức tóc tai như muốn nổ tung.
Thẩm Chi Hủ ngay cả nhìn cũng không thèm liếc nhìn ông ta, chứ nói gì đến chuyện trả lời câu hỏi này.
Ai ngờ trong cơn tức giận Đường Thế Hằng không thèm suy nghĩ mà tung ra một đòn tấn công bằng dị năng hệ kim.
Kiều Nghệ dựng tóc gáy khi cảm nhận nguy hiểm, cô lập tức thả tấm chắn phòng hộ bao phủ lấy người bọn họ.
Nhưng năng lực không gian của Thẩm Chu Hủ càng nhanh hơn cô.
Tất cả những công kích của Đường Thế Hằng đều phản hồi lên người ông ta, không biết Thẩm Chi Hủ cố ý hay vô tình mà công kích từ dị năng hệ kim đều tránh đi những bộ phận quan trọng trên người, nhưng dù như vậy Đường Thế Hằng vẫn bị trọng thương, ông ta hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất.
Kiều Nghệ chớp chớp mắt, nhanh chóng thu hồi tấm chắn.
“Người đẹp ốm yếu…”
“Anh không sao đâu.” Thẩm Chi Hủ trấn an mà cười cười với Kiều Nghệ, sau đó anh buông tay cô ra rồi ung dung thong thả đi đến bên người Đường Thế Hằng đang chạy m.á.u không ngừng ngã ngồi dưới đất.
Đường Thế Hằng không ngờ kết quả lại thành như vậy, đau đớn khiến sắc mặt ông ta tái nhợt hơn, khi nhìn con trai lớn đi tới rồi thong thả cúi người xuống, dù dáng vẻ của anh rất thản nhiên mà nhìn mình, trong mắt ông ta lộ ra vẻ sợ hãi, cuối cùng cũng biết người con trai lớn này không dễ chọc.
“Ông đừng đến làm phiền tôi nữa, nếu không lần sau…Ông có thể xuống chơi với con trai út của mình.”
Giọng nói Thẩm Chi Hủ rất nhẹ nhàng, nhưng lại giống ác ma đang thầm thì nói nhỏ.
Đồng tử trong mắt Đường Thế Hằng co rụt lại, không biết có phải do mất m.á.u quá nhiều hay không mà cơ thể ông ta bỗng run rẩy.
Thẩm Chi Hủ rất hài lòng với kết quả này, đôi môi hơi cong, anh đứng lên lại dắt tay Kiều Nghệ lần nữa, bọn họ bước về biệt thự.
Đường Thế Hằng nhìn con trai lớn rời đi, trong miệng lẩm bẩm nhắc mãi ba chữ “đồ bất hiếu”.
Nhan Dục Chương chứng kiến cả quá trình, cậu ta nhìn Đường Thế Hằng rồi lại nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, sau rồi gọi một dị năng giả hệ sức mạnh đến.
“Anh Nhan, có chuyện gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-342.html.]
“Đưa người này đến trạm y tế đi.”
Dị năng giả hệ sức mạnh vội vàng đồng ý, người này bế Đường Thế Hằng lên như cầm một con gà con lên sau đó nhanh chóng chạy đến trạm y tế.
Nhan Dục Chương thấy vậy thì âm thầm liếc mắt nhìn Thẩm Chi Hủ, thấy anh dường như không có phản ứng gì lớn, có điều lại thấy cô gái xinh đẹp bên cạnh anh quay đầu lại cười cười với mình.
Nhan Dục Chương hơi sửng sốt, theo bản năng mà nở nụ cười tươi đáp lại. không ngờ Thẩm Chi Hủ lạnh lùng nhìn qua, thân thể cậu ta bỗng run lên.
“Anh…Anh Thẩm!” Nhan Dục Chương lập tức nở nụ cười nịnh nọt.
Thẩm Chi Hủ hơi mím môi, anh vốn không định nói chuyện với Nhan Dục Chương, nhưng Kiều Nghệ bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay, nên anh chỉ có bất đắc dĩ dừng lại, cứng đơ mà mở miệng: “Sao người này được thả ra?”
Tuy Thẩm Chi Hủ không để ý chuyện trong căn cứ Đông Nam, nhưng vẫn biết đám tâm phúc của Vân Đào đều đã c.h.ế.t hết, chỉ còn đám dị năng giả yếu ớt còn lại không làm được trò gì nên mới miễn cưỡng được thả ra.
Đường Thế Hằng là tâm phúc của Vân Đào, đáng ra phải c.h.ế.t như mấy người khác chứ?
Nhan Dục Chương gãi gãi đầu, nói: “Bên Trần Hiển Triều, Thư Nguyệt biết Đường Thế Hằng là cha của anh Thẩm, có lẽ muốn lấy lòng anh nên không g.i.ế.c ông ta mà còn thả ra.”
Nhưng ai có ngờ mối quan hệ cha con này lại ác liệt đến vậy đâu?
Trần Hiển Triều và Thư Nguyệt biết được chắc sẽ khóc đấy? Vốn định lấy lòng, ai dè…
Thẩm Chi Hủ chỉ “hừ” một tiếng mà nhưng không nói gì nữa.
Nhan Dục Chương chỉ có thể xấu hổ mà cười cười.
Kiều Nghệ lại kéo kéo tay Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ nhìn lại cô, cho cô một ánh mắt “Em sao vậy?”
“Người đẹp ốm yếu à, em mệt mỏi muốn về nghỉ ngơi.”
“Ừ.” Thẩm Chi Hủ gật đầu, sau đó dẫn cô lên sâu, phía sau bọn họ là hổ trắng lớn chậm chạp bước theo.
Phòng khách không còn ai nữa, lúc này Nhan Dục Chương mới lau mồ hôi lạnh trên trán.
Thật là đáng sợ, khí thế của anh Thẩm mạnh quá, cậu ta không dám lải nhải nói chuyện.
Nhưng lá gan của em gái Kiều Nghệ cũng lớn quá.
Nhan Dục Chương không nhịn được mà cảm thấy bội phục Kiều Nghệ.
……
Sau khi về phòng thì Kiều Nghệ nhanh chóng nằm xuống giường, chẳng qua cô không ngủ được bao lâu, lúc tỉnh dậy thì hổ mẹ đang lười biếng nằm phơi nắng ở cửa sổ, cây non mini cũng như vậy, nó vươn cành ra ở cách hổ mẹ không xa.
Kiều Nghệ suy nghĩ một lát sau đó vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, có điều bản thân không biết sau khi mình xoay người rời đi, hổ mẹ đang phơi nắng bỗng mở mắt ra nhìn về phía cô.
Kiều Nghệ đi đến trước cửa phòng Người đẹp ốm yếu, khi cô đang định gõ cửa thì nghe thấy âm thanh nói chuyện truyền từ trong phòng ra, trong đó có một giọng khá quen thuộc, không cần đoán cũng biết đó là Cố Hựu Kỳ.
Không biết Cố Hựu Kỳ có chuyện gì mà tìm đến Người đẹp ốm yếu nhỉ.
Kiều Nghệ vừa nghĩ vậy vừa gõ gõ cửa.
“Cốc cốc…”
Không tới vài giây cánh cửa đã mở ra, người mở cửa là Cố Hựu Kỳ, anh ta có hơi nhướng mày khi nhìn thấy Kiều Nghệ đến đây.
“Tiểu Nghệ.”
Kiều Nghệ nhẹ “ừ” với Cố Hựu Kỳ, cô lướt qua người anh ta rồi đi vào phòng.
“Hai người đang nói gì vậy?”
Từ sau cái ngày Cố Hựu Kỳ kéo Sở Thiên vào (?), gã đã trở về hang Tiêu Tiền để xem tình huống bên kia trước, có lẽ phải mất ba bốn ngày mới trở về đây, mà mấy ngày nay Cố Hựu Kỳ cũng đang bận rộn chuyện gì đó.