Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 341

Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:21:07
Lượt xem: 161

Kiều Nghệ muốn biến về hình người, nên duỗi móng chỉ chỉ mình rồi kéo kéo quần của Người đẹp ốm yếu.

Ánh mắt Thẩm Chi Hủ hơi sâu hơn, anh thuận tay nắm lấy móng hổ của Kiều Nghệ, giọng nói trầm thấp dễ nghe phát ra: “Anh biết rồi, để tôi lấy quần áo cho em.”

Sau khi nói xong, trên tay Thẩm Chi Hủ xuất hiện một cái túi giấy, bên trong là quần áo Kiều Nghệ chuẩn bị cho mình trước khi ra ngoài.

Kiều Nghệ hài lòng gật gật đầu, miệng ngậm lấy túi giấy định rời đi thay quần áo, mới đi được vài bước cô bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu cảnh giác nhìn Người đẹp ốm yếu.

“Ngao ngao…” Người đẹp ốm yếu, anh không được nhìn lén đâu đấy!

Thẩm Chi Hủ nghe không hiểu ý cô, nhưng từ ánh mắt đề phòng và dáng vẻ cảnh giác trên mặt hổ trắng nhỏ, anh dường như đã hiểu gì đó mà cười cười bất đắc dĩ.

Cô nhóc kiêu căng này nghĩ gì về anh vậy? Sao anh có thể làm mấy chuyện như nhìn lén con gái thay đồ chứ? À mà…Không chừng về sau sẽ có cơ hội đấy.

Từ khi Ngao Ngao biến thành người, n.g.ự.c Thẩm Chi Hủ có hơi nóng lên khi nhìn thấy dáng vẻ thiếu nữ co lại thành trẻ con của cô.

Cây non mini thấy hổ trắng nhỏ đi thay quần áo, nó lạch bạch lạch bạch đến gần Thẩm Chi Hủ, to gan mà biểu đạt ý mình.

[Tôi cũng muốn biến thành người.]

“Biến đi,” Thẩm Chi Hủ lấy một túi giấy khác ra, thứ này thuộc về cây non mini.

Cây non mini vui vẻ, một nhánh cây cầm lấy túi giấy rồi chạy về phía hổ trắng nhỏ bên kia, nhưng bị thần c.h.ế.t tay mắt lanh lẹ ngăn cản lại.

“Mi đi đâu thế?”

[Tôi đến chỗ hổ trắng nhỏ.]

Sắc mặt Thẩm Chi Hủ có hơi đen: “Không được, mi thay đồ ở chỗ này đi.”

Nhóc ranh này, dám chiếm tiện nghi của Ngao Ngao à.

Cây non mini nhận ra thần c.h.ế.t không vui vẻ, nó nhút nhát đặt túi giấy xuống, trong lòng suy nghĩ, một đứa trẻ ba tuổi trần truồng đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt trắng nõn nho nhỏ tràn đầy vui mừng. Nó không cần Thẩm Chi Hủ giúp đỡ mà lấy quần áo trong túi giấy ra rồi vụng về mặc lên người mình.

Đây đều là thần c.h.ế.t dạy nó, ngoài ra nó cũng sợ mỗi lần thay đồ phải nhờ cậy anh giúp đỡ, nên mới cố gắng học tập từ mình thay đồ vẫn yên tâm hơn.

Khi Kiều Nghệ trở về, cây non mini đang hì hục mặc quần, hình ảnh này rất hài hước khiến cô không nhịn được mà bật cười.

Hổ mẹ nghe thấy thì nhìn qua, cái đầu lớn nghiêng nghiêng trông rất đáng yêu.

“Mama muốn biến thành người sao?

Hổ mẹ lắc lắc đầu.

Nó ngán phiền phức, bây giờ mà biến thành người thì lúc sau lại phải biến trở về, còn không bằng cứ để như vậy, huống hồ nó không mê mẩn đồ ăn nhân loại như cây non mini.

“Được rồi.”

Hổ mẹ gật gật đầu rồi nhìn dòng suối nhỏ, cái đuôi phía sau nhẹ nhàng lắc lư, nó bước từng bước xuống suốt, ngoại trừ phần đầu thì cả người nó đều ngâm mình trong nước.

Lúc này cây non mini đã thay xong quần áo, còn vốn định nhờ hổ trắng nhỏ đỡ mình đi đường. Nhưng khi thấy thần c.h.ế.t kè kè bên người cô, nó đành bất đắc dĩ mà từ bỏ, bản thân đành lấy hết can đảm vừa đi vừa bò đến bên bờ suối.

Kiều Nghệ thấy vậy, không yên tâm mà nhắc nhở: “Tiểu Thụ Miêu cẩn thận nhé, đừng để rơi xuống nước đấy.”

“A!” Cây non mini lên tiếng, nó ngồi cách chỗ hổ trắng lớn không xa, chân dính bùn nên bỏ vào nước, nước suối lạnh lẽo kích thích đến mức cơ thể nho nhỏ của nó run run lên. Sau đó dường như nó phát hiện trò này rất vui, thế là nó đong đưa hai cái chân nhỏ của mình khiến bọt nước văng tung tóe khắp nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-341.html.]

Đôi mắt mở to của hổ mẹ hơi híp lại, thấy cây non mini chơi vui như vậy thì hơi cau mày, nó sợ Tiểu Thụ Miêu cứ đá chân như vậy sẽ vẫy nước b.ắ.n lên người mình nên âm thầm lặng lẽ bơi xa một chút.

“Em đừng lo lắng, Tiểu Thụ Miêu không phải đứa trẻ bình thường.” Thẩm Chi Hủ an ủi khi thấy Kiều Nghệ không yên tâm mà nhắc nhở cây non mini, sau đó anh duỗi tay nắm lấy tay cô dưới tấm che bếp lò, lúc này anh mới thấy thỏa mãn khi cảm nhận được sự mềm mại từ bàn tay nhỏ, không nhịn được mà còn bóp bóp tay cô.

Kiều Nghệ ngại ngùng chớp chớp mắt, cô định rút tay về nhưng lại bị Người đẹp ốm yếu nắm chặt lấy tay.

“Này, anh làm gì vậy, đừng để mama thấy.”

“Em yên tâm, Đại Bạch không nhìn thấy đâu.” Sau khi Thẩm Chi Hủ nói xong, anh tỏ vẻ tủi thân nói: “Chúng ta xác định quan hệ được mấy ngày rồi mà vẫn chưa ở riêng lần nào.”

Kiều Nghệ có hơi khiếp sợ khi nghe thấy giọng điệu oan ức của Thẩm Chi Hủ, cô cũng quên mất việc rút tay khỏi bàn tay lớn kia mà quay đầu nhìn anh, khi thấy khuôn mặt xinh đẹp của anh hơi cúi xuống, trái tim cô bỗng mềm ra, do dự một hồi thì thì mở miếng nói: “Còn không phải do sợ mama phát hiện sao?”

Thật ra trong lòng cô cũng hơi ngứa ngáy, cô cũng muốn ở riêng với Người đẹp ốm yếu làm một ít chuyện thân mật…

Sắc mặt Thẩm Chi Hủ hơi cứng lại, có điều khi cảm giác cô đang lấy lòng mà dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay mình, tâm trạng của anh bỗng tốt hẳn: “Bây giờ Ngao Ngao thấy chúng ta giống gì không?”

“Gì cơ?”

“Rất giống đang vụng trộm yêu đương đấy?”

“…”

Kiều Nghệ suýt chút nữa bị nước bọt của mình làm sặc, cô ngỡ ngàng không thể tin nổi mà nhìn người nào đó, dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Chi Hủ bây giờ đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của cô về anh.

“Em sao vậy?” Thẩm Chi Hủ chớp chớp mắt mà tỏ vẻ ngây thơ vô tội.

“Anh đừng có nói bậy.” Gương mặt Kiều Nghệ bỗng ửng đỏ, khóe mắt nhìn thấy hổ mẹ dường như đang nhìn về phía này, cô giật mình rút tay mình về: “Được rồi, anh nhanh nhanh chuẩn bị đồ ăn đi, em đói rồi!”

Dù nói như vậy, nhưng trong Kiều Nghệ vẫn nghĩ đến lời nói lúc nãy của anh.

Yêu đương vụng trộm ư? Sao cô cảm thấy…Có hơi giống vậy ta?

Thẩm Chi Hủ có hơi tiếc nuối khi không được nắm tay nhỏ lâu thêm, nhưng anh nghe thấy bạn gái nói than đói bụng, sao anh có thể lười biếng mà ăn đậu hủ tiếp được, vội vàng vén tay áo lên làm cơm cho bạn gái nhỏ ăn trước đã.

……

“Tôi muốn gặp Thẩm Chi Hủ.”

Trước cửa biệt thự có một người đàn ông trung niên dáng vẻ tiều tụy đang đứng, hai mắt ông ta giăng kín tơ m.á.u đỏ, quanh miệng là một hàm râu xanh, giờ phút này đang căng cứng mặt nhìn chằm chằm thủ vệ dị năng giả trước cửa căn biệt thự lớn.

“Xin lỗi, anh Thẩm của chúng tôi không ở đây.” Người trả lời người đàn ông trung niên là Nhan Dục Chương, từ thủ hạ mà cậu ta biết được Đường Thế Hằng lại đến gây chuyện, vì vậy mà nhanh chân đuổi đến đây thì thấy dáng vẻ nghèo túng của ông ta.

Lúc trước Đường Thế Hằng còn có thể bỏ qua sự bất kính của những người này, nhưng tình hình bây giờ đã khác, tất cả thuộc hạ dị năng giả bỗng nhiên biến mất, ngay cả vợ ông ta cũng không thấy đâu, sau khi ông ta bị dụ bắt khỏi căn cứ thì con trai út c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng!

Ông ta tuyệt đối không tin trong chuyện này không có sự sắp đặt của Thẩm Chi Hủ!

“Thẩm Chi Hủ không ở đây? Sao nó không ở đây được chứ! Tôi là cha của Thẩm Chi Hủ, là người đã sinh ra rồi nuôi nó lớn mà, các người nhanh gọi nó ra đây gặp tôi! Nếu không đừng trách tôi không khách khí với mấy người!” Đôi mắt Đường Thế Hằng đỏ ngầu, gương mặt hốc hác tiều tụy lộ vẻ dữ tợn. Dáng vẻ của ông ta khiến Nhan Dục Chương cau mày lại, mấy dị năng giả phía sau cũng lộ vẻ nóng nảy không kiên nhẫn.

“Mau để tôi gặp Thẩm Chi Hủ! Con sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa kia đúng là không có lương tâm, ngay cả em trai mình cũng nhẫn tâm g.i.ế.c hại được!” Đường Thế Hằng là dị năng giả hệ kim, dưới cơn tức giận bàn tay ông ta tản ra ánh sáng vàng kim, trông như thể thật sự muốn động thủ với nhóm Nhan Dục Chương.

Mấy người nhóm Nhan Dục Chương cảnh giác, nhưng lưng cả đám bỗng thả lỏng khi nhìn thấy bóng dáng đang đi đến gần ở phía xa.

“Con sói mắt trắng? Ông làm gì mà có ân với tôi chứ?”

Giọng nói lãnh đạm xa lạ vang lên, trái tim Đường Thế Hằng dường như bị thứ gì đó đập mạnh, đầu óc trống rỗng nhanh chóng xoay lại, ông ta sững người ngơ ngác khi nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.

Loading...