Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-08-06 21:24:29
Lượt xem: 280
Đoán vậy, anh lôi chiếc ba lô màu đen ra, mở khóa lục lọi và tìm thấy mấy loại thuốc linh tinh, trong đó có một hộp thuốc hạ sốt.
Thẩm Chi Hủ hơi giật mình, không khỏi nghĩ đến cảnh tượng anh mơ hồ nhìn thấy trước khi bất tỉnh ngày hôm qua.
Cho nên, hổ trắng nhỏ là lo lắng cho mình nên đi tìm những loại thuốc này sao?
Anh cầm một hộp thuốc hạ sốt, ánh mắt dừng ở trên hộp, cảm xúc trong mắt anh sâu thẳm khó có thể nhìn thấu.
Nhìn thấy tâm trạng của Người đẹp ốm yếu hơi sai sai, Kiều Nghệ không nhịn được kêu lên một tiếng.
“Ngaooo...” Anh làm sao vậy?
Thẩm Chi Hủ hoàn hồn, ngước mắt nhìn hổ trắng nhỏ đang đứng gần đó, đôi mắt đen xinh đẹp toát ra sự dịu dàng, làm gương mặt đẹp trai kia trở nên điềm đạm hơn nhiều.
Đây là lần thứ hai Kiều Nghệ bị đả kích bởi nhan sắc của Người đẹp ốm yếu, cô nghĩ thầm, tại sao một người con trai lại có thể đẹp đến như vậy chứ, có còn chừa đường sống cho con gái không vậy? May là hiện tại cô mới chỉ là một bé hổ con, không cần phải đau đầu về vấn đề này.
“Cái này là cho anh hả?” Thẩm Chi Hủ quơ quơ thuốc hạ sốt trong tay, thầm nghĩ hổ trắng nhỏ thật thông minh, còn biết được đây là thuốc con người có thể sử dụng.
“Ngaooo...” Đúng vậy.
Kiều Nghệ vừa trả lời vừa gật đầu.
Nhìn thấy vậy, sự dịu dàng trong mắt Thẩm Chi Hủ càng sâu hơn, một góc nhỏ của bức tường cứng rắn trong lòng anh thoáng sụp đổ.
Hóa ra đây là cảm giác được quan tâm sao?
Thẩm Chi Hủ chưa bao giờ nghĩ rằng cũng có một ngày mình cũng được quan tâm, cho dù đối phương không phải là con người, mà chỉ là một con hổ trắng gần như có thể coi mình là “Lương thực dự trữ”.
"Cảm ơn em nha." Anh khẽ nói.
Đột nhiên Kiều Nghệ thấy xấu hổ, đặc biệt là khi bị Người đẹp ốm yếu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như vậy, mặt hổ của cô bắt đầu nóng lên, may là trên mặt có lông hổ che chắn, nếu không thì thật mất mặt hổ quá.
"Ngaooo..." Đừng, đừng khách sáo!
Ánh mắt Kiều Nghệ quét tới quét lui xung quanh, rõ ràng là không dám đối diện với Người đẹp ốm yếu.
Nhưng cô không biết dáng vẻ thẹn thùng của mình đã bị Thẩm Chi Hủ nhìn thấy hết, trong đôi mắt đen xinh đẹp hiện lên một nụ cười mơ hồ.
Hời ơi, còn biết xấu hổ nữa kìa? Thật sự quá đáng yêu.
Thẩm Chi Hủ lại thấy tay mình ngứa ngáy, đáng tiếc hiện tại hổ trắng nhỏ vẫn còn cảnh giác với anh, anh không thể bế cô lên sờ được.
Anh tiếc nuối xoa xoa bàn tay mới vừa được chạm vào đôi tai tròn của hổ trắng nhỏ, như đang hồi tưởng lại cảm xúc vừa nãy.
Trong hang động yên tĩnh rất lâu, cho đến khi Thẩm Chi Hủ xé túi bánh bích quy, lúc này Kiều Nghệ mới nhìn sang, yên lặng nhìn anh ăn bánh.
Thẩm Chi Hủ không thể phớt lờ ánh mắt của hổ trắng nhỏ, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.
Có nên cho ẻm ăn bánh bích quy không nhỉ?
Sau khi ăn no, Thẩm Chi Hủ định mở miệng nói gì đó thì hổ trắng nhỏ lại mở miệng trước.
“Ngaooo...” Anh hết sốt chưa? Có cần uống thuốc không vậy?
Hiện tại Người đẹp ốm yếu cũng đã ăn no rồi, hẳn là có thể uống thuốc rồi, đúng không?
Đáng tiếc Người đẹp ốm yếu không giống như mẹ hổ, không nghe hiểu được ý cô.
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ bất đắc dĩ phải dùng chân chỉ chỉ vào thuốc hạ sốt.
“Ngaooo...” Anh uống thuốc đi!
Thẩm Chi Hủ bừng tỉnh: “Muốn anh uống thuốc đúng không?”
Kiều Nghệ gật đầu.
Thẩm Chi Hủ ngẩn người, đúng là lúc trước anh ngã bệnh nên bây giờ thân thể mới yếu ớt như vậy, nhiệt độ cơ thể lúc cao lúc thấp không phải vì bị bệnh mà là thân thể đang cố gắng thích ứng với dị năng, chờ hai bên dung hợp xong là anh có thể thoát khỏi bộ dạng yếu đuối này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-34.html.]
Vì vậy thuốc hạ sốt không có tác dụng gì với anh cả.
Có điều nhìn hổ trắng nhỏ lo lắng cho mình như vậy, Thẩm Chi Hủ không nỡ từ chối ý tốt của cô. Anh xé vỏ thuốc, cầm lên một viên thuốc ném vào miệng, lại mở một chai nước suối ra uống thuốc.
“Đã uống rồi.” Thẩm Chi Hủ xòe bàn tay trống không ra cho hổ trắng nhỏ nhìn.
Bây giờ Kiều Nghệ mới an tâm, Người đẹp ốm yếu đã uống thuốc, nói vậy bệnh của anh sẽ chuyển biến tốt đúng không? Vậy thì cô có thể ra ngoài đi săn rồi.
Vừa nghĩ đến đây, cái bụng xẹp lép của Kiều Nghệ kêu lên.
Một người một hổ đều bị giật mình.
Thẩm Chi Hủ theo bản năng liếc nhìn bụng của hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ xấu hổ không chịu được, cô không nhìn Người đẹp ốm yếu nữa, vội vàng rời hang động đi săn bắt.
Thẩm Chi Hủ nhìn theo bóng dáng rời đi của hổ trắng nhỏ, đến cả anh cũng không phát hiện ra khóe miệng của mình đang cong lên.
Kiều Nghệ đi dạo một vòng trên núi, cuối cùng chọn một con chim trĩ, cô khom người lặng lẽ áp sát nó, sau đó nhanh như chớp đè lên lưng nó, há miệng cắn chính xác vào cổ họng nó. Không bao lâu sau con chim trĩ không còn nhúc nhích nữa, tiếp đó Kiều Nghệ bắt đầu chậm rãi thưởng thức bữa ăn đầu tiên của hôm nay.
Sau khi ăn xong, Kiều Nghệ ngồi trên thảm cỏ bắt đầu l.i.ế.m liếm mặt, lại l.i.ế.m liếm móng vuốt, đến khi cảm thấy sạch sẽ rồi cô lại đi tìm cây mâm xôi dại như thường lệ, ăn vài trái mâm xôi dại để khử mùi tanh trong miệng.
Trước khi quay lại hang động, Kiều Nghệ còn cắn một nhành cây mâm xôi dại mang về cho Người đẹp ốm yếu.
Cũng may là lúc cô quay lại, Người đẹp ốm yếu vẫn còn trong trạng thái tỉnh táo.
Thẩm Chi Hủ còn đang nghĩ khi nào thì hổ trắng nhỏ quay về, dư quang nơi khóe mắt đã quét được một bóng dáng nhỏ bé. Anh ngước mắt nhìn lên thì đúng là hổ trắng nhỏ đã quay trở lại, trong miệng còn ngậm một nhành cây dại, trên cành cây chi chít trái đỏ.
Đây là...
Thẩm Chi Hủ nhớ lại trong lúc hôn mê hình như hổ trắng nhỏ có đút cho anh ăn một ít thức ăn, có lẽ là những quả nhỏ này nhỉ?
Anh im lặng nhìn hổ trắng nhỏ cẩn thận từng li từng tí nhích lại gần mình, đến khi cách anh ba bước chân thì dừng lại, thả nhành cây xuống, dùng mũi ủn ủn nhành cây về phía anh, sau đó chậm rãi lui về sau.
“Cái này là cho anh hả?” Thẩm Chi Hủ hỏi.
Kiều Nghệ gật đầu.
Mấy ngày nay Người đẹp ốm yếu chỉ ăn một ít bánh bích quy, như vậy không thể được, anh còn phải bổ sung thêm vitamin nữa.
Nghĩ như vậy, Kiều Nghệ lại muốn sang khu biệt thự một chuyến, muốn tìm thử xem có còn thứ gì có thể mang về cho Người đẹp ốm yếu hay không.
Giờ phút này, cô sâu sắc cảm thấy nuôi một con người quá khó khăn, không nhịn được lắc đầu.
(Hổ trắng nhỏ: Vạn dặm nuôi chồng ╭(╯╰)╮)
Thẩm Chi Hủ cũng không biết hổ trắng nhỏ đang suy nghĩ linh tinh cái gì, nhưng khi nhìn gương mặt hổ lông xù kia lóe lên rất nhiều loại biểu tình, anh lại cảm thấy tâm trạng sung sướng của mình tăng thêm mấy phần.
Anh đưa tay hái một quả nhỏ bỏ vào miệng, khẽ cắn một cái, nước quả dại tràn ra chua chua ngọt ngọt, mùi vị quen thuộc này làm anh khẽ nhíu mày.
Chính là nó, đây chính là loại quả dại trước đây hổ trắng nhỏ đã đút cho anh ăn.
“Ăn ngon lắm, cảm ơn em.” Thẩm Chi Hủ hơi sững lại, bỗng nhiên anh nghĩ đến chuyện hổ trắng nhỏ chỉ có một mình, vậy mỗi ngày ẻm sẽ ăn gì? Ẻm còn nhỏ như vậy, đã biết săn bắt hay chưa?
Chẳng hiểu tại sao Thẩm Chi Hủ lại thấy lo lắng cho hổ trắng nhỏ.
“Bình thường em vẫn ăn những thứ này sao?”
Kiều Nghệ ngồi xổm, khẽ gật đầu một cái.
Thẩm Chi Hủ theo bản năng nhíu nhíu mày lại.
Chẳng trách nhìn hổ trắng nhỏ lại nhỏ bé như vậy, thì ra là mỗi ngày chỉ có thể ăn loại quả dại này, nói vậy ngày hôm đó ẻm đã phải vô cùng vất vả mới kéo được anh về hang động.
Thẩm Chi Hủ ngẫm nghĩ một lát, cũng không kịp nghĩ tới chuyện hổ trắng nhỏ đã cai sữa hay chưa, anh lấy từ trong balo ra một túi bánh bích quy, quyết định đút cái này cho hổ trắng nhỏ ăn, đợi cơ thể anh tốt lên, anh sẽ đi tìm thịt cho ẻm ăn.
(Thẩm Hủ Chi: Vỗ béo vợ ôm mới sướng tay ╭(╯3╰)╮)