Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 337
Cập nhật lúc: 2024-08-16 18:55:00
Lượt xem: 176
Dù anh tự mình ra tay, ông ta cũng không làm gì được.
Cố Hựu Kỳ cảm thấy cũng đúng nên không nói gì thêm nữa.
Ngay sau Cố Hựu Kỳ, Sở Thiên là người thứ hai biết hổ mẹ và cây non mini biến thành người. Sau khi qua một đợt kinh hoàng lại biết được họ là như thế nào mà biến thành người thì gã vui vẻ chấp nhận chuyện này. Năng lực thích ứng này của Sở Thiên khiến Cố Hựu Kỳ có phần kinh ngạc, dù gì dáng vẻ bị phá vỡ tam quan lúc trước kia của gã vẫn sờ sờ ngay trước mắt.
Trên phương diện này, Sở Thiên khiến anh ta mở to mắt mà nhìn.
“Có Tiểu Nghệ là ví dụ rồi, đám hổ trắng lớn biến thành người cũng không phải chuyện gì lạ cả.” Nhất là bình thường hổ trắng lớn rất giống Kiều Nghệ, lại còn rất trẻ, nếu Sở Thiên không biết hai người này có quan hệ mẹ con thì gã còn thật sự tưởng bọn họ là chị em. Về phần cây non mini… Bình thường nó rất đáng yêu, bỏ qua cái mái tóc ngắn HKT màu xanh lá kia thì nhìn qua nó không khác gì trẻ con loài người là bao.
Cố Hựu Kỳ cảm thấy Sở Thiên nói rất đúng, bèn gật gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi, chúng ta còn phải ở căn cứ Đông Nam bao lâu nữa?”
“Sao thế? Anh muốn về hang Tiêu Tiền rồi à?”
“Rời đi lâu quá rồi nên tôi muốn quay về xem xét tình hình."
“Ờm, hay là anh đi về trước đi?” Cố Hựu Kỳ nghĩ đến kế hoạch tiếp theo của mình thì do dự một lúc.
Ban đầu Sở Thiên định đồng ý nhưng nhìn thấy vẻ mặt Cố Hựu Kỳ thì gã hơi nhíu mày: “Biểu cảm này của anh là sao? Có chuyện gì cứ việc nói thẳng."
Anh ta trở nên dài dòng từ bao giờ vậy?
Cố Hựu Kỳ vui vẻ: “Tôi thích tính cách thẳng thắn của anh!"
Khóe miệng Sở Thiên co giật nhè nhẹ.
“Kế tiếp anh định làm gì? Anh có muốn đến căn cứ Thần Quyến cùng chúng tôi không hay là quay về hang Tiêu Tiền rồi không trở lại nữa?”
Sở Thiên lập tức sửng sốt.
Nói thật là gã thực sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Gã vô thức nghĩ đến Kiều Nghệ.
Sở Thiên hơi do dự một chút rồi hỏi thăm: “Mấy người Kiều Nghệ… Nghĩ như thế nào?”
“Còn cần phải hỏi nữa à? Chắc chắn là bọn họ đến căn cứ Thần Quyến cùng chúng tôi rồi!” Cố Hựu Kỳ biết thừa Kiều Nghệ ghét những người ở sở nghiên cứu Tư Hoài đến mức nào, làm sao cô có thể vắng mặt trong kế hoạch thanh trừng này chứ?
Cô tham gia thì tương đương với việc hổ trắng lớn cũng tham gia, Thẩm Chi Hủ cũng tham gia, cây non mini cũng tham gia rồi.
Có khác gì mua 1 tặng 3 đâu!
Ngoài ra, sức chiến đấu của họ rất xuất sắc, riêng một người có thể thay thế hẳn mấy dị năng giả luôn.
Sở Thiên không nói gì, đáy mắt xẹt qua vẻ suy tư ngẫm nghĩ.
Cố Hựu Kỳ đảo mắt, lén lút đi tới bên cạnh Sở Thiên. Anh ta vươn cánh tay dài ra, ôm lấy vai gã như anh em cây khế: “Sao nào? Thế anh có muốn tham gia vào kế hoạch thanh trừng của chúng tôi không đây?”
Sở Thiên không đẩy Cố Hựu Kỳ ra mà nhướng mày nhìn anh ta, như thể đang ra hiệu cho anh ta nói tiếp đi.
Quả nhiên, Cố Hựu Kỳ mừng rơn: “Từ trong trí nhớ của Hà Nguyệt Liên, chúng tôi biết tuy căn cứ Thần Quyến nhỏ nhưng dị năng giả ở đó hầu như đều là cấp 6, cấp 7, biết đâu có cả người cấp 8 nữa cơ. Anh đi cùng chúng tôi cũng tương đương với việc sức chiến đấu của chúng ta tăng lên rồi!”
Sở Thiên nghe lời Cố Hựu Kỳ nói, rơi vào trầm tư.
“Thế nào? Anh có đi không đây?”
Giọng nói Cố Hựu Kỳ mang theo chút mê hoặc, cực kỳ giống con sói xám xấu xa đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.
Sở Thiên lấy lại tinh thần, liếc nhìn Cố Hựu Kỳ đồng thời đẩy cánh tay anh ta đang ôm mình ra.
“Anh nói chuyện bình thường với tôi xem nào!”
Nụ cười của Cố Kỳ cứng đờ, anh ta cảm thấy Sở Thiên ở chung lâu ngày với Thẩm Chi Hủ nên gã cũng trở nên không dễ nói chuyện mất rồi.
“Khụ, tôi vẫn nói chuyện bình thường với anh còn gì nữa?” Anh ta hiên ngang cự lại.
Sở Thiên: "…”
Lúc hai người ở phòng khách nói chuyện với nhau, Kiều Nghệ mang theo cây non mini đi xuống dưới, theo sau cô là hổ mẹ ung dung nhàn nhã.
Ngoại hình của ba người đều vô cùng xuất sắc, bọn họ vừa xuất hiện như thể làm toàn bộ phòng khách sáng rực lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-337.html.]
“Các anh đang nói chuyện gì vậy?”
Cây non mini chơi trong phòng chán rồi muốn đi xuống một chút, Kiều Nghệ cũng cảm thấy không nên giam giữ nó nên dẫn cây non đi xuống lầu. Kết quả là hổ mẹ cũng đi theo mình xuống cả thể luôn.
Còn về phần Người đẹp ốm yếu thì…
Cô không gọi anh đi xuống nên có lẽ bây giờ anh vẫn đang ngủ trong phòng.
Kiều Nghệ nghĩ đến đây bèn che miệng cười thầm.
Ánh mắt hai người Cố Hựu Kỳ đều rơi vào trên người bọn họ.
“Sao em đã xuống rồi Tiểu Nghệ?” Sở Thiên mỉm cười hỏi cô.
“Tiểu Thụ thấy chán quá nên tôi dắt nó xuống đi xuống một chút.”
Đến bây giờ cây non mini vẫn chưa bước đi được, đi đứng lung lay lảo đảo, nếu không có ai dắt chỉ sợ nó không đi nổi. Được cái Tiểu Thụ lại rất thích đi bộ, hổ mẹ lại không để ý đến nó, Kiều Nghệ chỉ đành dắt nó đi tới đi lui.
“Ồ, Tiểu Thụ vẫn chưa học được cách đi bộ à?”
Lúc trước khi cây non mini còn là một cái cây, nó kiêu ngạo đến mức ngoại trừ mấy người Kiều Nghệ ra, Cố Hựu Kỳ mà muốn chạm vào nó cũng không dám chạm. Bây giờ, anh ta nhìn thấy nó trở thành một cậu bé đáng yêu như vậy, nhìn có vẻ không có cảm giác nguy hiểm cũng làm trái tim anh ta sôi sục. Cố Hựu Kỳ nhanh chóng bước qua bên kia, bế cây non mini còn chưa cao đến đầu gối của mình lên.
Hành động bất thình lình này làm cây non mini không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên. Cơ thể nó nhẹ bẫng, tầm nhìn cũng thay đổi.
“Ơ?”
Cây non mini kêu một tiếng ‘Con bà nó’.
Đôi mắt Cố Hựu Kỳ sáng lên: “Tiểu Thụ à, gọi một tiếng anh trai Cố cho anh nghe coi?”
Anh ta không moi được tiếng anh trai từ Kiều Nghệ đã đành, chẳng lẽ cũng bó tay luôn trước mặt cây non mini ư?
Cố Hựu Kỳ càng nghĩ càng cười sung sướng.
Cây non mini: “…”
Sao ai cũng muốn chiếm lợi của nó vậy cà? Cây bị hổ trắng nhỏ áp bách đã đành, đằng này con người kia cũng muốn ức h.i.ế.p nó sao?
Cây non mini nghĩ vậy, học theo hổ trắng nhỏ liếc Cố Hựu Kỳ một cái sắc lẹm, dáng vẻ ngoài lạnh trong nóng ‘Tôi không thèm để ý đến anh’.
“Phì…”
Kiều Nghệ thực sự không nhịn được mà bật cười.
“Buông, buông, xuống, dưới, đi!” Cây non mini trừng mắt với Cố Hựu Kỳ, ra lệnh cho anh ta.
“Không buông! Tiểu Thụ à em chỉ cần gọi một tiếng anh trai Cố là anh đặt em xuống liền.”
Khuôn mặt của cây non mini đỏ bừng vì tức giận trước hành vi vô liêm sỉ của Cố Hựu Kỳ, nó suy nghĩ rồi lập tức biến trở về thân cây. Dáng người thu nhỏ và quần áo của nó đồng thời tuột khỏi tay Cố Hựu Kỳ. Trong nháy mắt vừa rơi xuống đất, cây non mini sử dụng bộ rễ linh hoạt của mình chạy bịch bịch về bên người hổ trắng nhỏ.
Nó thở hổn hển mấy hơi rồi bò lên trên cánh tay cô, nó còn hung hãn khua khoắng cành cây mảnh khảnh của mình về phía Cố Hựu Kỳ vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Đây là lần đầu tiên Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên được chứng kiến người sống sờ sờ biến thành thực vật. Rõ ràng đây là một cú sốc rất to lớn đối với bọn họ nên cả hai mới đều đờ người ra tại chỗ.
Sở Thiên là người đầu tiên phản ứng lại, không biết nghĩ đến cái gì mà gã chuyển ánh mắt từ trên người cây non mini qua trên mặt Kiều Nghệ.
Nhắc mới nhớ, gã chưa từng thấy hình dạng hổ trắng của Kiều Nghệ bao giờ…
Không biết là cô có thể to lớn và hùng dũng mạnh mẽ được như hổ trắng lớn không nữa.
Cảm nhận được sự tức tối của cây non mini, Kiều Nghệ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Cố Hựu Kỳ, anh lớn đầu như thế rồi còn bắt nạt Tiểu Thụ làm gì?”
Cô hồn nhiên quên luôn trước đó mình từng bắt nạt cây non mini, bảo nó phải gọi mình là chị gái như thế nào rồi.
Cố Hựu Kỳ xoa mũi, trên mặt có vẻ xấu hổ.
[Đồ tồi!]
[Đồ bại hoại!]
Cây non mini lập tức dùng cành viết ra mấy chữ lên án mạnh mẽ Cố Hựu Kỳ.
Trong mắt hổ mẹ hiện lên ý cười nhẹ, những ngón tay trắng như củ hành nhẹ nhàng vuốt ve những chiếc lá cây xanh tươi của của nó.