Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 335
Cập nhật lúc: 2024-08-16 18:54:25
Lượt xem: 165
Kiều Nghệ đỡ hổ mẹ, đẩy cây non mini ở trên đùi nó đi chọn quần áo.
Thẩm Chi Hủ nhìn cây non, không biết nghĩ tới điều gì mà chân mày hơi nhíu lại, anh sải bước đi tới nhấc cổ áo nó lên.
“Anh, anh, anh, làm, gì, vậy?”
Nếu nói Tiểu Thụ sợ nhất là ai? Đương nhiên là Thẩm Chi Hủ.
Ở trên người của Thẩm Chi Hủ, nó cảm nhận được sự nguy hiểm mãnh liệt nhất từ trước tới nay.
Cho nên giờ phút này Thẩm Chi Hủ xách lấy cổ áo mình thì nó thực sự rất sợ hãi, hai chân ngắn củn mập mạp không ngừng quẫy đạp ở trong không trung.
Kiều Nghệ và hổ mẹ đều nhìn về phía hai người họ.
Thẩm Chi Hủ không thay đổi sắc mặt giải thích: “Tiểu Thụ là con trai, tôi mang nó tới phòng mình thay quần áo.”
Quần áo trên giường đều của phụ nữ, không có cái nào phù hợp với cây non.
Kiều Nghệ vừa nghe xong, cảm thấy không có vấn đề gì nên gật đầu đồng ý.
Hổ mẹ cũng không phản đối.
Ngoại trừ cây non…
“Khổng, khổng, khổng, khổng, muốn!”
Thẩm Chi Hủ khẽ mỉm cười, trong mắt không hề có ý cười. Anh không quan tâm tới việc cây non mini đang giãy giụa giữa không trung, xách nó ra khỏi phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, nhưng vẫn nghe thấy tiếng hét thảm thiết của cây non mini, giống như Người đẹp ốm yếu làm gì nó vậy.
Kiều Nghệ sờ sờ lỗ tai: “Mama, sao Tiểu Thụ lại sợ Người đẹp ốm yếu như vậy?”
“Cậu ta rất nguy hiểm.”
Khi nói những lời này, hổ mẹ hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Kiều Nghệ sửng sốt: “Mama cũng sợ Người đẹp ốm yếu sao?”
Hổ mẹ không nói gì, ôm ngực, nhìn nhóc con bằng ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Sợ sao? Nó còn lâu mới sợ thú hai chân kia, chỉ có cái cây thực vật biến dị ngu ngốc kia mới sợ.
Khóe miệng Kiều Nghệ giật giật, đột nhiên không biết nói gì.
Nhưng khi cô nghĩ tới chuyện vừa mới xảy ra, cô khẽ cắn môi dưới, có hơi xấu hổ hỏi.
“Mama, mẹ cảm thấy Người đẹp ốm yếu như thế nào?”
Hổ mẹ không hiểu tại sao nhóc con lại muốn biết điều này, thuận miệng trả lời: “Cũng bình thường thôi.”
Kiều Nghệ: “…”
Có phải cô hỏi nhầm người rồi không? Suy nghĩ của mama vẫn còn là của một con thú, chắc không biết con người thích gì đâu nhỉ?
Cô cũng không biết hổ mẹ mà biết chuyện của mình và Người đẹp ốm yếu thì sẽ có phản ứng như thế nào.
"Mama, cái này ăn ngon, mẹ nếm thử đi."
Trong nhà ăn, Kiều Nghệ đặt bánh bao nóng hổi tới trước mặt hổ mẹ giống như dâng hiến bảo vật trân quý, đôi mắt màu lam nhạt sáng lấp lánh, khiến cho người khác không thể từ chối ý tốt của cô.
Hổ mẹ ăn mặc chỉnh tề ngồi bên cạnh nhóc con, nhìn bánh bao tản ra mùi hương ngây ngất trước mặt, chiếc mũi khẽ giật giật, vừa định cầm đũa kẹp lấy bánh bao thì nó lại phát hiện mình không biết dùng đũa, lông mày thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại.
Kiều Nghệ thấy thế, lập tức đổi đôi đũa thành cái nĩa, nhét vào trong tay hổ mẹ.
"Mama, mẹ dùng cái này đi, chúng ta học cầm đũa sau."
Hổ mẹ gật đầu, đồng ý với lời nhóc con nói.
Thẩm Chi Hủ ngồi đối diện nhìn thấy Kiều Nghệ ân cần như thế, dù biết đối tượng mà cô ân cần quan tâm là mẹ của cô, nhưng sự ghen tị vẫn vương vấn mãi trong lòng.
Ngao Ngao chưa từng ân cần với anh như vậy...
Thẩm Chi Hủ lén lút nhìn Kiều Nghệ, cây non mini ngồi bên cạnh anh cũng đang nhìn chằm chằm vào đĩa bánh bao thơm ngào ngạt trên bàn, nước bọt từ trong miệng nhanh chóng chảy xuống.
Lúc làm cây, nó chỉ cần hấp thu nước đúng giờ, phơi mình dưới ánh mặt trời là được, nó chưa từng chạm vào đồ ăn của con người, chứ đừng nói đến khứu giác gì đó. Cho nên sau khi ngửi thấy mùi hương mê người này, nó sắp không khống chế được nước bọt của mình nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-335.html.]
Cây non mini nâng cánh tay trắng nõn lên, lau nước bọt trên khóe miệng đưa tay sờ cái bánh bao còn to hơn nắm đ.ấ.m của bản thân, tay nhỏ trắng nõn cũng không sợ nhiệt độ nóng bỏng, sau khi cầm lên nhét thẳng vào trong miệng.
Vừa đút vào miệng, hương vị mềm mại thơm ngọt khiến toàn thân cây non mini chấn động, đôi mắt màu nâu gần như phát ra ánh lửa.
“Ăng, ngon, ngon!”
Động tĩnh của cây non mini đã hấp dẫn sự chú ý của mấy người Kiều Nghệ, cô thấy nó không thèm quan tâm tới hình tượng thì bật cười thành tiếng. Hổ mẹ thì nhìn nó bằng ánh mắt ghét bỏ, dùng cái nĩa xiên bánh bao, ưu nhã đưa đến bên miệng, cắn từng miếng nhỏ.
Kiều Nghệ nhìn chằm chằm hổ mẹ không chớp mắt, cảm thấy trên người nó có khí chất mà cô không thể diễn tả được. Tất nhiên khi nó còn ở hình dáng hổ trắng, cỗ khí chất này cũng đã tồn tại, chỉ là sau khi biến thành người thì lại càng rõ ràng hơn.
"Thế nào? Ăn ngon không?"
“Ăng, ngon! Ăng, ngon!"
Cây non mini trả lời Kiều Nghệ bằng cách ăn sạch một chiếc bánh bao, khi ăn miệng dính đầy dầu mỡ, lúc này nó đang chuẩn bị vươn tay lấy chiếc bánh thứ hai.
Kiều Nghệ liếc nhìn nó sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hổ mẹ.
Hổ mẹ quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt mong đợi của nhóc con, thì khẽ gật đầu: "Ăn ngon."
Mặc dù nó cảm thấy thịt tươi ăn ngon hơn, nhưng thỉnh thoảng ăn đồ ăn của con người cũng có hương vị rất khác biệt.
"Nếu ngon thì mẹ ăn nhiều một chút."
Kiều Nghệ lại gắp thêm mấy chiếc bánh bao vào bát của hổ mẹ, hoàn toàn không để ý bản thân còn chưa ăn thử một cái bánh bao nào.
Vẫn là Thẩm Chi Hủ không nhìn được nữa, tự mình gắp hai chiếc bánh bao đặt vào trong chiếc bát trống rỗng của cô.
“Ngao Ngao, em cũng ăn đi.”
Động tác của Kiều Nghệ hơi ngừng lại, vô thức nhìn về phía Người đẹp ốm yếu ngồi phía đối diện, bốn mắt nhìn nhau, không còn sự bình tĩnh trước đó mà ngược lại trong lòng cô lại nảy sinh một tia ngọt ngào.
Tai của cô có hơi nóng lên, cô còn chưa nghĩ ra nên đáp lại anh thế nào, hổ mẹ ở bên cạnh cũng phản ứng lại, vụng về xiên mấy chiếc bánh bao đặt vào trong bát của cô.
“Nhóc con, ăn đi."
Hổ mẹ nhớ rất rõ nhóc con thích ăn đồ ăn của con người, nó cũng muốn ăn nhiều một chút.
“Vâng." Kiều Nghệ vội vàng gật đầu, cầm lấy một chiếc bánh bao nhân thịt đưa đến bên miệng, vừa chuẩn bị cắn một miếng lại phát hiện ánh mắt của người đối diện đang nhìn mình, khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
"Khụ, Người đẹp ốm yếu sao anh không ăn?"
Thẩm Chi Hủ mỉm cười: “Anh chuẩn bị ăn đây."
Tuy anh nói như thế, nhưng vẫn không hề có ý động đũa, ánh mắt nhìn về phía Kiều Nghệ giống như đang đợi cô.
Kiều Nghệ khẽ nghiêng đầu suy nghĩ, thăm dò cầm đũa gắp cho anh mấy chiếc bánh bao, thoáng nhìn nụ cười trên môi anh càng lúc càng rõ ràng hơn, trong lòng không nhịn được cảm thấy ngọt ngào.
“Người đẹp ốm yếu, anh mau ăn đi.”
“Ừ, Ngao Ngao cũng ăn đi.”
Bữa sáng cứ trôi qua như vậy. Lúc Thẩm Chi Hủ đang dọn dẹp bát đũa, Cố Hựu Kỳ từ bên ngoài trở về.
Anh ta nhìn thấy anh bận rộn ở trong phòng bếp thì bước nhanh tới, nhưng khi tới gần lại nhìn thấy hai người rất lạ ngồi trong nhà ăn. Anh ta vô thức nhìn chằm chằm hai người họ, khi nhìn thấy người phụ nữ mặc áo khoác màu xanh sẫm vô cùng đơn giản, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại.
Thật tuyệt, một người phụ nữ rất xinh đẹp!
Khuôn mặt Cố Hựu Kỳ tràn đầy vẻ kinh ngạc, đang chuẩn bị nói gì đó, lại phát hiện ánh mắt của người phụ nữ xinh đẹp không gì sánh được này lại mang tới cho anh ta cảm giác rất quen thuộc.
Lúc này, Kiều Nghệ vừa trêu đùa cây non mini xong nên đứng dậy, Cố Hựu Kỳ liếc nhìn cô, đôi mắt chợt mở to.
Tóc trắng mắt xanh!
Dáng dấp của người phụ nữ này giống Kiều Nghệ đến bảy, tám phần!
Trong chớp nhoáng, dường như có thứ gì đó miêu tả rất sinh động.
“Này? Anh nhìn gì vậy?”
Kiều Nghệ nhìn thấy Cố Hựu Kỳ nhìn chằm chằm mẹ của mình thì có hơi không vui, chủ động đứng chắn trước mặt hổ mẹ, ngăn cản phần lớn ánh mắt của anh ta.
“Tiểu, Tiểu Nghệ?” Cố Hựu Kỳ lấy lại tinh thần, ánh mắt anh ta nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp vẫn chứa đầy vẻ kinh ngạc.
“Ừ hừm.”
“Đây, là ai? Tôi mới không về đây một ngày, chỗ chúng ta đã có thêm người mới đến rồi à?" Nụ cười của Cố Hựu Kỳ cứng đờ, định dùng ngôn ngữ đi dò xét.