Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 333
Cập nhật lúc: 2024-08-16 18:53:47
Lượt xem: 169
“Oa, cây non, đâu, có, làm, hại, bọn họ!” Cây non mini không khóc, nhưng đôi mắt vẫn ửng đỏ, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Nhớ ngày đó khi cây sống thành phố Hồng Diễn, mặc dù vẫn luôn cố định tại một chỗ nào đó không di chuyển khắp nơi như bây giờ, nó cũng không làm tổn thương tới con người, cây chỉ hấp thu tinh hạch của zombie du đãng!
"Đúng vậy, mày chưa từng làm hại bọn họ, nhưng mày học hỏi tri thức của con người lâu như vậy, vẫn chưa biết câu nói “Nếu không cùng chủng tộc với tao thì sẽ có tâm tư khác” sao?”
Cây non mini và hổ mẹ đều sững sờ.
Tiểu Thụ suy nghĩ một lát, cảm thấy hơi sợ, lông mi dính nước mắt nhẹ nhàng run rẩy: “Vậy, tôi, không, biến, thành, người, nữa!”
Kiều Nghệ không phản đối: "Cũng được, dù sao mày cũng không thích dáng vẻ bây giờ của mình.”
Trong mắt cô, dáng vẻ con người của cây non mini không tệ lắm, trừ mái tóc màu xanh lục, cô cũng có thể nhìn ra ngũ quan tinh xảo của nó, nhất là đôi mắt không phải màu đen nhánh mà là màu nâu kia, nhìn qua rất giống một viên đá quý.
Nếu lớn hơn một chút, không chừng sẽ là một cậu bé rất đẹp trai!
Nghe lời hổ trắng nhỏ nói, cây non mini hơi do dự, thật sự không thể thay đổi hình dáng con người ư? Như vậy sao được, nó đau lâu như vậy!
Từ lúc nó có ý thức đến nay, đây là lần đầu tiên nó cảm thấy đau đớn như vậy, có loại cảm giác nếu không vượt qua được thì sẽ chết!
Nghĩ đến cảm giác đau đớn tận xương kia, trong lòng cây non mini sợ hãi run rẩy: "Được, được, được rồi. Vậy, thì, biến hóa, đi!”
Nghe thấy giọng điệu do dự của cây non mini, Kiều Nghệ không nhịn được bật cười, duỗi ngón tay ra gõ nhẹ vào trán nó: “Bây giờ mày còn ghét bỏ cơ thể mình xấu xí không?”
Cây non mini hít mũi một cái, khẽ gật đầu theo nội tâm của mình.
Xấu, vẫn rất xấu!
Nhưng cây sẽ không nói cho người khác, trong lòng cây tự biết là được!
"Xì, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của mày xem!"
Cây mới không ngốc đâu!
Cây non lập tức trừng mắt nhìn hổ trắng nhỏ.
Chỉ là nhìn dáng vẻ hung dữ non nớt của nó, chẳng có chút khí thế nào, thậm chí còn khiến Kiều Nghệ cảm thấy ngứa ngáy, cô vươn tay nhéo nhéo gương mặt mập mạp của nó, xúc cảm mềm mại khiến cô yêu thích không buông.
"Chậc chậc chậc, xem ra bình thường mày hấp thu tinh hạch cũng không uổng phí, biến thành người cũng là một cậu bé mập mạp đáng yêu."
Bốp…
Cây non mini liếc mắt, đẩy cánh tay đang làm loạn của hổ trắng nhỏ ra.
“Này, mày tức giận rồi sao?”
Cây non mini khẽ hừ nhẹ một tiếng, dáng vẻ kiêu ngạo kia khiến Kiều Nghệ khẽ kêu lên.
“Sáng mai tao đành phải tự chuốc lấy phiền phức bảo Người đẹp ốm yếu tìm quần áo mới cho mày mới được, mặc quần áo không vừa người lâu cũng không tốt.”
Nhất là hổ mẹ, bầu n.g.ự.c căng phồng, nếu mặc quần áo của cô sẽ bị bó sát vào người.
Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ nhìn bánh bao hấp trước n.g.ự.c mình, buồn bực thở dài một tiếng.
Rõ ràng dáng dấp của cô và mẹ giống nhau, tại sao cô không di truyền dáng người xịt m.á.u mũi của mẹ vậy hả?
Hổ mẹ cảm nhận được nhóc con đang phiền muộn, ngồi xuống bên cạnh vươn đưa tay sờ đầu cô.
Nó cảm thấy xúc cảm khá tuyệt nên lại sờ lâu hơn một chút.
Ừm, rốt cuộc nó cũng biết tại sao thú hai chân thích sờ đầu của nhóc con như vậy, quả thực sờ đầu cô rất sướng.
Cây non mini thấy thế, vốn đang cắn ngón tay hai mắt đột nhiên sáng lên, cũng muốn sờ thử đầu của hổ trắng nhỏ, nhưng bị cô ghét bỏ ngăn lại.
“Tui, cũng, mún, xờ!”
“Sờ cái gì mà sờ, mày học lại tiếng phổ thông trước đi. Một câu không có âm nào đọc đúng hoàn toàn!” Kiều Nghệ trừng mắt, thậm chí còn cố ý kích thích nó, nói: "Nhìn mẹ tao xem, mặc dù cũng nói chuyện ngắt quãng, nhưng không hề đọc sai. Nhìn lại mày đi, quá ngốc nghếch.”
Cây non mini quả nhiên tức giận, hai má phồng lên vì tức giận, trong đôi mắt màu nâu tràn ngập vẻ bất mãn.
Xấu xa!
Rất xấu xa!
Sau khi biến thành người, hổ trắng nhỏ luôn bắt nạt cây!
Cây thật đáng thương!
Cây non mini khẽ nhăn mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-333.html.]
Kiều Nghệ liếc nhìn cây non mini, lúc đầu cô muốn nói nên đi ngủ thôi, nhưng chợt nghĩ tới chuyện gì đấy, cô nghiêng đầu nhìn hổ mẹ.
“Mama, mẹ đã nghĩ ra tên loài người của mình chưa?”
Đi lại ở bên ngoài, nhất định phải có một cái tên!
Tên Đại Bạch trước đó không còn thích hợp nữa.
Hổ mẹ không hề nghĩ ngợi, nói: “Kiều Đại Bạch.”
Nó biết tên loài người của nhóc con là Kiều Nghệ, cho nên nó định dùng chung một họ với nhóc con.
Phụt...
Cái gì? Kiều Đại Bạch?
Cái tên này cũng quá đơn giản và thô bạo rồi!
“Không được không được, sao mẹ có thể để tên là Kiều Đại Bạch chứ? Không hay, không phù hợp với hình tượng chị đại chút nào!"
Hổ mẹ nhíu mày.
Chị đại? Đó là cái gì?
Hổ mẹ không hiểu, nhưng nó cũng biết nhóc con không thích cái tên “Kiều Đại Bạch” này. Đối với nó mà nói có tên cũng được mà không có cũng chẳng sao, vì thấy nhóc con coi trọng, nó cẩn thận suy nghĩ nhưng vẫn không tìm được một cái tên hay, cuối cùng dứt khoát nhìn thẳng về phía nhóc con.
“Nhóc con đặt đi.”
Hai chữ “Nhóc con” khiến trái tim Kiều Nghệ mềm nhũn, trên mặt vô thức nở nụ cười ngọt ngào.
“Con đặt? Được rồi, con nghĩ một lát…” Thật ra Kiều Nghệ cũng là một cái tên không hay, lại thấy hổ mẹ không hề bài xích cái tên “Đại Bạch” này thì dứt khoát nói: “Nếu không thì cứ gọi là Kiều Bạch đi.”
Kiều Bạch sao?
Hổ mẹ âm thầm nhắc lại vài lần, cái tên này có chữ Bạch khiến nó cảm thấy rất thân thuộc, nên gật đầu đồng ý.
Kiều Nghệ thấy vậy thì mỉm cười ngọt ngào.
Vào lúc này, cây non mini cũng không chịu cô đơn vươn tay kéo quần áo của hổ trắng nhỏ, nhìn cô bằng ánh mắt đầy háo hức.
“Oa oa…” Cây non mini làm thế nào cũng không nói rõ được, dứt khoát từ bỏ: “Oa, của tôi đâu? Oa, tôi cũng muốn!”
“Mày hả?” Con ngươi Kiều Nghệ khẽ động: “Mày cũng muốn cùng họ với tao à?”
Cây non mini vội vàng gật đầu.
Họ gì cũng được, có tên loài người là tốt rồi!
“Vậy thì gọi mày là Kiều Thụ được không?”
“Gõ, làm? Gõ làm! Gõ làm! Gõ làm!” Cây non mini đọc đi đọc lại mấy lần, đáng tiếc không đúng một âm nào, nó cũng không thèm để ý, hưng phấn nheo mắt lại, ánh sáng trong mắt gần như trào ra ngoài.
Điều này khiến Kiều Nghệ bật cười khúc khích, cô trêu đùa với cây non một trận đến gần sáng mới đi ngủ.
Ngày hôm sau, Kiều Nghệ, hổ mẹ và cây non đều ngủ dậy muốn.
Kiều Nghệ nằm lười biếng ở trên giường không nhúc nhích, liếc mắt thấy hổ mẹ đứng dậy thì từ từ che miệng ngáp dài, dáng vẻ muốn lười biếng bao nhiêu thì lười biếng bấy nhiêu, khiến trái tim của cô đập loạn nhịp.
“Hời ơi, sao mama lại đẹp như vậy chứ?” Kiều Nghệ không nhịn được nâng mặt mình, cái miệng nhỏ giống như bôi mật: “Cũng may con di truyền sự xinh đẹp của mama, hiện tại con cũng là một cô gái xinh đẹp, hi hi hi.”
Hổ mẹ thấy nhóc con vui vẻ thì mặt cũng tràn ngập ý cười: “Dậy thôi, đi rửa mặt nào.”
“Vâng vâng, con dậy rồi đây, dậy rồi đây!”
Kiều Nghệ nói xong dứt khoát bò dậy, còn không quên gọi cây non mini đang ngủ trong tư thế hình chữ X, nhìn thấy dáng vẻ mắt lim dim buồn ngủ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bật cười khúc khích.
Kiều Nghệ rửa mặt xong, để hổ mẹ và cây non mini ở trong phòng chờ mình, cô đi tới phòng đối diện tìm Người đẹp ốm yếu lấy cho hai người họ ít quần áo để mặc.
Chỉ là vừa định đi ra ngoài cửa, cô chợt nhớ tới chuyện mình và Người đẹp ốm yếu “Chia tay trong không vui”, do dự một lúc lâu cô quyết định gõ cửa, không để ý tới tiếng bước chân từ xa tới gần.
“Ngao Ngao?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, trái tim Kiều Nghệ hẫng một nhịp. Cô vội vàng nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy Người đẹp ốm yếu chỉ mặc quần dài đen áo sơ mi trắng đi từ cầu thang lên, có lẽ là thấy cô đứng ở trước cửa phòng mình nên biểu cảm lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Ngao Ngao tới tìm tôi sao?”
“Ừm…” Kiều Nghệ gật đầu.
“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Chi Hủ từng bước từng bước tới gần Kiều Nghệ.
Anh càng tới gần, trái tim Kiều Nghệ càng đập nhanh hơn, trong đầu bất ngờ hiện lên ánh mắt xâm lược của Người đẹp ốm yếu ngày hôm qua, hơi nóng dâng lên tới tận mang tai, cô có hơi hoảng loạn sờ đôi tai nóng bỏng của mình.