Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 332
Cập nhật lúc: 2024-08-16 18:53:27
Lượt xem: 178
Còn có đôi chân dài thẳng trắng nõn nà kia nữa….
Hít hà hít hà…
Cô thật sự rất hâm mộ.
Mama của cô chính là một chị đại có làn da trắng dung mạo xinh đẹp tuyệt trần đấy!
Vào lúc này hổ mẹ cũng chú ý tới ánh mắt của nhóc con, hơi nghiêng đầu, đôi mắt màu lam nhạt gần giống cô hiện lên vẻ nghi hoắc, khó khăn phun ra mấy chữ: “Nhóc con… Nhóc con…?”
Âm sắc của hổ mẹ không mềm mại giống như Kiều Nghệ, thay vào đó là sự trong trẻo lạnh lùng, giống như băng tuyết va chạm vào nhau rất dễ nghe.
Hai mắt Kiều Nghệ đột nhiên mở lớn, không hề nghĩ ngợi nhào vào lồng n.g.ự.c của hổ mẹ.
Cô cao khoảng 1m65, mà hổ mẹ cao hơn cô nửa cái đầu, chắc cao khoảng 1m75, cho nên khi nàng nhào vào trong lòng hổ mẹ thì lập tức rúc vào hõm cổ nó, nhẹ nhàng cọ cọ.
“Mama, giọng nói của mẹ thật là dễ nghe.”
Hổ mẹ sững sờ, theo bản năng muốn sờ cổ họng mình, nhưng khi đụng vào cơ thể của nhóc con khuôn mặt lạnh lùng trở nên dịu dàng hơn. Nó bắt chước cách hổ con ôm mình, khẽ ôm lấy cô, còn nhẹ nhàng thì thầm “Nhóc con”.
Kiều Nghệ bị giọng nói của mama làm cho choáng váng, đặc biệt là bà ấy còn gọi cô là nhóc con!
Mặc dù cô đã sớm biết hổ mẹ sẽ gọi mình như vậy, nhưng cảm giác khi chính tai nghe thấy, được nó ôm vào lòng cọ cọ lung tung vẫn thật khác biệt.
Điều này khiến trái tim hổ mẹ mềm nhũn.
Hai mẹ con quấn quýt với nhau, cây non mini bị cho ra rìa.
Nó có hơi khó chịu, dùng cành của mình nhẹ nhàng đánh vào bắp chân hổ trắng nhỏ.
Lúc này Kiều Nghệ mới nhớ ra là cây non mini vẫn chưa hấp thụ tinh hạch màu hồng, bối rối khẽ ho mấy tiếng, sau đó cô buông hổ mẹ ra, để nó ngồi ở trên giường.
“Nào nào nào, Tiểu Thụ, tới lượt mày.”
Cây non mini đã không thể chờ đợi được nữa, nếu không phải thời cơ chưa tới, nó còn muốn hỏi hổ trắng lớn, làm sao sau khi biến thành hình người lại có dáng vẻ xấu xí giống như hổ trắng nhỏ vậy, đều có màu trắng, không có màu xanh biếc đẹp mắt giống như mình.
Kiều Nghệ đưa tinh hạch màu hồng cho cây non mini.
Cây non mini lập tức cuốn lấy, nhanh như chớp đã hấp thụ xong tinh hạch màu hồng không cho Kiều Nghệ cơ hội phản ứng lại, cho nên khi nó đau đớn ngã xuống giường lăn lộn lung tung thì cô khẽ nở nụ cười không mấy thân thiện.
Trong mắt hổ mẹ cũng ánh lên ý cười “Ngu ngốc”.
Sau khi cây non mini hấp thụ tinh hạch màu hồng xong thì cũng đau đớn giống như hổ mẹ, mặc dù Kiều Nghệ có lo lắng song vẫn không nhịn được mà trò chuyện với hổ mẹ.
“Mama, mẹ nói xem Tiểu Thụ là nam hay nữ?”
Tính cách kiêu ngạo như vậy, chắc là một đứa bé trai nhỉ?
Hổ mẹ sững sờ, nhìn về phía cây non mini đang lăn lộn ở trên giường
“Mẹ không... Biết...”
Có lẽ vì chưa bao giờ nói chuyện nên hổ mẹ nói khá khó khăn
“Mẹ nghĩ Tiểu Thụ là một đứa bé trai.” Hơn nữa, nó chắc chắn sẽ đứng vững ở trên thảo nguyên xanh tươi rộng lớn!
Không cần hỏi tại sao hổ trắng lớn lại nghĩ vậy, đây là trực giác của “phụ nữ”!
Hổ mẹ liếc mắt nhìn nhóc con không nói gì, rồi lại nhìn cây con mini.
Mặc dù nó thường hùa theo nhóc con bắt nạt cây non mini, nhưng hổ mẹ vẫn đặt cây non vào trong phạm vi là người nhà mình, nên không hy vọng chuyện ngoài ý muốn xảy ra với nó.
Thời gian đau đớn của cây non kéo dài hơn của hổ trắng lớn, điều này khiến Kiều Nghệ bắt đầu lo lắng, cô không ngừng đứng ở bên cạnh nói chuyện, cố ý dùng tinh hạch kích thích nó.
Cô nói nếu nó không chống đỡ nổi, thì sẽ tìm một một cây thực vật biến dị khác, đưa hết tất cả tinh hạch của nó cho thực vật biến dị đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-332.html.]
Chẳng biết cây non có nghe thấy không, tốc độ lăn lộn của nó nhanh hơn, đúng lúc này ánh sáng màu hồng nháy mắt đã bao bọc nó lại.
“Huh…”
Kiều Nghệ khẽ thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Làm cô sợ c.h.ế.t khiếp rồi, cứ tưởng rằng cái Tiểu Thụ kiêu ngạo này sẽ không chống đỡ nổi chứ.
Không lâu sau ánh sáng màu hồng dần tản đi, một đứa trẻ trần trụi trắng trẻo mập mạp xuất hiện ở trước mắt cô.
Điều đáng nói ở đây chính là Kiều Nghệ đã đoán đúng, cây non mini sau khi biến hình quả thật có mái tóc ngắn màu xanh biếc.
“Hu…”
“Huhu…”
“Huhuhu…”
Bên trong căn phòng, có một cậu bé khoảng ba tuổi tóc ngắn màu xanh biếc đang mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, rõ ràng không hề vừa người chút nào, cậu bé đang ngồi trên giường khóc thút thít, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu không ngừng rơi xuống khỏi hốc mắt đỏ hoe, hơn nữa nhìn dáng vẻ môi hồng răng trắng của cậu bé, trông thế nào cũng thấy rất đáng thương.
Kiều Nghệ đau đầu xoa xoa chỗ giữa hai chân mày: "Cây ơi, cây à, mày đừng khóc nữa được không?"
Ngay sau khi cây non mini thành công biến thành người, hứng thú bò dậy khỏi giường, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã nhìn thấy cơ thể trắng trẻo của mình, cả người đều choáng váng, hóa đá tại chỗ. Sau khi nghe thấy hổ trắng nhỏ hỏi thăm thì nó mới phản ứng lại, ngồi khóc ở trên giường giống như gặp phải chuyện gì tuyệt vọng lắm.
Đầu tiên Kiều Nghệ dùng áo thun của mình mặc cho nó. Sau khi cơ thể của nó được bao bọc bởi lớp vải thì dịu dàng an ủi, không ngờ cây non mini càng khóc lớn hơn, không biết nó lấy ở đâu ra mà nhiều nước mắt như vậy.
Cây non mini ngước đôi mắt hồng hồng của mình lên nhìn hổ trắng nhỏ, cong môi lại tiếp tục khóc, đồng thời còn không quên nâng cánh tay trắng nõn như ngó sen của mình lên, lau nước mắt trên mặt.
Kiều Nghệ quả thật hết cách với cây non mini, nếu trước đây nó vẫn còn ở trong hình dáng cây non, không chừng cô sẽ nhẹ nhàng cho qua, nhưng hôm nay nó biến thành một cậu bé môi hồng răng trắng, làm thế nào cô cũng không xuống tay được.
“Mày đừng khóc mà, khóc nữa mắt sẽ sưng lên đó.”
Cây non mini không thèm quan tâm tới cô, nước mắt từ trong hốc mắt liên tục rơi xuống.
Kiều Nghệ chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ hổ mẹ đang đứng ở bên cạnh.
“Mama, mẹ giúp con an ủi nó được không?”
Hổ mẹ cũng mặc bộ quần áo không vừa người, nghe thấy nhóc con xin giúp đỡ thì lạnh lùng lườm cây non mini, trong đôi mắt màu lam nhạt trầm tĩnh kia hiện lên tia ghét bỏ, rõ ràng không muốn quan tâm tới cây non mini.
Không ngờ cây non mini lại biết hổ mẹ ghét bỏ mình, có lẽ quá tủi thân, nó đã quên mất việc hổ trắng lớn lợi hại thế nào, ngón tay trắng nõn chỉ vào hổ trắng lớn, nói năng đứt quãng còn mang theo giọng đặc trưng của một đứa trẻ: “Hai người, chán ghét, dáng vẻ này! Oa, tôi, là, trẻ con, nhưng, tôi, hiểu, đó! Hai người, thật, xấu xí, oa!”
Phụt…
Kiều Nghệ không nhịn được bật cười.
Trong ba câu mà cây non mini nói, dường như không có âm nào đọc chính xác, có điều cô không cần hao tổn tinh thần cũng hiểu ý mà nó muốn truyền đạt.
Cô lén lút nhìn trộm người mẹ xinh đẹp lạnh lùng của mình, thấy sắc mặt nó không thay đổi, nhưng không hề phản bác lời cây non mini nói, cô ưỡn n.g.ự.c nhìn cây non mini với vẻ không đồng ý.
"Tiểu Thụ, mày nói gì vậy? Sao mẹ tao lại xấu? Bây giờ mày biến thành người, không thể dùng thẩm mỹ của giới thực vật đánh giá con người! Trong mắt con người, như tao, như mẹ tao, và cả mày, chúng ta mới là đáng yêu, xinh đẹp, mày có hiểu không?"
"Khổng, khổng, khổng hiểu!" Cây non mini lẩm bẩm đáp lại.
(Ẻm nói ngọng chứ ko phải tui type sai chính tả nha)
"Thằng nhóc ngốc nghếch này!" Kiều Nghệ xùy nó một tiếng: "Tao biết mày ghét bỏ bản thân không xanh mơn mởn cả người, tao nói cho mày biết, mày nên thấy may mắn vì bản thân không có màu xanh mới đúng!"
Vẻ mặt của cây non mini kiểu: "Cô lừa gạt cây".
Xanh mơn mởn có gì không tốt?
Xanh mơn mởn rất đẹp, nào trắng trẻo giống các cô, xấu c.h.ế.t rồi, xấu c.h.ế.t rồi, xấu c.h.ế.t rồi!
Cũng may Kiều Nghệ không biết suy nghĩ trong lòng của cây non mini, nếu không cô chắc chắn sẽ thay đổi suy nghĩ đánh vào m.ô.n.g nó mấy cái, xem nó có dám nói cô và hổ mẹ xấu nữa không!
“Toàn thân xanh mơn mởn có cái gì tốt? Hiện tại con người có ba màu da, trắng, đen, vàng, làm gì có màu xanh lục? Vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, không tiện trà trộn vào loài người, mày sẽ bị xem như giống loài khác biệt!” Nói đến đây, Kiều Nghệ dừng một chút: "Mày nghĩ xem mày vất vả lắm mới biến được thành người, giờ lại muốn bị con người đòi đánh đòi g.i.ế.c sao?"