Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 330
Cập nhật lúc: 2024-08-16 18:52:52
Lượt xem: 192
Cộng thêm với viên tinh hạch mà Người đẹp ốm yếu đưa cho nàng trước đó, tổng cộng có năm viên, còn cả Trần Tống nữa…
Viện nghiên cứu Tư Hoài này có tổng cộng sáu người người dị năng hệ chữa trị, suy nghĩ một lát cô cảm thấy rất tức giận.
“Ngao Ngao, em sao vậy?” Thẩm Chi Hủ nhận thấy tâm trạng của Kiều Nghệ không tốt thì vội hỏi.
“Tôi không sao đâu.” Kiều Nghệ cất tinh hạch màu hồng đi, liếc mắt nhìn thấy người có dị năng đang vây xung quanh hổ mẹ và cây non mini, cô hỏi Người đẹp ốm yếu: “Khi nào chúng ta có thể rời khỏi đây?”
“Ngao Ngao muốn trở về rồi à?”
Kiều Nghệ còn chưa kịp trả lời, Ninh Tuyết vẫn luôn chú ý tới tình hình ở bên này vội vàng mở miệng nói: “Chuyện ở đây gần như đã giải quyết xong hết rồi, hiện tại chúng tôi ở đây chờ chị Thư và căn cứ trưởng Trần tới đây, nếu mọi người muốn thì có thể quay về trước.”
Ninh Tuyết nói như vậy cũng có ý lấy lòng Thẩm Chi Hủ.
Khi đám người Thẩm Chi Hủ quay lại, chỉ có một mình Sở Thiên bị thương, bốn người dị năng giả cấp 7 đều đã được giải quyết, đối với anh mà nói xử lý những dị năng giả này cũng chỉ là vấn đề nhỏ.
Một người có năng lực mạnh mẽ như anh, cho dù không thể lôi kéo thì vẫn nên có mối quan hệ tốt.
Thẩm Chi Hủ nghe Ninh Tuyết nói vậy thì gật đầu: “Thế chúng tôi đi về trước nhé.”
Anh nói xong, liếc mắt nhìn Sở Thiên không biết đang suy nghĩ gì, bất ngờ mở lời: “Sở Thiên, anh có muốn đi cùng với chúng tôi không?”
Sở Thiên chớp chớp mắt, giống như không dám tin vào điều mình vừa nghe, gã thấy tất cả mọi người đều nhìn mình thì mới ý thức được Thẩm Chi Hủ đang nói chuyện, lập tức nghiêm mặt nói: “Tất nhiên rồi.”
Gã tới căn cứ Đông Nam vì muốn báo thù cho hang Tiêu Tiền, cũng không muốn dính vào chuyện của tầng lớp quản lý căn cứ Đông Nam, hiện tại chuyện đã giải quyết xong, tất nhiên gã nên rời đi cùng Thẩm Chi Hủ.
“Được rồi, vậy chúng ta đi cùng nhau nhé.”
Thẩm Chi Hủ nói xong, nhìn Sở Thiên và cấp dưới của gã, ý niệm vừa động bọn họ đã dịch chuyển về biệt thự.
Vừa mới trở về, Sở Thiên mới nhớ tới Cố Hựu Kỳ, chợt vỗ bắp đùi nói: “Chết thật, tôi quên hỏi tình hình bên phía Cố Hựu Kỳ rồi!”
Lúc này mới nhớ tới?
Thẩm Chi Hủ liếc mắt nhìn gã, cười như không cười.
“Tôi nhớ trên người anh có bộ đàm nhỉ? Anh mau liên lạc với Cố Hựu Kỳ đi!” Sở Thiên giục.
Thẩm Chi Hủ không hề tức giận, lấy điện thoại vệ tinh từ trong không gian ra, đây hoàn toàn không phải là bộ đám như Sở Thiên nghĩ.
“Hửm?”
“Lần này Cố Hựu Kỳ phải tới nơi rất xa, không thể liên lạc bằng bộ đàm được. Chiếc điện thoại vệ tinh này là Cố Hựu Kỳ trước khi lên đường kín đáo đưa cho tôi.”
Sở Thiên nhếch môi, cũng không nói gì.
Thẩm Chi Hủ gọi điện thoại vệ tinh.
Chờ khoảng bảy tám giây, người ở đầu dây bên kia mới nghe điện thoại.
Có vẻ như Cố Hựu Kỳ ở bên đó đang rất bận rộn, sau khi nói “Giải quyết” lập tức cúp điện thoại ngay.
Thẩm Chi Hủ nhìn Sở Thiên: “Anh nghe thấy rồi chứ?”
“Tôi nghe thấy rồi.”
“Vậy thì giải tán thôi.” Thẩm Chi Hủ nói xong thì dắt Kiều Nghệ lên tầng.
Sở Thiên nhìn theo bóng dáng hai người đang đi lên tầng, có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng chú ý tới việc Kiều Nghệ không bài xích sự thân mật của Thẩm Chi Hủ, cuối cùng không nói gì nữa.
Thôi, chuyện này cứ kệ bọn họ đi.
Gã đã nhắc nhở một lần rồi, nhắc thêm lần nữa sợ hai người lại chê gã phiền.
Sở Thiên không muốn Kiều Nghệ ghét mình, bất lực lắc đầu, nhìn mấy người anh em đang đứng yên tại chỗ lại toét miệng cười: “Mấy người còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau đi về nghỉ đi? Sao thế, vận động như vậy chưa đủ mệt à?”
“Mệt chứ, tất nhiên là mệt rồi!”
“Đi nghỉ thôi! Đi nghỉ thôi!”
“Đại ca, anh cũng mau đi nghỉ ngơi cho khỏe nhé!”
“Biết rồi, biết rồi…”
Kiều Nghệ vừa mới leo tới tầng hai, lỗ tai nghe thấy âm thanh dưới tầng mặc dù không thoải mái, nhưng vẫn khẽ mỉm cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-330.html.]
“Có chuyện gì thế?” Thẩm Chi Hủ thấy cô cười bèn hỏi.
“Không có gì.”
“Vừa nãy em ở viện nghiên cứu có xảy ra chuyện gì không? Sao đột nhiên lại không vui vậy?”
Kiều Nghệ vô thức sờ mặt mình: “Tôi thể hiện rõ ràng thế à?”
“Em nói đi.”
“Được rồi.” Bả vai Kiều Nghệ hơi sụp xuống: “Chỉ là tôi nhìn thấy có nhiều tinh hạch màu hồng quá, nghĩ tới có nhiều dị năng giả hệ chữa trị bị người của viện nghiên cứu g.i.ế.c hại, nên trong lòng cảm thấy không thoải mái.”
Thẩm Chi Hủ nghe nói vậy thì giơ tay lên xoa xoa đầu cô: “Bọn họ sẽ gặp báo ứng thôi.”
“Ừm, Người đẹp ốm yếu nói đúng!” Kiều Nghệ gật đầu mỉm cười, lúc này trong đầu cô linh quang lóe lên, hai tay chợt nắm lấy tay Thẩm Chi Hủ: “Người đẹp ốm yếu!”
“Sao vậy?” Thẩm Chi Hủ thấy cô nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, yết hầu không ngừng lăn lộn.
“Anh nói xem… Tinh hạch màu hồng có thể khiến động vật biến dị hóa thành người, nếu… Trần Tống sử dụng, vậy đuôi rắn của cậu ta có thể biến thành hai chân không?”
Nếu có thể, Trần Tống sẽ không bị chiếc đuôi rắn kia làm liên lụy nữa!
Thẩm Chi Hủ sững sờ, không ngờ Kiều Nghệ lại có ý nghĩ này, suy nghĩ cẩn thận, chân mày hơi nhíu lại: “Nói thật, tôi cũng không biết.”
Anh ngừng lại một lát: “Nếu không phải lần trước em vô tình hấp thụ tinh hạch màu hồng, tôi còn không biết nó có thể làm động vật biến dị trở thành người.”
“A… Nói cách khác, kiếp trước của anh, giai đoạn tận thế không có con động vật biến dị nào hóa thành người?”
“Ừm.”
“Hóa ra là vậy…” Kiều Nghệ như suy nghĩ gì đó, im lặng một lát lại nói: “Dù sao trong tay chúng ta cũng có khá nhiều tinh hạch màu hồng, cho mama với Tiểu Thụ dùng xong vẫn còn thừa, mình cho Trần Tống dùng nếu có thể lấy lại được đôi chân cho cậu ta thì thật tốt.”
Thẩm Chi Hủ không nói gì, ánh mắt có hơi u ám.
Kiều Nghệ đợi một lúc lâu không thấy Người đẹp ốm yếu nói gì, cô cảm thấy hơi lạ, ngẩng đầu nhìn thì thấy vẻ mặt anh có gì đó không đúng, đang chuẩn bị hỏi anh đã tiến tới gần cô.
Cô vô thức lùi về phía sau, sống lưng chạm nhẹ vào vách tường.
“Người đẹp…”
“Em đang quan tâm tới Trần Tống ư?”
Thẩm Chi Hủ ngắt lời cô.
“Cái, cái gì cơ?”
“Em rất quan tâm tới cậu ta nhỉ?” Ánh mắt Thẩm Chi Hủ trở nên âm trầm, có thể nhận ra tâm trạng của anh không được tốt lắm.
“Đâu, đâu có… Tôi chỉ cảm thấy cậu ta bị người của viện nghiên cứu hại thành như vậy, nên hơi đồng cảm với cậu ta thôi.”
“Có thật không?” Thẩm Chi Hủ nhỏ giọng hỏi, sau đó đột nhiên đổi chủ đề: “Vậy Ngao Ngao thích kiểu con trai như thế nào?”
Câu hỏi bất ngờ làm Kiều Nghệ vỡ mộng, sững sờ tại chỗ không nói nên lời, gò má cũng hơi nóng lên.
Thích, thích kiểu con trai như thế nào?
Sao Người đẹp ốm yếu lại hỏi cô như vậy?
Cô hoảng hốt, liếc mắt nhìn thấy cặp mắt của Người đẹp ốm yếu không còn vẻ dịu dàng như trước, mà chứa đầy tính xâm lược, trái tim vốn đã loạn nhịn nay lại càng đập nhanh hơn.
“Hửm? Sao em không nói gì?”
Hô hấp của Kiều Nghệ có hơi dồn dấp, có lẽ là chưa kịp thích nghi với một Người đẹp ốm yếu như vậy, nên hành động hoàn toàn không như những gì cô nghĩ.
Cô đẩy người đàn ông ở trước người ra, mở cửa phòng mình rồi trốn vào bên trong.
Tốc độ rất nhanh, ngay cả hổ mẹ cũng không phản ứng kịp, cả nó và cây non mini đều bị nhốt ở ngoài cửa.
Hổ mẹ im lặng, liếc mắt thấy cửa phòng đóng chặt, không biết nghĩ tới điều gì mà nhìn thú hai chân cười vui vẻ.
Thẩm Chi Hủ thấy nó chăm chú nhìn mình thì áy náy nói: “Xin lỗi, ta không ngờ Ngao Ngao lại xấu hổ đến mức nhốt cả hai bọn mi ở bên ngoài.”
Lần này, hổ mẹ chỉ biết lườm anh.
Có lẽ hổ mẹ biết bây giờ nhóc con không muốn gặp Thẩm Chi Hủ, nên đợi anh trở về phòng của mình, chỉ còn lại nó và vây non mini ở hành lang nó mới từ từ đi tới cánh cửa đóng chặt, b.ắ.n mấy móng vuốt sắc bén từ đệm thịt của mình ra khẽ cào cào vào cánh cửa.
Âm thanh này mặc dù có hơi chói tai, nhưng không hiểu sao nó lại rất thích loại cảm giác này, chỉ là cánh cửa này quá yếu, nếu tiếp tục thì cửa này sẽ không dùng được nữa, nhóc con sẽ tức giận, nên nó không thể làm gì khác hơn là kiềm chế sự xao động ở trong nội tâm mình.