Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 329
Cập nhật lúc: 2024-08-16 18:52:33
Lượt xem: 174
Lời này vừa nói ra, dù là Sở Thiên hay là Kiều Nghệ đều ngây ngẩn cả người, duy chỉ có Thẩm Chi Hủ vẫn giữ bình tĩnh.
Kiều Nghệ vô thức nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
Ở đây, chỉ có cô biết Người đẹp ốm yếu là sống lại, vậy cũng chỉ có anh mới có thể phân biệt được lời nói của Lâm Mậu Xuân là thật hay giả.
Nhưng loại thuốc có thể làm cho người bình thường thức tỉnh dị năng này thật sự tồn tại sao?
Nhận được ánh mắt của được Kiều Nghệ, Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng gật đầu.
"Có thể làm cho người bình thường thức tỉnh dị năng, chắc chắn là có không?" Thẩm Chi Hủ cười như không cười nói.
"Có! Thật sự có, hãy cho tôi một ít thời gian, tôi nhất định có thể nghiên cứu ra!"
“... Thật sao?" Thẩm Chi Hủ trầm thấp cười một tiếng, bỗng dưng kéo Lâm Mậu Xuân từ trong tay Sở Thiên qua và đi đến một phòng thí nghiệm bên cạnh.
Kiều Nghệ giật mình, lập tức đi theo.
Ngay cả Sở Thiên cũng không hiểu vì sao Thẩm Chi Hủ làm vậy, vội vàng bước theo.
“Ầm"
Thẩm Chi Hủ đá văng sát cửa phòng thí nghiệm rồi ném Lâm Mậu Xuân vào bên trong.
Lâm Mậu Xuân ngã đến nổ đom đóm mắt, còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau cơn đau thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo thấu xương của Thẩm Chi Hủ.
"Thuốc mà ông nói thuốc có thể làm cho người bình thường thức tỉnh dị năng có phải là dùng những người này để thí nghiệm không?"
Đám Kiều Nghệ vừa chạy tới phòng thí nghiệm đã ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc, sau đó thấy một đống xương gãy vụn.
Chỉ liếc mắt là bọn họ đã nhận ra đống xương gãy vụn này là của con người!
"Các người lại có thể dùng người để thử nghiệm loại thuốc còn chưa thành công này ư?" Sở Thiên không nén được cơn giận, vung nắm đ.ấ.m lên mặt của Lâm Mậu Xuân.
Cặp kính trên sống mũi ông ta bị đánh bay, miệng cũng phun ra một ngụm máu.
"Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, đây cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Chỉ có dùng cơ thể người làm thí nghiệm mới có thể nghiệm chứng được xác suất thành công..."
Nhưng ông ta không ngờ rằng, năng lượng ẩn chứa trong thuốc đó lại mãnh liệt như vậy, chỉ uống vào một ngụm nhỏ mà những người bình thường đó đã không chịu nổi, nổ tan xác mà chết!
"Ông còn dám nói!" Sở Thiên đ.ấ.m liên tiếp, trút hết sự bất mãn trong lòng.
Lúc này Kiều Nghệ lặng lẽ kéo ngón út của Người đẹp ốm yếu.
"Người đẹp ốm yếu, loại thuốc ông ta nói thật sự tồn tại sao?"
Thẩm Chi Hủ gật đầu, sau đó trả lời: "Nhưng loại thuốc này tồn tại di chứng, chỉ cần cấp bậc vượt qua cấp 5 thì sẽ bạo động dị năng, nổ tan xác mà chết."
Kiều Nghệ hít một ngụm khí lạnh.
Lúc này Sở Thiên đã thu tay lại, trong sự cầu xin tha thứ của Lâm Mậu Xuân, gã đã biết thuốc này vẫn chỉ là bán thành phẩm, chưa phải hoàn toàn thành công. Nếu muốn tiếp tục nghiên cứu thì không thể thiếu nhiều người bình thường đến nghiên cứu hơn, việc này cũng cắt đứt suy nghĩ của Sở Thiên.
Vừa nghĩ tới, gã nhấc mạnh Lâm Mậu Xuân lên: "Loại thuốc này không phải sản phẩm thành công, cũng không thể để người có dã tâm biết được. Tôi định g.i.ế.c ông ta diệt khẩu, mọi người có ý kiến gì không?"
Kiều Nghệ vội vàng lắc đầu.
Thẩm Chi Hủ dù không nói lời nào, nhưng sắc mặt anh đã nói rõ thái độ của anh.
"Tốt lắm." Sở Thiên nhếch miệng cười một tiếng, phớt lờ lời cầu xin thảm thiết của Lâm Mậu Xuân. Dị năng hệ ăn mòn vừa ra, m.á.u thịt toàn thân Lâm Mậu Xuân lập tức bị ăn mòn sạch sẽ, chỉ còn lại đống xương trắng.
Sau khi phá hủy sạch sẽ những dụng cụ và tài liệu thí nghiệm ở tầng cuối cùng, lúc này Sở Thiên mới yên tâm đi tới tầng hầm đầu tiên với đám Thẩm Chi Hủ.
Vào lúc này, nhóm Ninh Tuyết, Kha Hán gây náo loạn cũng đã kết thúc, người của viện nghiên cứu đều c.h.ế.t hết, tất cả người bên phía Ninh Tuyết đều sống sót, bởi vì có Trần Tống là dị năng giả hệ chữa trị, vết thương của bọn họ đều được cậu ta chữa lành.
Sau khi Kiều Nghệ hội hợp cùng với họ thì lập tức gọi Trần Tống tới chữa trị cho Sở Thiên, vết thương của gã thảm đến mức ai cũng không dám nhìn.
Điều này khiến Sở Thiên rất cảm động, ánh mắt nhìn Kiều Nghệ cũng trở nên nóng bỏng hơn.
Nhưng Thẩm Chi Hủ khó chịu, anh không nói gì ngăn cản ánh mắt của Sở Thiên đang nhìn Kiều Nghệ, bản thân thì vươn tay chỉnh sửa mái tóc hơi rối của cô.
Trước mặt bao nhiêu người, Kiều Nghệ hiển nhiên rất xấu hổ, đợi Người đẹp ốm yếu chính tóc xong thì cô lập tức lùi về phía sau mấy bước, lợi dụng việc giao tiếp với hổ mẹ để né tránh ánh nhìn vô tình hay cố ý của người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-329.html.]
Vào lúc này Ninh Tuyết tiến lên, đưa toàn bộ tinh hạch màu hồng thu thập được cho Thẩm Chi Hủ.
Đây là thù lào mà Thẩm Chi Hủ nhận được khi giúp đỡ họ.
Mặc dù Trần Hiển Triều và Thư Nguyệt không biết tinh hạch màu hồng này có tác dụng gì, nhưng Thẩm Chi Hủ nói muốn nó là phần thưởng thì đều đồng ý ngay, lại còn đưa cho anh rất nhiều.
“Cảm ơn.” Thẩm Chi Hủ nhận tinh hạch mà Ninh Tuyết đưa cho, đếm đếm, phát hiện có bốn viên thì kinh ngạc nhướng mày.
Cây non mini vẫn luôn quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhìn thấy thần c.h.ế.t cầm tinh hạch màu hồng thì vô cùng kích động, cành cuốn lấy cổ tay của hổ trắng nhỏ khẽ kéo.
Kiều Nghệ nhìn sang.
“Có chuyện gì vậy?”
Cây non mini chỉ chì vào vị thần c.h.ế.t nào đó.
Kiều Nghệ cũng nhìn theo hướng ngón tay nó chỉ, bất ngờ bắt gặp đôi mắt xinh đẹp của Người đẹp ốm yếu, khiến tim cô đập lỡ một nhịp.
“Chúng ta nhìn Người đẹp ốm yếu làm gì?”
[Tinh hạch.]
Cây non mini không thể làm gì khác ngoài việc bày ra hai chữ.
Kiều Nghệ hiểu ý của cây non mini, đứng dậy đi về phía Người đẹp ốm yếu.
“Anh lấy được rồi sao?” Cô thấp giọng hỏi.
Thẩm Chi Hủ ừm một tiếng, đưa chiếc túi nhỏ đựng tinh hạch màu hồng cho Kiều Nghệ, cũng không biết vô tình hay cố ý, đầu ngón tay lành lạnh của anh khẽ chạm vào lòng bàn tay của cô, làm cô ngứa ngáy.
Tay Kiều Nghệ khẽ run, còn chưa kịp suy nghĩ gì thì cây non mini đã háo hức leo lên bả vai cô, lá cây xanh biếc khẽ cọ vào mặt cô, cô khẽ vẫy tay.
“Mày vội vàng gì chứ?”
Kiều Nghệ nói vậy, đang chuẩn bị mở chiếc túi nhỏ để xem bên trong có bao nhiêu tinh hạch màu hồng, nhưng lại nghe thấy tiếng hét đầy kinh ngạc.
“Đây, đây là thực vật biến dị đúng không?”
“Thực vật biến dị này còn có thể tự di chuyển được!”
“Má ơi, nó mang tới cảm giác khác biệt hoàn toàn với những thực vật biến dị mà chúng ta gặp trước đây! Trông nó xinh xắn và đáng yêu quá!”
Dáng vẻ hiện tại của cây non mini bây giờ quả thật rất đáng yêu, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của tất cả những cô gái sở hữu dị năng.
Cây non mini cũng nghe thấy người khác khen ngợi mình, khẽ vươn cành vẫy vẫy giống như đang chào hỏi những người nữ có dị năng kia.
“Oa, nó đang vẫy tay kìa! Có phải nó đang chào hỏi chúng ta không?”
“Sao mà lại đáng yêu thế chứ?”
“Tôi cũng muốn có một cây thực vật biến dị ngoan ngoãn đáng yêu như vậy.”
Những giọng nói hâm mộ vang lên hết đợt này tới đợt khác, khiến Kiều Nghệ vô cùng buồn cười. Cô nhìn sang thấy cây non mini ở trên bả vai của mình đang không ngừng khoe khoang thì tặc lưỡi hai tiếng.
Hổ mẹ không đành lòng nhìn cảnh tượng này, từ từ bước tới bên cạnh nhóc con, nhẹ nhàng nâng cơ thể mình đặt hai chân lên người nhóc con, sau đó khẽ vỗ đôi chân hổ to và dày của mình nhấc cây non mini xuống khỏi vai Kiều Nghệ. Cuối cùng nó còn vỗ vỗ vai nhóc con, giống như đang phủi bụi vậy.
Cây non mini: “…”
Hổ trắng lớn thật đáng ghét!
Lần này những dị năng giả đứng xem xung quanh đều sửng sốt.
“Trời ơi, bọn chúng đang tranh sủng à? Có đúng không? Có đúng không?”
“Tôi hâm mộ muốn chết, tôi cũng muốn được động thực vật biến dị tranh sủng!”
“Quên đi, cậu có nằm mơ cũng không được như vậy!”
Đầu Kiều Nghệ đầy vạch đen, không thể làm gì khác hơn là giả vờ không nghe thấy, vội vàng mở cái túi nhỏ nhìn bốn viên tinh hạch màu hồng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nhiều tinh hạch màu hồng quá…
Kiều Nghệ nghĩ tới những dị năng giả hệ chữa trị có khả năng tự chữa lành, sau khi bị biến đổi tinh hạch mới bị biến thành màu hồng thì lại không vui nổi…