Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 321
Cập nhật lúc: 2024-08-16 18:49:20
Lượt xem: 160
Chỉ một ánh mắt, nhưng trái tim của anh lại giống như được ngâm trong suối nước nóng, vô cùng ấm áp.
Bàn tay nắm tay cô lặng lẽ siết chặt, đường cong trên môi cũng từ từ trở nên dịu dàng: “Đừng vì những người không đáng mà tức giận hại thân.”
Anh dừng lại một chút: “Cho dù bà ta phái bao nhiêu người tới, tôi đều sẽ khiến bọn chúng đi được mà không về được.”
Kiều Nghệ cũng không phải là người sống trong thời đại hòa bình, đơn thuần, nghe Người đẹp ốm yếu nói xong, cô liền gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
Người nào không đụng đến tôi, tôi sẽ không chạm đến người đó, nếu như có người đụng đến tôi, tôi nhất định sẽ chạm đến người đó!
“Ngoan.” Đáy mắt Thẩm Chi Hủ ánh lên ý cười, anh giơ tay vuốt vuốt đầu Kiều Nghệ.
Tai của Kiều Nghệ càng nóng hơn, cô dùng tay còn lại sờ sờ tai mình, trong lúc lơ đãng cô bỗng liếc thấy hổ mẹ vừa đi, vừa ngước mắt nhìn mình, dường như đang tò mò vì sao cô lại sờ lỗ tai, nội tâm cô không kiềm được mà thét lên.
Aaaaa, bị mama nhìn thấy rồi!!!
Chắc mama không biết mấy chuyện này đâu nhỉ?
Nếu không, ở dưới mí mắt của mẹ “yêu đương” với Người đẹp ốm yếu trong nhà mình, xấu hổ không thể diễn tả được aaa!
Tuy nhiên hổ mẹ không hề hay biết bởi vì một ánh mắt của mình mà nhóc con nghĩ ngợi lung tung, không có được câu trả lời của nhóc con, nó dứt khoát thu tầm mắt lại. Nghĩ đến một lúc có thể ra khỏi căn cư của thú hai chân để đi săn, chiếc đuôi lông xù của nó lắc qua lắc lại, để lộ ra toàn bộ sự thích thú của mình.
Không lâu sau, bọn họ đã đến bãi đậu xe, sau khi nộp tinh hạch rồi nhận lấy xe, Thẩm Chi Hủ ngồi ở ghế lái, anh vốn nghĩ rằng Kiều Nghệ sẽ ngồi ở ghế phó lái với mình nhưng không ngờ cô lại chạy xuống ngồi ở hàng ghế sau, rõ ràng là muốn ngồi cùng với Đại Bạch.
Anh có chút mất mát, nhưng cũng không nói gì.
Ra khỏi căn cứ, Kiều Nghệ phát hiện cũng có mấy chiếc xe theo bọn họ tiến lên, cô hừ lạnh một tiếng: “Không biết sống chết!”
“Cái gì?”
Thẩm Chi Hủ ở phía trước nghe không rõ nên hỏi lại.
“Có rất nhiều chiếc xe đang đuổi theo, không biết có bao nhiêu chiếc do Chung Tâm Di phái tới?”
“Đừng để ý tới bọn chúng.” Thẩm Chi Hủ không hề quan tâm đến đám người tìm c.h.ế.t kia, nhưng trong lòng hiện lên một ý nghĩ.
“Ừm.” Kiều Nghệ vuốt vuốt tai của hổ mẹ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô nhoài người về trước nói với Người đẹp ốm yếu: “Người đẹp ốm yếu à, có tiện đưa cho tôi cung Phản Khúc không?”
Thẩm Chi Hủ vô thức nhướng mày một cái: “ Sao vậy, Ngao Ngao định ra tay à?”
“Không phải, lấy ra phòng thân thôi.”
Thẩm Chi Hủ còn lâu mới tin lời nói dối của cô, có điều ai bảo anh thích cưng chiều cô chứ.
Anh cười cười rồi rút cung phản khác và mũi tên xương đưa ra phía sau cho cô.
Kiều Nghệ vội vàng nhận lấy, cô ngẩng đầu, cười ngọt ngào với người nào đó trong kính chiếu hậu.
Nào ngờ vào lúc cô dời ánh mắt đi, đôi mắt đen không gợn sóng trong kính chiếu hậu kia bởi vì nụ cười của cô mà lộ ra chút rung động, ánh mắt có chút nóng bỏng.
“Đúng rồi Người đẹp ốm yếu, mama của tôi đã nghĩ kỹ chuyện hấp thu tinh hạch màu hồng rồi.” Kiều Nghệ vừa bày cung vũ khúc ra, vừa nói: “Nhưng mà mama không định hấp thu ngay bây giờ, chắc là muốn đợi chuyện của sở nghiên cứu căn cứ Đông Nam kết thúc mới hấp thu.”
“Ừm, cũng được.”
“Phải rồi, Người đẹp ốm yếu, anh biết sở nghiên cứu còn dư viên tinh hạch màu hồng nào không?” Kiều Nghệ chuyển chủ đề sang tinh hạch màu hồng, cô bỗng liếc thấy cây non mini vẫn luôn yên tĩnh đang âm thầm động đậy thân cây, nếu như cây non mini có lỗ tai, lúc này chắc nó sẽ vểnh tai lên nghe.
Quỷ tinh quỷ tinh, Kiều Nghệ mím môi cười.
“Hửm? Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
“Tôi giúp Tiểu Thụ.” Kiều Nghệ đảo mắt: “Tiểu Thụ cũng muốn biến thành người, hơn nữa lúc trước chê tôi biến thành người rất xấu đấy.”
Nói đến đây, Kiều Nghệ trợn hai mắt lên, nhớ đến dáng vẻ cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng của cây non mini khi nói mình xấu, cô thật sự sắp tức c.h.ế.t rồi, rõ ràng cô đẹp như thế mà lại bị nó nói xấu! Quả nhiên, thẩm mĩ của người và thực vật không giống nhau!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-321.html.]
Thẩm Chi Hủ không nhịn được cười, anh nghe thấy sự uất ức trong giọng điệu của Kiều Nghệ, giọng nói anh mềm đi không ít: “Tiểu Thụ nói năng xằng bậy, Ngao Ngao đừng để ý đến nó, em rất xinh đẹp.”
Được Người đẹp ốm yếu nói như vậy, cảm giác uất ức của Kiều Nghệ bỗng chốc biến mất: “Ừm hừm, vẫn là ánh mắt của Người đẹp ốm yếu tốt! Về phần Tiểu Thụ…”
Cô liếc cây non mini đang đứng im như ngọn núi một cái: “Thẩm mỹ quá kém, tao không tính toán với mày.”
Cây non mini: [...]
Hừ, Tiểu Thụ đã làm sai cái gì, rõ ràng hổ trắng nhỏ rất trắng, chính là rất xấu!
Không có chút xinh đẹp nào của cây xanh biếc, quả nhiên, loài người nói đúng, con người đều không nghe được lời thật lòng, ngay cả hổ trắng nhỏ cũng như vậy!
Cây non mini đau lòng dùng cành ôm lấy thân người nhỏ bé của mình.
“Hấp thu tinh hạch màu hồng sẽ gặp nguy hiểm, em nói với Tiểu Thụ chưa?”
“Nói rồi, Tiểu Thụ nói Thụ Thụ dũng cảm, không sợ khó khăn. Tôi cũng không biết nó học cái này ở đâu nữa.”
Sau khi Thẩm Chi Hủ lên xe, ý cười trên mặt vẫn chưa hề tắt, anh không dám nghĩ tới mình sẽ có một ngày như vậy, Ngao Ngao thực sự là bảo bối mà ông trời cho anh sau khi sống lại.
“Bên sở nghiên cứu chắc còn dư tinh hạch màu hồng, đến lúc đó tôi sẽ nói một tiếng với mấy người Cố Hựu Kỳ, để lại tinh hạch màu hồng cho chúng ta.
“Ừm ừm.”
Cả quãng đường đi, bọn họ nói nói cười cười, một tiếng sau đã sắp đến được núi rừng nhấp nhô chập chùng, xanh um tươi tốt.
Vương Chí Vạn đi theo phía sau nhìn thấy người dân ngày càng ít, sự nhẫn nại lúc đầu cũng sắp tiêu hao hết, anh ta hung hăng hút một hơi thuốc rồi ném tàn thuốc ra ngoài.
Thuộc hạ ngồi ở ghế lại thấy bộ dạng gấp gáp này của Vương Chí Vạn,liền nói: “Đại ca, hay là tôi lái xe xông lên trước, chặn đầu bọ họ lại?”
Lần này toàn bộ thành viên của bọn họ đều hành động, có tận mười sáu người dị năng, anh ta không tin là không bắt được Thẩm Chi Hủ, không hoàn thành được nhiệm vụ của bà Đường giao!
“Tiểu Bát, cậu nói đúng, đạp ga đi, chặn đầu xe Thẩm Chi Hủ lại cho tôi!”
“Vâng!”
Tiểu Bát nở nụ cười hèn hạ, hung hăng đạp mạnh chân ga, chiếc xe màu bạc phóng nhanh như tên bắn, vọt qua chiếc xe cải trang của Thẩm Chi Hủ, sau đó dùng sức bẻ tay lái, sau tiếng thắng xe chói tay, bọn họ đã cản được xe của Thẩm Chi Hủ.
“Chậc.” Thẩm Chi Hủ đẩy lưỡi lên vòm họng, anh nhìn năm người dị năng cấp 5 đang đi xuống ở phía trước, ánh mắt tối sầm.
“Người đẹp ốm yếu, phía sau vẫn còn bốn chiếc xe và mười một người đã xuống xe.” Kiều Nghệ luôn theo dõi tình hình phía sau xe, vừa có thông tin lập tức thông báo ngay cho Người đẹp ốm yếu.
“Mười sáu dị năng giả, Chung Tâm Di đúng là cây tiền khổng lồ.”
“Người đẹp ốm yếu, nói sao đây, động thủ không?
“Đừng vội, chúng ta xuống xe trước đi.”
Kiều Nghệ không hiểu Người đẹp ốm yếu có ý gì, nhưng cô vẫn mang theo ống tên và xách Phản Khúc cung xuống xe.
Ánh mắt nham hiểm của Vương Chí Vạn nhìn chằm chằm vào chiếc xe cải trang, sau khi thấy Thẩm Chi Hủ xuống xe, anh ta cười: “Thiên đường có đường mày không đi, địa ngục không cửa thì tự xông tới! Thẩm Chi Hủ à Thẩm Chi Hủ, sau khi tiểu đội Ngân Sa của tao thành lập, mày chính là đối tượng đầu tiên làm cho toàn bộ thành viên chúng tao phải hành động đấy, có cảm thấy vô cùng vinh dự không?”
Kiều Nghệ vừa xuống xe đã nghe thấy một màn này, cô tức đến trợn to mắt: “Cái loại vinh dự này cho anh, anh có cần không?”
Khoảnh khắc Vương Chí Vạn nhìn thấy Kiều Nghệ, ánh mắt anh ta sáng lên.
Thật, thật là một cô gái xinh đẹp!
Chả trách có thể dùng nhan sắc mê hoặc Đường Hạo Nguyên đến thần hồn điên đảo, nếu như là anh ta, anh ta cũng mê nữa!
Vương Chí Vạn chỉ kinh ngạc, nhưng những thuộc hạ bên cạnh anh ta lại không có sức chịu đựng tốt như vậy, ánh mắt bọn họ nhìn Kiều Nghệ nhất thời trở nên dâm đãng.
“Trời ạ, đại ca, món hàng này mà chúng ta thực sự phải tặng cho Đường Hạo Nguyên sao? Chúng ta giữ lại chơi không được à?”