Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-08-06 21:23:25
Lượt xem: 294
Cũng vào lúc này, hổ trắng lớn cũng cảm nhận được vết thương trên bụng nó nứt ra, vừa cảnh giác nhìn Trình Dao, nó vừa cẩn thận nằm xuống, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng l.i.ế.m đi vết m.á.u rỉ ra từ vết thương, chòm râu giật giật, có vẻ như rất đau đớn.
Trình Dao thấy thế, im lặng lấy thuốc ra, ngập ngừng tiến lại gần.
Khi nàng bước đi bước đầu tiên, hổ trắng lớn đột nhiên nhìn sang, đôi mắt tối sầm. “Ta sẽ không làm tổn thương mi, ta chỉ muốn bôi thuốc cho mi thôi.” Trình Dao bày ra dáng vẻ vô hại.
Hổ trắng lớn nhìn chằm chằm vào nàng vài giây, cái đuôi căng thẳng của nó khẽ đung đưa, cơ thể dường như hơi thả lỏng một chút.
Ở kiếp trước Trình Dao sống chung với hổ trắng lớn này mấy năm nên nàng đương nhiên hiểu được ý nghĩa những động tác của hổ trắng lớn, biết nó đang tạm thời buông lỏng cảnh giác với nàng. Nàng thở ra một hơi, lấy thuốc ra rồi cẩn thận bôi lên vết thương của nó.
Trong suốt quá trình, đôi mắt của hổ trắng lớn đều dán chặt vào Trình Dao, đuôi của nó duỗi thẳng, như thể chỉ cần nàng có ác ý, nó sẽ lập tức lao ra dùng móng sắc nhọn cắt nát cổ họng mỏng manh của nàng.
Trình Dao nhận ra hổ trắng lớn đề phòng nàng, trong lòng cảm thấy buồn bã, trong thời gian ngắn không thể chấp nhận hổ trắng lớn như thế này. Nhưng nàng cũng hiểu rằng hổ trắng lớn bấy giờ không phải là hổ trắng lớn mà nàng từng biết, sau khi sống lại, nàng phải bắt đầu lại từ đầu.
Nàng phải tỉnh táo hơn, vững vàng kiên trì để một lần nữa khôi phục mối quan hệ thân thiết với hổ trắng lớn ở kiếp trước.
Bôi thuốc xong, Trình Dao không cần hổ trắng lớn ra hiệu đã chủ động đứng dậy, cách xa nó hai mét, nhìn thấy đuôi hổ trắng lớn buông lỏng, lắc lư nhẹ nhàng trên mặt đất mới nhẹ nhàng nói: "Hổ trắng lớn, mi nghe ta nói, trong khoảng thời gian này mi có thể nghỉ ngơi dưỡng thương trong không gian được không? Bằng không với vết thương này của mi, chỉ cần mi đi thêm mấy bước là miệng vết thương sẽ nứt ra ngay, như vậy mi có thể đi đâu được?"
Đôi tai của Hổ trắng lớn giật giật, vô thức liếc nhìn vết thương nghiêm trọng trên bụng, nó nghĩ rằng nhóc con ngày thường lo lắng cho mình như vậy, nếu nó quay lại với vết thương to thế này, nhóc con chắc sẽ rất đau lòng và sợ hãi lắm.
Trước khi nó rời đi, ít nhất nhóc con đã học cách săn mồi, hơn nữa còn có cái lồng ngăn cách phòng thân kia, trước mắt sẽ không gặp bất kỳ vấn đề gì.
Nghĩ tới đây, lưng của hổ trắng lớn vốn đang căng thẳng lập tức thả lỏng hơn một chút, lười biếng nằm trên mặt đất, đôi mắt nó hơi nheo lại.
Trình Dao thấy vậy mới hoàn toàn thả lỏng, nàng thực sự sợ hổ trắng lớn sẽ không đồng ý, nếu không nàng sẽ phải ép nó ở lại trong không gian.
Nghĩ tới đây, Trình Dao thở ra một hơi, mỉm cười đưa tinh hạch cho hổ trắng lớn, hổ trắng lớn lắc đầu tỏ ý từ chối.
"Mi không cần? Tại sao? Đây là chiến lợi phẩm của mi."
Hổ trắng lớn lúc này rất lạnh lùng, thậm chí nó còn không thèm liếc nhìn tinh hạch, chỉ nhắm mắt lại.
"Mi không biết đây là cái gì sao? Đây là tinh hạch, hấp thu năng lượng bên trong có thể tăng cấp dị năng của mi."
Đôi tai của hổ trắng lớn hơi cử động nhưng không mở mắt.
Trình Dao sửng sốt một lát, không biết nghĩ đến chuyện gì, thử đoán mò ý của Hổ trắng lớn: “Mi không cần, là định cho ta sao?”
Dường như là để đáp lại sự nghi ngờ của Trình Dao, đuôi của hổ trắng lớn khẽ vẫy.
Sự thất vọng mà trước đó Trình Dao phải chịu đựng lập tức được hành động này của hổ trắng lớn xoa dịu.
"Hổ trắng lớn, cảm ơn mi."
Có lẽ là sự kinh ngạc trong giọng nói của Trình Dao đã khiến hổ trắng lớn ngạc nhiên, nó hé mắt liếc nhìn quái vật hai chân cách đó không xa, thấy nàng đang cười rạng rỡ vì vui mừng, không khỏi nhớ đến nhóc con thường ngốc nghếch và ồn ào quấn lấy nó.
Ôi, nhớ nhóc con quá đi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-32.html.]
Hổ trắng lớn không nhìn Trình Dao nữa, nhắm mắt nhớ lại từng giây phút trước đây nó và nhóc con ở chung với nhau.
Trình Dao phải mất một lúc mới bình tĩnh lại được niềm vui trong lòng, ngước mắt lên nhìn hổ trắng lớn dường như đang ngủ, lục lọi trong đống vật tư tìm được một con gà trống đông lạnh, chậm rãi đẩy tới bên hổ trắng lớn cách đó không xa.
"Thật xin lỗi, tạm thời ta không thể cung cấp cho mi thức ăn tươi sống, nên cứ ăn tạm cái này trước nhé." Ngày tận thế đã xảy ra được một tuần vào ngày Trình Dao sống lại, sau khi thành công nhỏ m.á.u vào ngọc bội để nó nhận chủ thì nàng cũng không có thời gian để thu thập một ít gia cầm vào không gian. Nàng không muốn hổ trắng lớn chịu thiệt thòi, vì vậy sẽ phải nỗ lực hơn để tìm kiếm vật tự.
Khi hổ trắng lớn nghe thấy tiếng động, nó mở mắt ra nhìn, thoáng thấy con gà trống cách đó không xa, đôi mắt hổ tròn tròn của nó khẽ chớp, song vẫn không động đậy.
Trình Dao đợi một lúc cũng không thấy hổ trắng lớn ăn gà trống, cho rằng nó không thích nên vội vàng nói: “Mi ăn một ít trước đi, ta sẽ mang đồ ăn ngon hơn về cho mi.”
hổ trắng lớn khịt mũi, đôi mắt lạnh lùng, dường như không đồng ý với lời nói của Trình Dao, nhưng nó biết nếu không ăn thì quái vật hai chân trước mặt sẽ không bình tĩnh được, thế là nó duỗi chân ra, kéo miếng thịt gà đông lạnh trước mặt rồi không mặn không nhạt cắn ăn vài miếng.
Trình Dao thở phào nhẹ nhõm, nhìn nó mấy phút rồi nói: “Mi ở trong không gian nghỉ ngơi thật tốt, khi rảnh rỗi ta sẽ vào thăm mi.”
Nói xong nàng đợi phản ứng của hổ trắng lớn, nhưng hổ trắng lớn vẫn tập trung vào con gà trống trước mặt, không thèm nhìn nàng lấy một cái.
Trình Dao hơi thất vọng, nhưng rất nhanh lại vui vẻ trở lại.
Có gì đáng buồn chứ, chẳng phải nàng và hổ trắng lớn cũng từng trải qua một thời gian làm quen với nhau rồi mới trở thành đồng bọn thân thiết sao? Trước kia có thể thì bây giơ chỉ cần nàng thử lại là được mà.
Trình Dao nghĩ thông suốt, để lại lời nhắn: “Nếu đói bụng, mi có thể đến kho lương thực tìm đồ ăn.” Sau đó nàng quay người, rời khỏi không gian.
Khi bóng dáng của nàng biến mất, hổ trắng lớn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về hướng Trình Dao vừa đi, thấy nơi đó không có người, trong mắt hiện lên mê mang.
Chẳng lẽ năng lực của quái vật hai chân này cũng giống năng lực của nhóc con nhà nó sao?
……
"Ngaoo…"
Kiều Nghệ đi vòng quanh Người đẹp ốm yếu vài vòng, kể từ ngày hôm qua anh ho ra m.á.u rồi ngất đi thì đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, nhiệt độ bên ngoài cơ thể cứ lúc cao lúc thấp, khiến trái tim Kiều Nghệ cũng thấp thỏm theo.
Người này rốt cuộc là mắc bệnh gì vậy? Tại sao lúc nào cũng sốt?
Kiều Nghệ nghĩ mãi không ra. Cô bối rối vươn móng vuốt sờ trán của Người đẹp ốm yếu, xuyên qua miếng đệm thịt, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đã giảm nhẹ, nhưng vẫn còn sốt.
Cô thu móng vuốt lại, nhìn chằm chằm vào Người đẹp ốm yếu một lúc, sau đó từ từ bước ra ngoài để dọn dẹp đám zombie dưới chân núi.
Kiều Nghệ sử dụng dị năng hình thành lồng bảo vệ không ngừng tấn công lũ zombie, mặc dù không có gì để đảm bảo rằng chúng sẽ bị g.i.ế.c c.h.ế.t nhưng cô cũng đánh bật chúng được ra khỏi chân núi.
Có lẽ là do may mắn, một số zombie bị Kiều Nghệ đụng bay, có vài con đầu rơi nát bét, khiến cô vừa ghê tởm vừa vui mừng thu hoạch được hai viên tinh hạch không màu.
Kiều Nghệ không có chỗ nào để cất giữ tinh hạch, cho nên sau khi nhặt được tinh hạch cô lập tức hấp thụ năng lượng trong tinh hạch, cảm nhận được năng lượng như một dòng điện ấm áp truyền khắp tứ chi, khiến cổ họng cô cuộn lên, phát ra âm thanh ùng ục.
Có vẻ như cô lại sắp được tăng cấp rồi.(▰˘◡˘▰)
Kiều Nghệ mở mắt ra, trầm ngâm nhìn tro tàn của tinh hạch trên mặt đất.
Trời dần tối, Kiều Nghệ ngâm mình trong suối nước, quay trở lại hang động trước khi tia sáng cuối cùng ở phía chân trời biến mất.