Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 317

Cập nhật lúc: 2024-08-16 18:48:12
Lượt xem: 172

***

“Cốc, cốc…”

Toàn thân Kiều Nghệ ướt đẫm. Hổ mẹ cả người nhỏ nước vừa đi ra khỏi phòng tắm đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô nhìn hổ mẹ rồi ném chiếc khăn tắm khô ráo lên đầu của nó, sau đó để lại lại một câu “Đợi con quay về”, rồi đi chân trần ra mở cửa.

Sở Thiên gõ cửa xong bèn đứng thẳng tắp ngoài cửa, chưa đến một lúc sau, gã đã nghe thấy tiếng lạch cạch lạch cạch. Dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng tâm trí Sở Thiên vẫn bị mùi thơm của dầu gội làm cho lay động. Sau khi định thần lại thì gã vô cùng cứng nhắc mà dời ánh mắt xuống bậc cửa.

“Em vừa tắm xong à?”

Sau khi giúp hổ mẹ tắm xong, cô cũng tiện thể tắm luôn, cho nên khi đối mặt với câu hỏi của Sở Thiên, Kiều Nghệ chỉ ừ nhẹ một tiếng: “Sao vậy? Tìm tôi có việc gì à?”

“… Ừ.”

“Vậy đi vào rồi nói nhé?”

Sở Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào bậc cửa: “Bây giờ em có tiện không?”

Kiều Nghệ hơi sững người, cô nhìn lại cả người mình một cái, lúc cô đi ra mở cửa đã thuận tạy lấy áo khoác ngoài mặc vào rồi, hơn nữa cô cũng đã mặc đồ lót bên trong đồ ngủ, không hề có gì không tiện cả. Ngược lại là Sở Thiên…

Kiều Nghệ nhìn cái dáng vẻ phi lễ chớ nhìn này của gã mà len lén mím môi cười.

“Tiện, anh vào đi.”

“… Ừ.” Sở Thiên khẽ gật đầu, bước qua người Kiều Nghệ đi vào.

Cảnh tượng Sở Thiên nhìn thấy ngay khi vừa mới bước vào phòng chính là một cái cây non mini đang dùng chiếc cành mềm mại của mình quấn lấy khăn tắm để lau khô người cho hổ trắng lớn đang ướt đẫm.

(Sở Thiên: Lại mệt tim nữa rồi!)

“Đại Bạch đang…?”

“Ừ, tôi đã giúp mama tắm.” Kiều Nghệ vừa đóng cửa vừa trả lời.

“Thì ra là vậy.”

“Anh ngồi xuống trước đi.” Kiều Nghệ kêu Sở Thiên ngồi xuống, cô nhìn cây non mini giả vờ lau khô bộ lông ướt cho hổ mẹ mà giơ ngón tay cái lên để tán thưởng nó.

Cây non mini được nước liền run run lá cây.

[Tôi lợi hại chứ?]

“Lợi hại, lợi hại.” Kiều Nghệ vội vàng gật đầu.

[Khà khà khà]

Cây non mini càng dùng sức hơn, làm cho hổ mẹ nhắm mắt lại rồi phát ra tiếng ừng ực thích thú.

Sở Thiên rất hiếm khi nhìn thấy cây non mini và hổ trắng lớn giúp đỡ lẫn nhau nên nhịn không được mà nhìn thêm vài lần: “Những lúc ở riêng, Tiểu Thụ đều chung sống với các em như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Kiều Nghệ ngồi ở mép giường, ngón tay thon dài chọc nhẹ vào chiếc lá xanh ẩm ướt của cây non mini.

“Nhắc tới thì tôi còn chưa biết hai người quen biết nhau như thế nào nữa đấy.”

“Ồ, chuyện này à.” Kiều Nghệ nhớ lại chuyện lúc trước mà phụt cười thành tiếng: “Đây chắc hẳn là chuyện không đánh nhau thì không quen biết.”

“Hả?”

“Chúng tôi gặp được Tiểu Thụ ở thành phố Hồng Diễn, thời điểm đó nó mới chỉ là một đại thụ biến dị cấp 5, lúc gặp nó thì vừa hay tôi đang lợi dụng thực vật biến dị để huấn luyện cường độ của dị năng, cho nên…”

Nói đến chuyện lúc trước, nét mặt Kiều Nghệ đều mang theo nụ cười ôn hòa, Sở Thiên thấy thế, gương mặt cương nghị của gã cũng theo đó mà trở nên dịu lại.

Nghe Kiều Nghệ nói xong, Sở Thiên khó tin việc cái cây non mini này vậy mà có lúc còn giả vờ chết, lại biết được cây non mini lén đi theo Kiều Nghệ, một lúc lâu sau gã vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

“Sao vậy?”

Sở Thiên bỗng hoàn hồn, gã nhìn thấy Kiều Nghệ đang vẫy vẫy tay trước mặt mình nên không kiềm được mà họ nhẹ một tiếng, rồi vội nói không có gì.

“Nói nhiều như vậy, tôi vẫn chưa biết anh tới tìm tôi có việc gì?”

Ánh mắt Sở Thiên trầm xuống, gã nhìn vào đôi mắt trong veo của Kiều Nghệ, vốn dĩ đã sắp xếp từ ngữ để chuẩn bị nói nhưng không biết vì sao mà gã lại không thể nói ra được.

“Hửm? Sao anh lại không nói gì?”

Một lúc lâu không thấy Sở Thiên lên tiếng, Kiều Nghệ lại nói một tiếng.

“Ừ thì…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-317.html.]

“Hả?” Kiều Nghệ nghiêng đầu, những sợi tóc ướt rơi xuống phía trước người.

Sở Thiện chần chừ một lúc, cuối cùng cũng nhắm mắt nói: “Mặc dù như thế này có hơi đường đột, nhưng anh vẫn muốn hỏi em một câu, tình cảm của rm dành cho Thẩm Chi Hủ là gì?”

“Cái, cái gì? Kiều Nghệ đờ người ngay tại chỗ, qua một lúc lâu cô vẫn không có phản ứng.

Cảnh tượng này đập vào mắt Sở Thiên, cho nên gã tưởng rằng cô không hiểu câu hỏi của mình, Sở Thiên kiên nhẫn nói: “Anh nghe Cố Hựu Kỳ nói, có lẽ em biến thành người chưa đầy một năm, vì vậy có nhiều nguyên tắc chung sống giữa người với người mà em có thể chưa biết… Bình thường cô ở chung với Thẩm Chi Hủ vô cùng thân mật, điều đó sẽ làm cho người khác hiểu lầm về mối quan hệ của hai người.”

Gã ngừng một lúc, thấy nét mặt đờ đẫn của Kiều Nghệ lại miễn cưỡng nói tiếp: “Vả lại, sau này chắc chắn Thẩm Chi Hủ sẽ có bạn gái, em quá thân mật với anh ta không chỉ ảnh hưởng đến việc Thẩm Chi Hủ tìm bạn gái, mà còn làm cho bạn gái tương lai của anh ta ghen tuông. Đồng thời, chuyện này đối với bản thân em cũng giống như vậy.”

Bạn, bạn gái?

Kiều Nghệ thật sự ngốc luôn rồi, từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghĩ tới việc Người đẹp ốm yếu sẽ có bạn gái, nếu anh có bạn gái…

Chỉ nghĩ như vậy thôi, cô đã cảm thấy lồng n.g.ự.c của mình như nghẹn lại, cả người sắp không thở nổi nữa.

“Tiểu Nghệ, Tiểu Nghệ, em bị làm sao thể Tiểu Nghệ?”

Thấy sắc mặt Kiều Nghệ đột nhiên trở nên rất khó coi, Sở Thiên luống cuống, vội vàng dùng tay vẫy vẫy trước mặt cô.

Đôi mắt thất thần của Kiều Nghệ dần dần tập trung trở lại, đối mặt với ánh mắt lo lắng của Sở Thiên, cô miễn cưỡng mím môi: “Tôi không sao.”

“Xin lỗi, có phải anh đã quá đáng rồi không?”

“… Không.”

Một lúc lâu sau, Kiều Nghệ mới nói ra một chữ.

Thật ra, cô nên cảm ơn Sở Thiên, nếu không có mấy câu này của Sở Thiên, cô còn không biết bản thân mình lại không muốn thấy “bạn gái” của Người đẹp ốm yếu. Vừa nghĩ đến, cô đã vô cùng khó chịu.

Xem ra, cô vẫn nên suy xét kỹ càng tình cảm của mình đối với Người đẹp ốm yếu.

Kiều Nghệ cụp mắt xuống, hàng mi dài phủ lên mí mắt một chiếc bóng nhỏ, trông cô có vẻ hơi yếu đuối.

“Tiểu Nghệ, em vẫn ổn chứ?”

“Ừ, tôi vẫn ổn.” Kiều Nghệ vừa ngước mắt đã nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Sở Thiên, trong lòng cô có chút ấm áp vô hình, Kiều Nghệ cười khẽ: “Tôi không sao, anh không cần phải lo lắng cho tôi.”

“Thật không?”

“Đương nhiên rồi, những gì anh nói tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Cô cười vô cùng ngọt ngào, không hề có chút u ám nào.

Trái tim căng thẳng của Sở Thiên cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm.

“Em không sao thì tốt.”

“Anh còn chuyện gì khác không? Tôi muốn giúp mama sấy khô lông trên người rồi.” Kiều Nghệ chỉ chỉ hổ mẹ đang nằm bên cạnh.

Sở Thiên theo đó mà nhìn qua, gã nhìn thấy đôi mắt màu lam nhạt trong veo hết như Kiều Nghệ của hổ mẹ. Mặc dù đôi mắt ấy không chất chứa nhiều tình cảm nhưng Sở Thiên vẫn có chút không được tự nhiên.

“Tôi không còn chuyện gì nữa rồi, cô làm việc của cô đi.”

Nói xong, Sở Thiên đứng dậy muốn rời khỏi, lúc thoáng nhìn thấy Kiều Nghệ có vẻ như cũng muốn đứng lên tiễn mình, gã vội vàng nói: “Em không cần tiễn anh đâu, cứ làm việc của em đi.”

Kiều Nghệ chậm rãi ngồi xuống, đáp một tiếng được.

Chưa đến một lúc sau, Sở Thiên đã rời khỏi phòng của cô, cô cũng cầm máy sấy lên, không tập trung sấy bộ lông hơi ướt của hổ mẹ.

Vừa ra khỏi cửa, Sở Thiên bất ngờ nhìn Thẩm Chỉ Hủ đang tựa vào tường.

Anh rủ mắt chơi đùa với tinh hạch màu hồng mà bản thân thuận tay lấy từ phòng thí nghiệm của Hà Nguyệt Liên, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của anh đều lộ ra vẻ lười biếng.

Sở Thiên thấy thế thì đột nhiên giật mình một cái.

“Sao anh lại ở đây?”

Thẩm Chi Hủ vừa gom tinh hạch màu hồng trên ngón tay vào lòng bàn tay, vừa ngước mắt lên, cười như không cười.

“Anh có thể ở đây, tại sao tôi lại không thể?”

“Tôi không có ý đó.” Sở Thiên dừng một lúc, gã nhạy bén phát hiện ánh mắt Thẩm Chỉ Hủ nhìn mình có chút lạnh lẽo, trong lòng Sở Thiên trầm xuống: “Anh nghe thấy cả rồi?”

“Hửm?

Anh muốn nói cái gì?” Con ngươi của Thẩm Chỉ Hủ tối đi vài phần, giọng nói cũng đè thấp xuống một chút: “Điều anh muốn nói chính là, anh nói với Ngao Ngao đừng quá thân mật với tôi sao?”

Loading...