Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 314
Cập nhật lúc: 2024-08-16 18:47:22
Lượt xem: 174
Kiều Nghệ nhớ lại ngày đó Người đẹp ốm yếu nói một vài lời thần thần bí bí với anh ta, không ngờ lại là cái này.
Cô cạn lời, liếc xéo anh.
Việc này thôi còn thần thần bí bí, thật thiếu đánh mà.
Thẩm Chi Hủ đón nhận ánh mắt bất mãn của hổ trắng nhỏ, cười không lên tiếng.
“Cần chúng tôi làm gì?” Sở Thiên hỏi.
“Dịch chuyển không gian của Chi Hủ rất có ích, anh có thể dịch chuyển nhiều nhất bao nhiêu người?” Cố Hựu Kỳ không đáp, mà là hỏi ngược lại.
“Khoảng hơn hai mươi người.”
Cố Hựu Kỳ mừng rỡ, vốn tưởng rằng hạn mức tối đa khi dịch chuyển của người này nhiều nhất cũng chỉ mười người, không ngờ rằng còn gấp đôi!
“Vậy thì tốt rồi, đến lúc ấy Trần Hiển Triều và Thư Nguyệt cũng sẽ phái dị năng giả có thực lực mạnh mẽ đến, anh chỉ cần dịch chuyển bọn họ đến sở nghiên cứu, như thế sẽ bất ngờ một lưới bắt hết bọn chúng.”
Tất nhiên, điều anh ta vừa ý nhất vẫn là năng lực của Thẩm Chi Hủ, có anh ở đây, một người ít nhất có thể ngăn chặn được mười dị năng giả đó!
“Tôi biết rồi.”
“Còn tôi thì sao?” Sở Thiên không cam lòng cô quạnh mà truy hỏi.
“Anh á? Đương nhiên là đi cùng với Thẩm Chi Hủ rồi, đến lúc đó tôi sẽ phụ trách bắt cấp dưới của Vân Đào.”
“Hiểu rồi.” Sở Thiên siết chặt nắm đấm. Trong thời gian bí mật tu luyện này, gã loáng thoáng cảm nhận được bản thân sắp đột phá, cũng không biết lúc tiêu diệt sở nghiên cứu có thể lên cấp 7 hay không.
“Được, mọi người chuẩn bị chút đi, có lẽ sẽ trong mấy ngày tới.”
“Biết rồi.”
Sau khi Cố Hựu Kỳ dặn dò tất cả xong, Trần Hiển Triều bên kia lại phái người đến, anh ta nói mấy câu rồi rời đi với đối phương.
Kiều Nghệ đưa mắt nhìn hai người đi xa, không khỏi mở miệng cảm khái: “Bây giờ Cố Hựu Kỳ đúng là người bận rộn nha.”
Đối với điều này, Thẩm Chi Hủ chỉ bật cười, đưa tay lên vỗ vào đầu cô.
“Hả?” Kiều Nghệ khó hiểu nhìn sang.
“Em về phòng tắm rửa đi, đợi lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng.”
“Cũng được.” Lỗ mũi của cô nhăn lại, cũng không quá quen với mùi m.á.u tanh trên người.
Sở Thiên ở bên cạnh im lặng lắng nghe, sau khi “cặp đôi” chia nhau trở về phòng mình, gã cũng trở về chỗ ở nhanh chóng tắm táp. Xong xuôi, gã tùy tiện dùng khăn lông lau tóc rồi ra ngoài, đi xuống lầu canh chừng ở phòng khách.
“Đại ca, anh sao thế?”
Hôm nay người đóng giữ ở biệt thự là thân tín Ngụy Nhuận của Sở Thiên, thấy gã vội vội vàng vàng xuống thì trợn tròn mắt.
“Không có gì.” Sở Thiên nghiêm túc trả lời, nhưng bên tai lại hơi nóng lên.
Đầu óc gã cũng mụ mị rồi mới là ra chuyện này.
Chỉ là nghĩ đến tên “lòng lang dạ sói” Thẩm Chi Hủ, chút áy náy kia đã bị gã ép xuống hoàn toàn.
“Xẹt xẹt...”
Bộ đàm đặt trên bàn trà phát ra âm thanh xẹt xẹt của dòng điện, trong chốc lát, tiếng nói chuyện của dị năng giả canh giữ ở cổng biệt thự truyền đến.
“Anh Ngụy, có người muốn gặp anh Thẩm.”
Ngụy Nhuận và Sở Thiên vừa nghe liền trố mắt nhìn nhau.
Tìm anh Thẩm? Thẩm Chi Hủ? Anh ta còn có người quen ở căn cứ Đông Nam à?
Gã suy tính mấy giây rồi trả lời: “Bọn họ có nói là ai không?”
Dị năng giả ở đầu bên kia dừng một lúc, chắc là đang hỏi người ghé thăm, cũng không lâu lắm, bộ đàm vang lên tiếng nói.
“Hai người kia nói bọn họ là cấp dưới của cha anh Thẩm.”
Cha của Thẩm Chi Hủ sao?
Sở Thiên ngạc nhiên lẫn nghi ngờ, còn chưa kịp mở miệng thì Ngụy Nhuận ở bên cạnh đã lên tiếng: “Có cần mời người vào trước không? Em lên lầu tìm Thẩm Chi Hủ nhé?”
“Cũng được.” Gã gật gật đầu, nói mấy tiếng với người ở đầu bên kia bộ đàm, Ngụy Nhuận cũng bước nhanh lên lầu hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-314.html.]
Gã ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, cũng không để ý tóc vẫn còn nhỏ nước, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cửa biệt thự.
Khoảng hai phút sau, hai người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt của gã.
Sở Thiên hơi híp mắt, quan sát bọn họ.
Trong hai người đàn ông này, một người là nam trung niên khoảng bốn đến năm mươi tuổi, vẻ mặt của ông ta bình thường nhưng lại lộ ra vẻ chững chạc, trông rất dễ lấy được thiện cảm của người khác. Còn về chàng trai trẻ tuổi bên cạnh ông ta, ngược lại có vẻ khôi ngô, nhưng giữa mi tâm lại tràn ngập kiêu ngạo, vừa nhìn đã khiến người khác cảm thấy đây là một người không dễ sống chung.
Nhất là bước chân của cậu ta phù phiếm, nhìn thoáng qua cũng biết là một tên chơi bời quá độ.
Sở Thiên không khỏi nhíu mày, ấn tượng với chàng trai trẻ tuổi kia giảm xuống rất nhiều.
Lúc gã đánh giá bọn họ, hai người kia cũng đang quan sát Sở Thiên. Tưởng Văn Sinh thấy khí thế của gã phi phàm, bèn nở nụ cười: “Chào cậu, xin hỏi cậu là?”
“Sở Thiên.”
Tưởng Văn Sinh mỉm cười hiểu biết, nhớ đến trong tư liệu Sở Thiên cùng đến đây với Thẩm Chi Hủ, còn là một dị năng giả hệ ăn mòn cấp 6.
“Tưởng Văn Sinh.”
Nói xong, nụ cười của ông ta sâu hơn một chút. Chẳng qua, người này chưa tiếp tục mở miệng, Đường Hạo Nguyên ở bên cạnh đã tùy tiện ngồi xuống, sau khi quan sát xoi mói khắp nơi, cậu ta hung hăng mở miệng: “Thẩm Chi Hủ đâu rồi? Chúng tôi tới rồi, sao không thấy anh ta?”
“Cậu Đường!” Tưởng Văn Sinh vội vàng kéo cánh tay của cậu ta lại.
“Sao nào? Tôi nói không đúng à? Thẩm Chi Hủ anh ta lấy đâu ra mặt mũi để chúng ta đợi chứ?”
Đầu óc ông ta cũng đau nhức, sớm biết thế thì không nên dẫn cậu ta đến rồi!
Trong lòng Sở Thiên lại không thay đổi: “Nếu như cậu không hài lòng thì cút nhanh lên, nơi này cũng không phải chỗ để cậu khóc lóc lăn lộn om sòm!”
“Sao anh dám nói chuyện như thế với tôi? Có biết tôi là ai không? Có biết cha tôi là ai không hả?”
“A, có đứa con trai thế này, người làm cha có thể tốt hơn bao nhiêu chứ?” Sở Thiên châm biếm, gã đã nhìn thấy một hai phần giống Thẩm Chi Hủ từ giữa mày của người đàn ông trẻ tuổi này, nhưng tên này còn kém xa anh ta!
“Anh...”
Tưởng Văn Sinh kéo Đường Hạo Nguyên đang bùng nổ lại, chân mày cũng nhíu chặt, rõ ràng là rất không vui với mấy lời vừa rồi của đối phương.
Gã cũng chẳng thèm để ý tâm trạng của hai người này ra sao, dám đến đây ngang ngược, gã sẽ dám không khách sáo với bọn họ!
“Cậu Sở, chúng tôi đến tìm Thẩm Chi Hủ, không biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu?” Ở địa bàn của người khác, Tưởng Văn Sinh không muốn xảy ra xung đột với gã, nhất là khi người này còn là một dị năng giả hệ ăn mòn hiếm thấy.
Sở Thiên mím mím môi, đang định mở miệng thì giọng nói lạnh lùng của Thẩm Chi Hủ đột nhiên vang lên.
“Tìm tôi à?”
Mấy người Đường Hạo Nguyên không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai chậm chạp bước từ trên lầu xuống.
Thấy thế, đáy mắt của Tưởng Văn Sinh thoáng lộ ra một tia thán phục. Trong đầu nghĩ người này thật không hổ là con trai của Đường Thế Hằng, gương mặt của cậu ấy gần như là hội tụ ưu điểm của cha mẹ mình.
Khác với ông ta, khoảnh khắc Đường Hạo Nguyên trông thấy Thẩm Chi Hủ, sự ghen tị nơi đáy mắt cũng sắp biến thành thực chất.
Cậu ta vẫn luôn không biết mình còn có một người anh trai cùng cha khác mẹ, cho đến ngày đó Tưởng Văn Sinh nhìn thấy đối phương, còn giấu mình đi điều tra anh ta rồi báo cáo chuyện này cho cha. Cậu ta vô tình nghe được mới biết bản thân vẫn còn một người anh trai lớn hơn mình hai tuổi!
Cậu ta giận không thể át mà chạy đi hỏi mẹ, lúc này mới biết mẹ lại không phải vợ cả của cha, mà vợ cả của ông ấy lại là mẹ của Thẩm Chi Hủ!
Đường Hạo Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu với người này. Cho nên sau khi biết Tưởng Văn Sinh muốn đến tìm Thẩm Chi Hủ, cậu ta có nói gì cũng đòi đi theo, ra oai phủ đầu người này!
“Mày chính là Thẩm Chi Hủ sao?” Đường Hạo Nguyên vênh váo đắc chí nhìn chằm chằm vào anh.
Anh cũng chẳng thèm nhìn cậu ta, tầm mắt lạnh nhạt nhìn về phía Tưởng Văn Sinh.
“Tìm tôi có chuyện ư?”
“Cậu Hủ, tôi là do ông Đường phái tới, biết cậu còn sống, ông ấy rất vui vẻ, hy vọng có thể gặp mặt cậu.”
Cậu Hủ?
Ngược lại thật khách sáo.
Thẩm Chi Hủ cười nhạo trong lòng, ngồi xuống bên cạnh Sở Thiên.
“Không có hứng thú.”
“Mày có thái độ gì đấy? Cũng đúng, đứa con hoang không biết từ đâu tới, tất nhiên không biết địa vị hiện tại của cha ở căn cứ Đông Nam.”
Đường Hạo Nguyên hừ lạnh một tiếng, giống như nghĩ tới điều gì đó, cậu ta nở nụ cười tràn đầy ác ý: “Nghe nói mày còn là một dị năng giả hệ không gian hở? Chậc chậc, loại dị năng yếu nhớt này thì tiểu đội bọn tao còn nhiều lắm, không thiếu một kẻ như mày đâu! Nếu mày muốn vào tiểu đội của chúng ta, cũng được thôi, đánh người đàn ông bên cạnh mày một trận, lại đưa con hổ trắng mày nuôi đến để tao nếm thử thịt của nó, còn có người đẹp nhỏ ngày đó cũng đưa qua đi, tao sẽ...”