Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 313
Cập nhật lúc: 2024-08-16 18:47:03
Lượt xem: 192
Thẩm Chi Hủ biết được tâm tư của hổ trắng nhỏ, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô.
Kiều Nghệ thuận thế nhìn sang, nở nụ cười sáng lạn.
Dáng vẻ này rơi vào trong mắt hai người Sở Thiên, ai nấy đều có phản ứng khác nhau.
Trần Tống là hâm mộ, mà Sở Thiên lại là bất mãn.
...
Nhân viên nghiên cứu đưa động vật biến dị đến không để mấy người chờ quá lâu. Khoảng mười phút sau, cửa phòng thí nghiệm đã được người khác gõ cửa.
Kiều Nghệ đã chuẩn bị từ lâu, khoác áo blouse trắng của Hà Nguyệt Liên lên người, mái tóc dài trắng như tuyết khiến người khác chú ý được cô dùng mũ che đi. Đám người Thẩm Chi Hủ trốn sang một bên, đợi sau khi cửa phòng thí nghiệm mở ra, một người đàn ông thấp bé khoác áo blouse trắng đẩy một cái thùng sắt to lớn bước vào.
Anh ta đang chuẩn bị mở miệng, lại thấy Hà Nguyệt Liên bị còng lại trên bàn mổ. Hai người nhìn lẫn nhau, anh ta ngẩn người, cô ta lại điên cuồng giãy giụa, trong miệng còn phát ra tiếng “ưm ưm ưm”.
“Hà...”
Đối phương còn chưa nói hết lời, chỉ nghe một tiếng răng rắc vang lên, cổ của người này đã bị Sở Thiên phản ứng cực nhanh bẻ gãy.
Cửa phòng thí nghiệm được Thẩm Chi Hủ đóng lại, Hà Nguyệt Liên vốn còn kích động vùng vẫy đã từ từ thôi ngọ nguậy, đôi mắt đẹp đẽ tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
“Anh Sở, động tác thật nhanh nhẹn nha!” Trần Tống giơ ngón tay cái lên với Sở Thiên.
Gã mỉm cười, ánh mắt vô thức nhìn về phía Kiều Nghệ, thấy cô không bị bản thân hù dọa, trong lòng mới yên tâm chút ít.
“Cũng không biết là động vật biến dị nào được đưa đến nhỉ?” Kiều Nghệ tò mò quan sát.
Bên ngoài chiếc thùng sắt có một tấm vải đen phủ lên, cho nên bọn họ cũng không biết loài động vật biến dị nào được đưa đến đây.
“Kéo ra nhìn là biết ngay thôi.”
Trần Tống vừa dứt lời, tay đã kéo tấm vải đen ra. Chẳng mấy chốc, động vật biến dị trong chiếc thùng to lớn đã nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Đó là một con mãng xà to lớn biến dị, toàn thân đen nhánh, còn có mùi tanh hôi. Sau khi cảm nhận được tấm vải đen bị kéo ra, cái đuôi to khỏe của con mãng xà bắt đầu nện vào chiếc thùng, lưỡi rắn đỏ tươi thè ra vang lên tiếng xì xì, mùi tanh tưởi nồng nặc bốc lên.
Kiều Nghệ vốn rất sợ rắn, mà con mãng xà to lớn biến dị này lại cách cô chưa đầy một mét. Cú sốc thị giác khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, mùi hôi thối đập vào mặt kia càng làm cho người có khứu giác bén nhạy như cô suýt chút nữa đã ngất lịm đi.
Thẩm Chi Hủ là người phản ứng đầu tiên, khoảnh khắc trông thấy con rắn, anh lập tức ôm người bên cạnh vào lòng rồi liên tục lùi về phía sau.
“Thẩm Chi Hủ, anh làm gì đó?”
Sở Thiên trông thấy một màn này, không nhịn được, đè nén sự phẫn nộ khẽ gầm lên một tiếng.
“Ngao Ngao sợ rắn.”
Ngay khi Kiều Nghệ được Người đẹp ốm yếu ôm vào lòng, hai tay anh đặt lên mắt cô, nhịp tim hốt hoảng ổn định lại một chút. Hơi thở lạnh lùng chỉ thuộc về anh quanh quẩn nơi chóp mũi cũng tách mùi hôi hám sặc sụa kia ra.
“A, hóa ra là thế à?” Trần Tống vội vàng đậy tấm vải đen xuống lần nữa, đuôi rắn màu xanh đậm trên người cũng đung đưa một cách bất an.
Chị gái nhỏ xinh đẹp lại sợ rắn ư?
Vậy cậu ta thì sao...?
Chị ấy có sợ mình không?
Cho dù Trần Tống biết bản thân không có hy vọng, nhưng cũng không mong muốn cô ghét bỏ mình.
Kiều Nghệ nghe thấy giọng nói mất mát của cậu ta, bèn chui ra khỏi vòng tay của Người đẹp ốm yếu, lúc nghiêng đầu nhìn Trần Tống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Cậu và rắn khác nhau.”
Đôi mắt của Trần Tống sáng lên, nở nụ cười rạng rỡ: “Có thật không?”
“Tất nhiên, cậu là người mà.”
Mặc dù có đuôi rắn, cậu ta cũng là con người.
Nỗi buồn bã của cậu ta thoáng cái đã biến mất sạch sẽ, cười càng vui vẻ hơn.
Nhưng Thẩm Chi Hủ lại không vui, sức lực ôm eo Kiều Nghệ cũng tăng thêm một chút.
“Bắt đầu đi, giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.”
“À phải! Anh Thẩm nói đúng!”
Chị gái nhỏ xinh đẹp sợ rắn mà, cậu ta phải xử lý càng nhanh càng tốt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-313.html.]
Sở Thiên chậm chạp đi tới chỗ Thẩm Chi Hủ: “Có phải anh nên buông tay ra rồi không hả?”
Anh nhướng mày, giống như đang đối nghịch với gã, không những không buông tay ra, còn thấp giọng đáp trả: “Có tôi ôm, Ngao Ngao mới không sợ nữa.”
Không biết xấu hổ!
Gã giận đến nỗi ánh mắt cũng trợn to.
(Sở Thiên: Thẩm cầm thú!!!! Không biết xấu hổ!
Thẩm Chi Hủ: Sai, Thẩm mặt dày, mỉm cười.jpg)
Kiều Nghệ cũng có chút xấu hổ, có điều cô cho rằng Người đẹp ốm yếu nói không sai, thế nên không rời khỏi vòng tay của anh.
Sở Thiên trầm cảm.
Một mình Trần Tống không giải quyết được mãng xà biến dị, chỉ có thể để Sở Thiên đến giúp đỡ.
Một lúc sau, gã đã xử lý xong mãng xà to lớn biến dị. Thi thể của nó bị chia làm hai, mùi m.á.u tanh tưởi tràn ngập khắp phòng thí nghiệm khiến Kiều Nghệ không chịu nổi, lỗ mũi cũng bị cô xoa đến đỏ lên.
Thẩm Chi Hủ cảm thấy đau lòng, vội vàng lục lọi trong không gian một vòng, tìm khẩu trang y tế ra đeo lên cho hổ trắng nhỏ.
“Em đỡ hơn nhiều chưa?”
“Tạm được.”
“Nếu không chúng ta về trước nhé?”
“Không, tôi muốn tận mắt chứng kiến Hà Nguyệt Liên được cải tạo!”
Anh không lay chuyển được cô, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Xử lý xong mãng xà to lớn biến dị, Trần Tống cười gằn tiến đến gần Hà Nguyệt Liên.
“Đừng sợ, có dị năng trị liệu của tao đây, mày sẽ không c.h.ế.t đâu.”
Chẳng qua, mày sẽ rất đau khổ, rất đau đớn...
Hà Nguyệt Liên liều mạng lắc đầu, tuy nhiên thứ chờ đợi cô ta là trơ mắt nhìn nửa thân dưới của mình bị Trần Tống vô tình cắt đứt, đau đớn lan tràn khiến cô ta cảm thấy bản thân sắp chết. Thế nhưng nhờ Trần Tống sử dụng dị năng trị liệu một cách bạt mạng, mạng của Hà Nguyệt Liên đã được giữ lại, đuôi rắn hôi hám kia cũng cấy ghép thành công vào cơ thể của cô ta.
Phản ứng bài xích của tế bào khiến cô ta cảm nhận được đau khổ khôn cùng, trên trán nổi gân xanh, nếu không phải trong miệng vẫn bị nhét bao tay, sợ rằng đã kêu lên thành tiếng thét chói tai rồi.
“Sao hả, cảm nhận được nỗi đau của tao chưa?” Con d.a.o phẫu thuật dính m.á.u của Trần Tống nhẹ nhàng vỗ vỗ lên khuôn mặt tái mét của cô ta, m.á.u đỏ tươi chảy xuống để lại vệt dài trên mặt Hà Nguyệt Liên: “Có điều ấy à, cái này vẫn chỉ mới bắt đầu thôi.”
“Phản ứng bài xích còn kéo dài rất nhiều ngày, những ngày này tao sẽ đích thân trông chừng mày, sẽ không để mày c.h.ế.t dễ dàng thế đâu.”
Sở Thiên chứng kiến toàn bộ quá trình, trong lòng có chút không đành. Song lúc nhìn thấy đuôi rắn màu xanh đậm kia của Trần Tống, cuối cùng gã vẫn đè nén cảm giác không nỡ vừa rồi xuống đáy lòng.
Người như vậy không xứng đáng với sự thông cảm của gã!
Kiều Nghệ cũng quan sát toàn bộ quá trình, cô nhìn Hà Nguyệt Liên, nhưng đầu óc lại nghĩ đến Người đẹp ốm yếu kiếp trước, hai tay từ từ siết chặt.
Người đẹp ốm yếu cũng đau khổ như thế đúng không?
Cô thật sự không dám tưởng tượng, chỉ muốn Hà Nguyệt Liên có thể chống đỡ lâu một chút, vậy thì cô ta có thể cảm nhận được nỗi đau khổ sau khi bị cải tạo!
Sau khi cải tạo Hà Nguyệt Liên thành công, Thẩm Chi Hủ liền dẫn mọi người dịch chuyển tức thời về biệt thự lớn.
Lần thứ hai trải nghiệm dịch chuyển tức thời thần kỳ này khiến trong lòng Sở Thiên tràn đầy cảm xúc.
Có dị năng dịch chuyển không gian này ở đây, đi đâu mà chẳng thuận tiện chứ?
Gã bắt đầu có chút hâm mộ dị năng của Thẩm Chi Hủ.
Khi bọn họ trở về, vừa khéo gặp phải Cố Hựu Kỳ mới trở về biệt thự lớn.
Anh ta chậc chậc hai tiếng khi ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc trên người bọn họ, lại nhìn sang Hà Nguyệt Liên đang thoi thóp sau khi bị cải tạo, lại tặc lưỡi thêm mấy tiếng nữa.
Lúc rời đi, anh ta còn vỗ vỗ Trần Tống đang trông chừng Hà Nguyệt Liên, để lại một câu “ờ mây zing gút chóp cưng” khiến cậu ta vui vẻ không thôi.
“Sao hôm nay anh lại về sớm thế?” Sở Thiên thấy Cố Hựu Kỳ đã khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ, bèn tò mò hỏi.
“À phải, Vân Đào sắp cắn câu rồi, đến lúc đó cần mọi người giúp đỡ.”
“Cái gì?”
“Lúc trước Chi Hủ nói một kế hoạch cho tôi, chính là dẫn dụ phần lớn quân số của Vân Đào ra khỏi căn cứ Đông Nam, sau đó nhân lúc bọn chúng chưa chuẩn bị gì mà dùng thiết bị ức chế dị năng khống chế lại, sau đó đến lượt các anh ra tay.”