Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 310
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:35:02
Lượt xem: 180
Mãi đến ba ngày sau, đối phương bỗng nhiên xuất hiện ở trên bàn cơm, bắt đầu ăn uống một cách tự nhiên.
Lúc trước, Kiều Nghệ còn không cảm thấy có gì đó, nhưng từ sau khi biết Cố Hựu Kỳ là nam chính, tâm lý của cô liền thay đổi, dùng ánh nhìn kén chọn để đánh giá anh ta.
Nào ngờ da mặt người này dày hết mức, Cố Hựu Kỳ chú ý đến sự quan sát của cô, còn bày ra một tư thế pose dáng đẹp trai chớp chớp mắt với cô.
“Sao nào, Tiểu Nghệ cũng phát hiện anh đẹp trai rồi à?”
Kiều Nghệ: “...”
Cứu mạng, mắt của tôi ơi!
Tại sao lại có nam chính như vậy chứ? Chẳng trách hào quang nhân vật chính bị Người đẹp ốm yếu chèn ép thành đống cặn bã!
Còn nữa, ánh mắt của Trình Dao có thể cần phải cải thiện một phen, Cố Hựu Kỳ đần độn như thế, nàng lại để ý đến!
Cô không nhịn được liếc xéo anh ta.
Cố Hựu Kỳ lơ đễnh bật cười, chẳng qua chưa đầy mấy giây sau, anh ta đã nhận được ánh mắt c.h.ế.t chóc của Thẩm Chi Hủ nhìn tới. Sống lưng trên người đột nhiên cứng đờ, một cơn ớn lạnh vọt thẳng từ xương cụt lên đến sau gáy.
Nhưng anh ta không sợ, con ngươi đảo quanh, khẽ ho một tiếng rồi nói một cách xấu xa: “Tiểu Nghệ ơi, nhắc mới nhớ em cũng trưởng thành rồi, em thích kiểu nam sinh như thể nào vậy?”
Gần như là lời nói vừa dứt, Cố Hựu Kỳ cảm thấy tầm mắt của Thẩm Chi Hủ ở đối diện nhìn mình giống như đang nhìn người chết.
Vào lúc này, rốt cuộc anh ta cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng người sĩ diện hão như Cố Hựu Kỳ không muốn để lộ vẻ khiếp sợ trước mặt Kiều Nghệ, bèn ngồi thẳng người lên.
Thẩm Chi Hủ thấy thế bèn siết chặt đũa, nếu không phải có chú ý sức lực thì khả năng cao là đôi đũa bằng gỗ sẽ bị anh bẻ gãy. Trong lòng anh cười khẩy, nhưng tầm nhìn lại không nhịn được hướng về phía Kiều Nghệ, muốn biết cô sẽ trả lời như thế nào.
Trước đây, khi chưa biết hổ trắng nhỏ là chuyển kiếp, anh đã bổ não việc tiêu chuẩn tìm bạn đời của cô có thể sẽ là động vật biến dị. Bây giờ biết trước kia cô là con người, ý tưởng này đã không còn chắc chắn, thế thì... Cô sẽ thích nam sinh thế nào đây?
Ngay cả Thẩm Chi Hủ cũng không phát hiện, trong lúc anh đang nghĩ ngợi, sâu trong đáy lòng mình đang dâng lên từng tia mong chờ.
Kiều Nghệ ngược lại không chú ý đến mờ ám giữa hai người bọn họ, ánh mắt nhìn Cố Hựu Kỳ lập tức trở nên một lời khó nói hết.
“Tôi cảm thấy anh nên đi soi gương đi.”
“Cái, cái gì cơ?” Phản ứng đầu tiên của Cố Hựu Kỳ là sửng sốt, sau đó lại cảm nhận được ánh mắt g.i.ế.c người của người nào đó ở đối diện sắp biến thành thực chất, trái tim nhỏ của anh ta đập thình thịch như trống: “Không, không thể nào, Tiểu Nghệ à, chẳng lẽ em vừa ý anh ư?”
Anh ta chỉ muốn “con nhím” Thẩm Chi Hủ cảm thấy khó chịu mà thôi, cũng không phải muốn đi tìm đường c.h.ế.t đâu!
Với thuộc tính siscon* của đối phương, nếu như Kiều Nghệ thật sự thích mình, cái mạng lớn của mình khả năng cao sẽ mất đi một nửa!
*Siscon là một thuật ngữ thường sử dụng trong những bộ Anime và Manga Nhật Bản dùng để chỉ những tình cảm giữa anh/em ruột và chị/em gái ruột trong cùng gia đình trên mức tình cảm ruột thịt thông thường và thường khiến người khác đánh giá là loạn luân. Tuy nhiên đối với cuộc sống bên ngoài thực tế thì những tình tiết liên quan đến tình cảm anh chị em giành cho nhau vượt mức tình cảm gia đình bình thường, khó có thể được chấp nhận.
Đừng nha, tui còn muốn giữ lại nửa cái mạng để đi chơi c.h.ế.t đám người của sở nghiên cứu Tư Hoài nữa đó!
Cố Hựu Kỳ thật sự rất hối hận, đáng tiếc trên thế giới này không có thuốc hối hận.
“Này, anh đừng tự luyến như vậy được không?” Kiều Nghệ nhẫn nhịn xung động muốn đánh người xuống: “Tôi bảo anh đi soi gương, xem dáng vẻ hiện giờ của anh đi, có giống bà ngoại sói dụ bắt cô bé quàng khăn đỏ không hả!”
Mặt đầy suy nghĩ xấu!
Hoàn toàn không có khí chất của nam chính, chẳng trách lại bị Người đẹp ốm yếu chèn ép gắt gao!
“Khụ, khụ khụ...” Cố Hựu Kỳ bị nước miếng của mình làm sặc, nhưng nhiều hơn cả vẫn là thở phào nhẹ nhõm: “Không thích anh là tốt rồi, không thích anh là tốt rồi...”
Ây da, cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng giữ được nửa cái mạng rồi!
Anh ta nói thầm, cho dù âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn bị Kiều Nghệ tai thính nghe thấy. Giờ phút này cô thật sự không nhịn được, dứt khoát đá một phát lên bắp chân của Cố Hựu Kỳ.
“Anh đủ rồi đó!”
Người này nói gì thế, giống như được mình thích là chuyện nguy hiểm gì đó vậy! Đúng là thiếu đánh mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-310.html.]
Cố Hựu Kỳ hoàn hồn lại, ngượng ngùng mỉm cười. Khóe mắt e dè liếc mắt nhìn Thẩm Chi Hủ, thấy đối phương đã khôi phục bình thường, toàn thân thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi như trút được gánh nặng.
Mà chuyện ngày hôm nay cũng đã nhắc nhở anh ta, sau này không nên tìm đường c.h.ế.t làm cho Thẩm Chi Hủ không thoải mái nữa, nếu không người khó chịu sẽ chỉ là mình thôi!
Cố Hựu Kỳ cảnh cáo bản thân trong lòng xong, thu hồi vẻ cười đùa cợt nhả trên mặt, giọng điệu trở nên nghiêm túc không ít: “Chi Hủ, tôi đã làm xong chuyện anh nói lần trước rồi. Hai ngày sau Trần Hiển Triều và Thư Nguyệt đều tổ chức một nhiệm vụ lớn, bên phía Vân Đào chắc chắn sẽ ngồi không yên mà tham gia vào lần hành động này.”
Thẩm Chi Hủ lạnh nhạt ừ một tiếng, tỏ vẻ mình biết rồi.
Kiều Nghệ nghe xong, trong lòng tò mò.
“Hành động lớn gì thế?”
Sao cô không biết về chuyện này?
Cô nhìn sang Người đẹp ốm yếu, lại nhìn về phía Cố Hựu Kỳ.
Tiếc là hai người đều không có ý định trả lời cô, chỉ trò chuyện một cách tự nhiên.
“Thượng Điển đã sửa đổi thiết bị ức chế dị năng kia, thậm chí còn cải tiến ra rất nhiều thứ, đến lúc đó có thể dùng cho đám người Vân Đào.”
Thượng Điển chính là người có kỹ năng thực hành rất giỏi mà Cố Hựu Kỳ nhắc đến lúc trước.
“Không tệ.”
“Phải rồi, ả đàn bà Hà Nguyệt Liên kia cũng là một kẻ xương cứng, tôi đã sử dụng tất cả những hình phạt có thể dùng rồi, cô ta cũng không nói gì.” Nói đến đây, đôi mắt Cố Hựu Kỳ dâng lên một tầng khói mù, nhưng lại nhanh chóng tiên tan: “Cứng miệng thì thế nào, cấp dưới kia của Trần Hiển Triều tên là Phong Hoa đã thức tỉnh dị năng đọc được ký ức của người khác. Cậu ta đã đọc ký ức của Hà Nguyệt Liên rồi, bây giờ sở nghiên cứu Tư Hoài này không còn là tổ chức bí mật ở chỗ chúng ta nữa.”
“Nghĩa là gì?”
Lời này đã khơi dậy sự hứng thú của Kiều Nghệ.
“Đại bản doanh của sở nghiên cứu Tư Hoài cũng không nằm trong năm căn cứ lớn nhất, mà là nằm trong một căn cứ quy mô nhỏ ở vùng Đông Bắc có tên là Thần Quyến.” Cố Hựu Kỳ dừng một lúc: “Chúng tôi biết được từ ký ức của Hà Nguyệt Liên, hầu hết người trong căn cứ Thần Quyến là thành viên của sở nghiên cứu, thực lực của mỗi một dị năng giả đều rất mạnh mẽ, muốn tiêu diệt bọn họ, sợ rằng phải mất chút công sức.”
“Căn cứ Thần Quyến...” Kiều Nghệ vừa nghe đã cảm thấy chán ghét: “Bọn họ có mặt mũi nào là gọi là Thần Quyến chứ?”
“Ai biết được?” Cố Hựu Kỳ cũng lộ ra vẻ mặt mỉa mai: “Có điều anh biết từ trong ký ức của cô ta, từ trước tận thế bọn chúng cũng đã tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người phi phám rồi, tận thế đến đã khiến thí nghiệm của những kẻ đó trở nên dễ dàng hơn.”
“Thật buồn nôn.” Khẩu vị của cô cũng biến mất: “Hà Nguyệt Liên còn có tác dụng không?”
“Làm sao vậy?” Cố Hựu Kỳ sửng sốt, sau đó trả lời: “Ký ức của cô ta đã bị Phong Hoa xem hết rồi, không còn tác dụng gì với bọn anh nữa.”
“Thế thì tốt.” Kiều Nghệ mỉm cười, chỉ là nụ cười không đạt đến đáy mắt.
Chẳng hiểu sao Cố Hựu Kỳ cảm thấy sau lưng lành lạnh, anh ta liếc mắt nhìn Thẩm Chi Hủ không mở miệng, dè dặt hỏi: “Tiểu Nghệ à, em muốn làm gì?”
Sao lại có dự cảm xấu nhỉ?
“... Tất nhiên là, lấy gậy ông đập lưng ông rồi!”
Cô nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào, khuôn mặt vốn đã tinh xảo càng mỹ lệ hơn.
Thế nhưng Cố Hựu Kỳ không có lòng dạ nào để thưởng thức, thậm chí còn cảm thấy rợn tóc gáy.
Đây là Tiểu Nghệ ngây thơ của anh ta sao? Nhất định là bị “con nhím” Thẩm Chi Hủ làm hư rồi!
Cố Hựu Kỳ lén lén lút lút ném cho Thẩm Chi Hủ một ánh mắt lên án.
“Chuyện này anh hãy nói với Trần Tống, tôi nghĩ cậu ta chắc chắn sẽ rất vui lòng.”
Chỉ là...
Kiều Nghệ phiền não nhíu mày: “Không có động vật biến dị làm thí nghiệm cho cô ta nhỉ...”
Cô nhìn về phía Người đẹp ốm yếu với vẻ cầu cứu.