Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 309
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:34:44
Lượt xem: 193
Hành động rộng rãi này khiến ông chủ vui mừng, đồng thời cũng hấp dẫn sự chú ý của những người sống sót ở gần đó.
Ở cách đó không xa, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo hoodie quần jeans ngồi trên băng ghế, ánh mắt đánh giá mặt mày tinh xảo của Kiều Nghệ một cách trắng trợn, cuối cùng dừng trên đôi chân dài thẳng kia. Cậu ta l.i.ế.m liếm môi, đang chuẩn bị tiến lên bắt chuyện thì bị người đàn ông bên cạnh ngăn lại.
“Cậu Đường.”
“Sao hả?” Đường Hạo Nguyên có chút bất mãn với đối phương, đó là thân tín của cha cậu ta, một dị năng giả hệ thổ cấp 6 có thực lực mạnh mẽ, tên là Tưởng Văn Sinh.
“Bên cạnh cô gái trẻ này có động vật biến dị, không thể tùy tiện trêu chọc.”
“Vậy thì thế nào? Cha tôi là cấp dưới của căn cứ trưởng Vân đó!”
Nghĩ đến việc người nào mà không biết Vân Đào mơ hồ có dấu hiệu lên mặt, ai dám trêu chọc đến người dưới trướng gã ta trong lúc này chứ.
Tưởng Văn Sinh không tức giận, mà là thận trọng lên tiếng: “Không bằng chúng ta điều tra một chút trước rồi lập kế hoạch được không?”
Sợ cậu ấm nhà giàu Đường Hạo Nguyên này không đồng ý, ông ta tiếp tục nói: “Bây giờ là thời điểm quan trọng, nếu như có chuyện gì xảy ra, bên phía đội trưởng cũng không dễ ăn nói với căn cứ trưởng Vân.”
Đường Hạo Nguyên vừa nghe, lòng dạ xao động quả nhiên đã an phận xuống chút ít. Nhưng khi ánh mắt lại lần nữa rơi vào người thiếu nữ xinh đẹp kia, cậu ta lại có chút không kiềm chế được, chỉ có thể vội vàng đáp lời: “Thế thì mau lên.”
Cậu ta híp mắt: “Nếu như không có bối cảnh sau lưng gì thì g.i.ế.c con hổ kia đi, mang cô gái đó đến là được rồi.”
Nói xong, cậu ta l.i.ế.m liếm môi, cười: “Tôi còn chưa bao giờ ăn thịt hổ đâu, cũng không biết có ngon hay không.”
Tưởng Văn Sinh cũng không thèm để ý, để mặc cậu ta nói thế nào cũng được.
Nhưng lần này, những lời tràn đầy ác ý này lại bị lỗ tai cực kỳ thính của hổ mẹ nghe thấy. Nó nhìn theo hướng âm thanh, thấy một thú hai chân giống đực xa lạ đang nhìn về phía mình với ánh mắt như nhìn con mồi thì lập tức giận dữ, đôi mắt màu xanh lam nhạt trợn mắt nhìn chòng chọc vào đối phương.
Cái nhìn đằng đằng sát khí này cũng khiến Đường Hạo Nguyên hết sức sợ hãi, theo bản năng muốn sử dụng dị năng hệ thủy, có điều bị Tưởng Văn Sinh ngăn lại.
“Cậu Đường!”
Giọng nói của ông ta hàm chứa cảnh cáo.
Cùng lúc đó, Kiều Nghệ đang nhận lấy lồng tiểu long bao từ chỗ chủ sạp hàng đồ ăn sáng phát hiện ra sự bất thường của hổ mẹ, bèn nhìn theo ánh mắt nó, bắt gặp hai người đàn ông xa lạ.
Bọn họ một già một trẻ, người lớn tuổi khoảng bốn đến năm mươi tuổi, mặt mũi trông rất chững chạc. Người trẻ tuổi khoảng mười bảy mười tám tuổi, trông rất điển trai, phần trán còn khiến cô có chút quen thuộc. Chẳng qua tầm mắt của cậu ta quá nhớp nhúa, khiến cô cảm thấy khó chịu.
“Mama sao thế ạ?” Kiều Nghệ ngồi xổm xuống, nhẹ giọng kề sát tai hổ mẹ hỏi.
Ở trong căn cứ của con người lâu như vậy, hổ mẹ cũng biết một số chuyện có thể làm và không thể làm. Cho dù nó rất muốn xé nát thú hai chân giống đực thèm muốn thân thể mình, có điều vẫn nhẫn nại mà lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao.
Nhưng bên này không có gì, Đường Hạo Nguyên bên kia lại rất bất mãn.
“Súc sinh, nhìn cái gì vậy hả?”
Giọng nói của cậu ta rất khẽ, song vẫn bị Kiều Nghệ và hổ mẹ nghe thấy.
Vì thế, không riêng gì hổ mẹ nổi giận, cô cũng phẫn nộ, đôi mắt màu xanh lam nhạt hung hăng trừng Đường Hạo Nguyên.
Thấy thế, cậu ta không hề giận dữ chút nào, còn cảm thấy Kiều Nghệ tức giận như vậy lại càng hưng phấn hơn. Cậu ta cố tình l.i.ế.m liếm môi, mỉm cười tà ác trước ánh mắt chòng chọc của cô.
Lần này đã khiến Kiều Nghệ ghê tởm.
Loại người gì vậy chứ, buồn nôn!
Cũng ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Ngao Ngao?”
Cô nghiêng đầu nhìn, vừa thấy Người đẹp ốm yếu đến thì vô thức ấm ức nỉ non một tiếng: “Người đẹp ốm yếu ơi.”
Thẩm Chi Hủ nghe ra giọng điệu của cô không ổn, bèn bước nhanh tới, lúc khóe mắt liếc thấy một người, vẻ mặt hơi thay đổi.
Tuy nhiên sự thay đổi này rất nhanh, không ai nhận ra sự khác thường của anh.
“Em sao vậy?”
Câu hỏi vừa thốt ra cũng là lúc anh đi tới bên cạnh Kiều Nghệ, vừa văn ngăn chặn tầm mắt nhìn tới của Đường Hạo Nguyên.
Cô vốn muốn tố cáo, thế nhưng nghĩ đến địa điểm không thích hợp, đành nhẫn nhịn lại.
“Không có gì, chúng ta trở về thôi, tôi đã mua bữa sáng xong rồi.”
Nói xong, cô còn quơ quơ tiểu long bao trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-309.html.]
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, chủ động nhận lấy tiểu long bao, một tay khác rảnh rỗi được Kiều Nghệ tự động nắm lấy.
Đây là hành động theo bản năng của cô, hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng. Trái lại trong lòng Thẩm Chi Hủ khẽ nhúc nhích, ánh mắt lướt qua hai tay nắm lấy nhau của hai người, đáy mắt lóe lên một tia khác lạ.
“Đi thôi.”
Thẩm Chi Hủ đè suy nghĩ xuống, dắt Kiều Nghệ rời đi.
Bên kia, Đường Hạo Nguyên nhìn đăm đăm vào hai người đang nắm tay nhau rời đi, nếu không phải Tưởng Văn Sinh ở bên cạnh ngăn cản, cậu ta cũng sắp xông đến tách cả hai ra rồi.
Đây chính là người đẹp nhỏ mà cậu ta khó khăn lắm mới vừa ý, sao có thể để người khác chấm mút chứ?
“Chú Tưởng!” Đường Hạo Nguyên tức giận nhìn ông ta.
“Cậu ráng nhịn chút nữa đi.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng Tưởng Văn Sinh lại nhìn về phía bóng lưng của Thẩm Chi Hủ.
Là ông ta nhìn nhầm rồi ư? Tại sao ông ta luôn cảm thấy người đàn ông tuấn tú đó có chút quen mắt.
“Được! Tôi nhịn! Có điều trong vòng một ngày tôi muốn biết thông tin về người đẹp nhỏ kia!”
Tưởng Văn Sinh ừ một tiếng, trong lòng cũng nảy sinh bận lòng về người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh cô gái kia.
...
Lúc bọn họ sắp trở về biệt thự, Kiều Nghệ không nhịn được kể lại chuyện vừa mới xảy ra cho Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ nghe xong, đôi môi mỏng không vui mím chặt lại.
“Cần tôi trả thù cho em không?”
Lúc ấy, anh đã cảm nhận ánh mắt của người kia nhìn Kiều Nghệ không ổn, bây giờ nhớ lại thì thấy không thoải mái. Trong lòng anh dâng lên một tia sát khí, muốn móc đôi mắt kia ra.
Kiều Nghệ sửng sốt, nhẹ nhàng kéo kéo tay anh.
“Bỏ đi, căn cứ Đông Nam lớn như vậy, có lẽ sau này không gặp phải đâu.”
Vậy à?
Thẩm Chi Hủ không phản bác, ở nơi cô không nhìn thấy, con ngươi đen nhánh tối đi mấy phần.
Hai người tay trong tay trở về biệt thự, vừa mới vào cửa, cả ba đã thấy Sở Thiên ngồi trong phòng khách.
Gã nhìn thấy đoàn người Thẩm Chi Hủ, rất nhanh, tầm nhìn đã dán chặt vào hai tay đang nắm lấy nhau của bọn họ.
Quả nhiên, Thẩm Chi Hủ chính là kẻ mặt người dạ thú! Anh ta thật sự ra tay với em ấy rồi!
Kiều Nghệ không để ý đến sự bất thường của gã, thấy tầm mắt gã nhìn xuống thì tưởng rằng gã muốn ăn tiểu long bao, bèn nói: “Tiểu long bao đó, anh muốn ăn à?”
Sở Thiên lắc lắc đầu, lúc ngước mắt lên liền nhìn lướt qua Thẩm Chi Hủ với vẻ lên án.
Anh thấy vậy, chỉ cảm thấy hôm nay Sở Thiên kỳ kỳ quái quái, cũng không muốn ăn sáng ở phòng khách, cho nên đã dắt Kiều Nghệ lên lầu.
Trên đường, Sở Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào “cặp đôi” này.
Cho đến khi hai người bọn họ lên lầu, cô mới nhỏ giọng nói: “Người đẹp ốm yếu này, anh có cảm thấy hôm nay Sở Thiên là lạ không.”
Ánh mắt nhìn cô và Thẩm Chi Hủ hình như đằng đằng sát khí, rõ ràng trước khi cô ra ngoài, anh ta vẫn còn rất bình thường mà.
“Có thể là do đến tháng, đừng để ý đến gã.”
Kiều Nghệ: “...”
Oh, Người đẹp ốm yếu lại nói Sở Thiên như thế, đúng là nham hiểm!
Con ngươi cô đảo quanh, cố ý mở lời: “Đây chẳng phải chứng tỏ Người đẹp ốm yếu anh cũng có mấy ngày đó à?”
Thẩm Chi Hủ không ngờ lại tự đào hố chôn mình, anh khựng lại, giả vờ như không nghe hổ trắng nhỏ nói gì mà dẫn người về phòng của cô.
Thấy vậy, Kiều Nghệ cười trộm.
Người đẹp ốm yếu cũng có một ngày chịu thiệt thòi, hiếm lạ nha!
(Sở Thiên: Mặt người dạ thú, mặt người dạ thú mà!
Thẩm Chi Hủ: ???)
Từ sau khi bọn họ bắt Hà Nguyệt Liên về, Cố Hựu Kỳ vẫn bận rộn nhiều việc, Kiều Nghệ gần như chưa từng nhìn thấy bóng dáng anh ta ở trong biệt thự.