Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 308
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:34:25
Lượt xem: 179
“Ngao? Sao anh không nói gì cả?”
“... Là chuyện liên quan đến Đại Bạch.” Thấy Kiều Nghệ ngẩn ra, anh suy nghĩ một lúc, vẫn tiếp tục giải thích: “Kiếp trước, Đại Bạch bị người của sở nghiên cứu bắt đi, Trình Dao cho rằng là tôi làm, cho nên vẫn luôn đuổi g.i.ế.c tôi.”
Lời vừa mới thốt ra, anh đã cảm nhận được bàn tay nặng trĩu, là Kiều Nghệ siết chặt lấy tay anh.
“Anh nói gì? Mama của tôi, bà ấy, bà ấy bị người của sở nghiên cứu bắt đi sao?”
Trước mắt Kiều Nghệ tối sầm khi nhớ đến đủ loại tình cảnh đã trông thấy ở sở nghiên cứu, khó mà tưởng tượng được hổ mẹ đã trải qua hành hạ vô nhân đạo nào, bởi vậy ác cảm đối với sở nghiên cứu của cô lại sâu thêm mấy phần.
“Ừ.”
Dù cho không biết sống chết, nhưng đã rơi vào trong tay sở nghiên cứu, cũng không bao giờ được bình an vô sự.
Chẳng qua, anh không cần nói với Ngao Ngao về những lời này.
“Tôi nhất định phải tiêu diệt cái tổ chức sở nghiên cứu khiến người ta ghê tởm này!”
Vốn dĩ cô muốn trả thù cho Dương Nhu Trinh, hiện giờ là vì Người đẹp ốm yếu và hổ mẹ của kiếp trước, cô cũng phải hủy diệt bọn chúng!
Thẩm Chi Hủ nhìn đôi mắt phẫn nộ, sát khí tràn ngập quanh người kia, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nắm ngược lại tay cô, không nhẹ không nặng siết lấy.
“Ừm, tôi sẽ giúp đỡ em, chúng ta cùng nhau tiêu diệt bọn họ.”
Có lời này của anh, trong lòng Kiều Nghệ bình tĩnh lại, nhìn anh với vẻ cảm kích.
Nào ngờ Thẩm Chi Hủ lại không vừa lòng với ánh mắt này của cô, bèn dùng tay kia che kín mắt hổ trắng nhỏ.
“Ngao Ngao đừng nhìn tôi như thế, em đừng khách sáo với tôi thế này, nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì gọi tôi một tiếng anh trai đi.”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh mang theo từng tia dụ dỗ bên trong.
Phản ứng đầu tiên của Kiều Nghệ là trước mắt sa sầm, lúc cô đang ngờ vực lại nghe thấy lời này của Người đẹp ốm yếu thốt ra, toàn thân cứng ngắc ngay tại chỗ.
Người này cũng quá giỏi “thừa nước đục thả câu” thì phải?
Cuối cùng, cô cũng không gọi Thẩm Chi Hủ là anh trai, mà là mang khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng chạy ra khỏi phòng anh. Lúc ra ngoài Kiều Nghệ còn gặp phải Sở Thiên đang chuẩn bị đi vệ sinh, hai người liếc nhìn lẫn nhau, ai nấy đều có chút lúng túng.
Cô không nói gì nhiều, chỉ gật gật đầu với gã rồi chạy về trong phòng mình.
Ngược lại Sở Thiên đứng tại chỗ nhìn cửa phòng của Kiều Nghệ một lát, lại nhìn sang của Thẩm Chi Hủ một hồi, gương mặt cương nghị hiện lên một vẻ kỳ lạ.
(Kiều Nghệ: Tôi suy sụp rồi.)
***
Một đêm không mộng mị.
Kiều Nghệ tỉnh dậy sảng khoái tinh thần, sau khi rửa mặt xong xuôi, cô thay quần áo dẫn hổ mẹ xuống lầu.
Cô không nhìn thấy Người đẹp ốm yếu ở phòng khác, ngược lại bắt gặp Sở Thiên đang ngồi một mình ở đó.
Người đẹp ốm yếu không có ở đây à? Ra ngoài rồi sao?
Trong lúc cô đang khó hiểu, Sở Thiên đã lên tiếng.
“Thẩm Chi Hủ vẫn chưa tỉnh ngủ.”
Hả? Người đẹp ốm yếu vẫn chưa ngủ dậy á?
Cô không nghe nhầm đấy chứ?
Kiều Nghệ trợn to mắt nhìn về phía Sở Thiên, lại thấy gã hình như ngủ không ngon, dưới mắt hiện lên quầng thâm.
“Anh thức dậy từ sớm, chưa từng nhìn thấy Thẩm Chi Hủ xuống đây.”
“Hóa ra là như vậy à.” Kiều Nghệ nhéo nhéo lỗ tai của hổ mẹ, nhớ lại tối hôm qua đại khái là gần mười hai giờ mình mới ra khỏi phòng của Người đẹp ốm yếu. Cô trở về phòng ngược lại đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nếu là Người đẹp ốm yếu... Hẳn là không bình tĩnh như anh ấy thể hiện bên ngoài đúng không?
Cũng phải, đột nhiên biết được bản thân là một nhân vật phản diện trong một quyển tiểu thuyết cũng cần tốn thời gian để tiêu hóa mà.
Nghĩ đến đây, trong lòng Kiều Nghệ thổn thức một hồi, tiếp đó sờ vào ba lô nhỏ tiện tay lấy đi lúc mình ra ngoài, bên trong có đựng tinh hạch lẻ tẻ dùng để giao dịch.
“Vậy tôi ra ngoài ăn sáng đây.” Kiều Nghệ dừng một chút, liếc nhìn Sở Thiên, thấy sắc mặt gã không được tự nhiên, trong lòng biết gã hẳn đã biết thân phận của mình từ chỗ Cố Hựu Kỳ. Cô cố tình giả vờ như không biết phản ứng của gã, tự nhiên mở miệng: “Sở Thiên này, nếu anh không ra ngoài, đợi lát nữa nếu Người đẹp ốm yếu xuống thì hãy nói với anh ấy đừng làm bữa sáng nữa, lúc tôi quay lại sẽ mang bữa sáng về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-308.html.]
Cô suy nghĩ một lúc rồi tiếp lời: “Anh thì sao, có cần tôi mang chút đồ ăn về cho anh không?”
“Không cần đâu, anh ăn rồi.” Sở Thiên theo bản năng muốn đứng lên, lại nghe Kiều Nghệ đáp lại hai chữ “được thôi” rồi lập tức mang theo con hổ trắng lớn kia vội vàng chạy ra ngoài. Gã nhất thời im lặng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn theo bóng lưng một người một hổ rời đi.
Chẳng qua lúc ánh mắt dừng trên mái tóc dài màu tuyết trắng khác với người bình thường kia của Kiều Nghệ và bộ lông được chăm sóc bóng loáng mềm mượt trên người hổ trắng lớn, khóe môi nở nụ cười khổ sở.
Một người một hổ này đúng là giống nhau mà...
Nếu không phải đã nghe những gì Cố Hựu Kỳ nói, gã quả thực không ngờ cả hai lại là quan hệ mẹ con.
Chẳng trách, chẳng trách lúc trước Thẩm Chi Hủ và Cố Hựu Kỳ rất tin tưởng hổ trắng lớn có làm hại ai cũng sẽ không tổn thương đến Kiều Nghệ, suy cho cùng hổ dữ không ăn thịt con mà!
Nghĩ đến đây, nụ cười cay đắng trên mặt Sở Thiên dần dần mở rộng.
“Anh đang nhìn gì thế?”
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, một giọng nói có vẻ lạnh lùng vang lên, đồng thời cũng kéo những suy nghĩ phức tạp của Sở Thiên trở về. Gã không cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai, nụ cười vốn đắng chát lại vặn vẹo thành một vẻ kỳ quái.
Thẩm Chi Hủ chờ hồi lâu không thấy Sở Thiên trả lời, không thèm để ý dời tầm mắt đi, lúc anh chuẩn bị vào nhà bếp chuẩn bị bữa ăn sáng cho mình và hổ trắng nhỏ, lại nghe thấy gã lên tiếng.
“Tiểu Nghệ ra ngoài rồi.”
Hả?
Bước chân của Thẩm Chi Hủ dừng lại.
“Em ấy ra ngoài ăn sáng, bảo tôi nói với anh rằng không cần chuẩn bị bữa sáng, em ấy cũng sẽ mang một phần bữa sáng trở về.”
Anh không khỏi nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày: “Một mình em ấy đi ra à?”
“Dẫn theo Đại Bạch.”
Thẩm Chi Hủ yên tâm được chút ít, vừa mới xoay người lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của đối phương, trong lòng khó hiểu.
Mà Sở Thiên nhìn thấy anh cũng có quầng thâm dưới mắt giống mình, lại liên tưởng đến cảnh tượng tối hôm qua mình thấy được, trên mặt liền lộ ra vẻ xoắn xuýt.
“Anh...”
“Cái gì?” Thẩm Chi Hủ rất ít khi trông thấy bộ dạng này của gã, cho nên anh hiếm thấy kiên nhẫn thêm một chút, chờ đợi lời gã muốn nói tiếp theo.
Thế nhưng đợi một lúc lâu, Sở Thiên vẫn giữ nguyên dáng vẻ như thể khó mà mở miệng, kiên nhẫn của anh cũng sắp cạn kiệt rồi. Khi đang chuẩn bị ra ngoài tìm Kiều Nghệ, gã rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Cái đó, Tiểu Nghệ còn nhỏ.”
Câu nói không đầu không đuôi này khiến anh cạn lời.
Đợi cả buổi, điều gã muốn nói chỉ là cái này à?
Anh vốn không định phản bác, nhưng chẳng hiểu sao trong đầu lại thoáng hiện lên nhóc cáu kỉnh tức giận nói bản thân hai mươi mốt tuổi vào tối hôm qua. Anh bật cười, cố hết sức nói: “Ngao Ngao không còn nhỏ nữa.”
Bề ngoài là thiếu nữ, nhưng linh hồn đã trưởng thành rồi.
Nói xong lời này, Thẩm Chi Hủ không thấy Sở Thiên phản ứng gì, bèn đi thẳng ra khỏi biệt thự.
Sở Thiên: “...”
Gã hơi hiểu được cái gì gọi là “tôi suy sụp rồi”.
Có phải lời này của Thẩm Chi Hủ có ý ám chỉ hay không?
Gã nhớ đến tối hôm qua Kiều Nghệ mặc đồ ngủ, đỏ mặt chạy ra khỏi phòng Thẩm Chi Hủ.
Sở Thiên hít một hơi thật sâu.
Thẩm Chi Hủ đúng là mặt người dạ thú, ngay cả hổ trắng nhỏ bản thân nuôi dưỡng cũng ra tay được!
...
Khi thiếu nữ xinh đẹp mang theo một con hổ trắng lớn mạnh mẽ thông minh xuất hiện ở khu B náo nhiệt, chẳng mấy chốc đã thu hút ánh nhìn của vô số người.
Ánh mắt của những người này khác nhau, Kiều Nghệ vốn đã quen bị nhìn chằm chằm không thèm để ý chút nào, dẫn hổ mẹ đi đến một sạp hàng chuyên bán đồ ăn sáng.
Cô còn chưa mở miệng hỏi, ông chủ đã nhiệt tình giới thiệu đồ ăn sáng mà ông ấy bán.
Giá hàng ở nơi này cũng gần giống ở căn cứ Hoài Long, Kiều Nghệ cẩn thận tính toán tinh hạch trong ba lô của mình. Đầu tiên cô lấy một lồng tiểu long bao nếm thử mùi vị, cảm thấy khá ngon thì mua tiếp bốn lồng, tinh hạch trong ba lô giảm đi một phần ba.