Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 307
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:33:46
Lượt xem: 181
Con ngươi của anh khựng lại, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Bí mật? Ngao Ngao có thể có bí mật giấu mình à?
Không ngờ anh vừa mới để lộ ra một tia biểu cảm này đã bị Kiều Nghệ nhạy bén phát hiện, cô lập tức giận dữ nói: “Nè, Người đẹp ốm yếu, vẻ mặt này của anh là gì đấy? Chẳng lẽ tôi không thể có bí mật à?”
Bộ dạng xù lông dữ dằn này khiến Thẩm Chi Hủ nhớ lại lúc cô vẫn còn là hổ con, hồi đó cô cũng dễ thương như vậy.
Đôi mắt đen nhánh của anh ngậm ý cười, chỉ không nói gì, nhưng ánh mắt mỉm cười kia vẫn khiến Kiều Nghệ không nhịn được thu hồi khí thế hung hăng.
“Khụ, anh không tò mò, tại sao lúc tôi vừa mới gặp anh đã biết những thứ như thuốc men kia ư?”
Chân mày của anh khẽ nhướng lên: “Chẳng phải Ngao Ngao sinh ra đã biết hết hả?”
“...”
Khụ, nói như vậy ngược lại cũng không có sai, có điều ấy à...
“Thật ra tôi có ký ức của kiếp trước.” Thấy Người đẹp ốm yếu ngẩn người bởi vì một câu nói của mình, Kiều Nghệ hài lòng tiếp lời: “Kiếp trước tôi là con người, tên là Kiều Nghệ, trước khi chuyển kiếp là hai mươi tuổi, là một sinh viên đại học.”
Cho nên, tui cũng không phải đồ mù chữ được chưa!
Dù cho Thẩm Chi Hủ đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, anh cũng không ngờ rằng hổ trắng nhỏ mình nuôi là chuyển kiếp, còn có ký ức của kiếp trước.
Chẳng trách, chẳng trách em ấy biết thuốc men, không học kiến thức giáo dục mầm non với Đại Bạch, lại còn thỉnh thoảng lộ ra những cảm xúc như mắc cỡ của con người.
Giờ phút này, đủ loại nghi vấn lúc trước giống như được vén tấm màn mây mù, làm cho anh sáng tỏ hiểu thấu.
“Thì ra là như vậy...” Thẩm Chi Hủ thấp giọng lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Kiều Nghệ có thêm chút phức tạp. Sau đó anh giống như nghĩ đến điều gì, bất chợt bật cười: “Chẳng trách em không muốn gọi anh là anh trai.”
Cô suýt chút nữa cười ngất, trọng tâm chú ý này hình như sai sai thì phải?
Cô lập tức phồng hai gò má lên: “Đó là đương nhiên, dù sao kiếp trước tôi cũng hai mươi tuổi, cộng thêm số tuổi chuyển kiếp nữa là hai mươi mốt tuổi mà.”
“Người đẹp ốm yếu, anh còn chưa qua sinh nhật, còn chưa tính là hai mươi mốt tuổi thật sự đâu! Nếu đã như vậy, chúng ta chính là bạn cùng trang lứa, sao tôi có thể gọi anh là anh trai được?”
Nghĩ đến một tiếng anh trai ngày đó mình gọi đối phương, lỗ tai Kiều Nghệ hơi nóng lên.
“Ngao Ngao, em nói thế nào cũng không đúng rồi.”
“Tại sao lại không đúng chứ?”
“Nếu phải tính cả tuổi tác của kiếp trước, kiếp trước tôi tính đi tính lại cũng sống đến hai mươi bảy tuổi, không tính là tuổi của kiếp này, thế nào cũng lớn hơn em, bảo em gọi một tiếng anh trai cũng không quá đáng.” Thẩm Chi Hủ thấy Kiều Nghệ cứng ngắc tại chỗ như một tảng đá nứt, anh mỉm cười xấu xa, còn ác ý bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa... Ngao Ngao à, em trông không giống như hai mươi mốt tuổi.”
Kiều Nghệ tưởng rằng anh đang nói vẻ bề ngoài của mình, không phục đáp trả: “Tôi sẽ lớn lên.”
Nói xong, cô chú ý đến ánh mắt chế nhạo của Người đẹp ốm yếu, liền biết ngay anh nói bóng nói gió, giận đến mặt đỏ rần.
“Anh nói tôi ngây thơ á?”
Thẩm Chi Hủ nhướng mày: “Không có nha, là bản thân em nói đó.”
Cô trợn mắt nhìn anh, thật ra cô có thể cảm nhận được tính tình hiện tại của mình yếu ớt hơn trước đây rất nhiều, tâm lý cũng trẻ ra không ít. Có lẽ là bởi vì sau khi đến thế giới xa lạ này, đầu tiên có hổ mẹ cưng chiều và bảo vệ, sau này có Người đẹp ốm yếu nuôi dưỡng sủng ái, cho nên cô mới có thể được nuôi thành như bây giờ.
Cô cũng không ghét thay đổi như vậy, thậm chí rất biết ơn khi có hổ mẹ và Người đẹp ốm yếu bầu bạn bên cạnh. Cho dù thế giới này có nguy hiểm đi nữa, cô cũng có người thân, có người muốn bảo vệ.
Một hồi lâu sau không thấy cô mở miệng, Thẩm Chi Hủ tưởng rằng hổ trắng nhỏ tức giận. Lúc anh đang do dự có nên nói xin lỗi hay không, lại thấy cô bỏ qua cơn giận vừa rồi, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị không ít.
“Đây là bí mật thứ nhất của tôi, tôi còn có bí mật thứ hai nữa.”
Anh sửng sốt, thấy cô nghiêm túc như vậy, cũng không khỏi ngồi thẳng người dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-307.html.]
“Lúc còn ở kiếp trước, tôi từng đọc một quyển tiểu thuyết tận thế. Tôi không nhớ rõ về nội dung cốt truyện nữa, chỉ nhớ nữ chính tên là Trình Dao, còn có một con hổ trắng lớn biến dị thức tỉnh dị năng hệ băng đi theo bên cạnh.”
Con ngươi của Thẩm Chi Hủ co rụt lại.
Anh cũng chẳng xa lạ gì với cái tên Trình Dao này, và cả con hổ trắng lớn biến dị thức tỉnh dị năng hệ băng...
Hơi thở anh trở nên dồn dập, mơ hồ cảm nhận được chuyện Kiều Nghệ muốn nói tiếp theo sẽ không đơn giản.
“Tất nhiên, điều tôi nhớ kỹ nhất vẫn là nhân vật phản diện của quyển tiểu thuyết tận thế kia.” Cô cố gắng dừng lại một lúc, nhìn thẳng về phía người nào đó đã nín thở, nói ra từng chữ từng câu một: “Nhân vật phản diện đó tên là Thẩm Chi Hủ, hào quang phản diện của anh ta còn lớn hơn nam nữ chính, hủy diệt luôn cả thế giới.”
Giờ phút này, trong lòng Thẩm Chi Hủ đang dấy lên sóng gió cuồn cuộn đáng sợ, anh khó mà tưởng tượng được bản thân lại sống trong một quyển tiểu thuyết, thậm chí còn là một nhân vật phản diện ư?
Anh không nhịn được bật cười, trong tiếng cười lộ ra tình cảm vô hình, nhưng nhiều hơn cả lại là mỉa mai khiến Kiều Nghệ đang im lặng cảm thấy bất an.
“Người đẹp ốm yếu...”
“Thế nên Ngao Ngao đã biết tôi là một nhân vật phản diện từ lâu rồi sao?”
Đầu tiên cô lắc lắc đầu, sau đó mới gật đầu.
“Ban đầu tôi không biết, sau đó mới nhớ ra.”
“Em sợ không?” Thẩm Chi Hủ hỏi tiếp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, không rõ lúc này đây mình đang mong đợi điều gì.
Quyển tiểu thuyết kia miêu tả không sai, anh đúng là một nhân vật phản diện, cũng từng hủy diệt thế giới.
“Không sợ.” Kiều Nghệ suy nghĩ một lúc, sau đó ngồi xuống bên cạnh Người đẹp ốm yếu, vươn tay ra bao bọc lấy bàn tay anh: “Trước đây tôi cũng không biết tại sao anh trong tiểu thuyết lại muốn hủy diệt thế giới, giờ đây tôi biết rồi, người của sở nghiên cứu đúng là độc ác, anh làm thế cũng là chuyện bình thường.”
Chưa có người nào từng nói với Thẩm Chi Hủ những lời này, vì thế đáy lòng anh dâng trào, tình cảm vô hình lan tràn khắp toàn thân.
Dù vậy, anh vẫn không thể không giải thích cho bản thân: “Kiếp trước, sở nghiên cứu Tư Hoài có tiếng tăm rất tốt trong lòng những người sống sót, không ai biết được bọn chúng đã tiến hành những thí nghiệm xấu xa đen tối gì đó. Cộng thêm thế lực của chúng rắc rối phức tạp, lúc tôi chạy thoát khỏi sở nghiên cứu, thế lực của những kẻ này đã thâm nhập vào rất nhiều căn cứ lớn rồi.”
Cho nên anh mới lựa chọn phương thức cực đoan, đó là hủy diệt thế giới mục ruỗng* này.
*Mục ruỗng: mục và ruỗng hết, hư hỏng hết từ bên trong, chỉ còn lại cái vỏ bên ngoài (ko phải tui sai chính tả đâu nghen)
Thẩm Chi Hủ che giấu tia sáng u ám nơi đáy mắt, tiếp tục nói: “Ngay cả nữ chính Trình Dao mà em nói cũng bị người của sở nghiên cứu lừa gạt, trở thành tay sai của bọn chúng.”
Nói đến đây, anh mở miệng cười nhạo.
Cứ như vậy có còn là nữ chính không? Và cả người gọi là nam chính kia, hẳn là Cố Hựu Kỳ nhỉ?
“Không, không thể nào?”
“Sao lại không thể được?”
Ánh mắt nhẹ bẫng của anh khiến trong lòng Kiều Nghệ rùng mình, theo bản năng mỉm cười lấy lòng.
“Kiếp trước, Trình Dao và Cố Hựu Kỳ là một đôi, bởi vì một vài hiểu lầm mà bọn họ vẫn luôn đuổi g.i.ế.c tôi.”
“Khụ, khụ khụ!” Kiều Nghệ bất ngờ bị sặc bởi nước miếng của chính mình: “Anh nói gì cơ? Trình Dao và Cố Hựu Kỳ là một đôi á? Đây chẳng phải đồng nghĩa với việc Cố Hựu Kỳ là nam chính ư?”
“Em không biết hả?”
“... Tôi còn không biết thật.”
Tạo nghiệt mà, tình tiết này cũng nhảy xa một trăm lẻ tám ngàn dặm rồi. Bây giờ Trình Dao còn không biết đang phát triển thế lực của mình ở nơi nào, Cố Hựu Kỳ đi theo hai người phá hủy căn cứ địa của sở nghiên cứu, có lẽ giữa bọn họ không còn cơ hội nhỉ?
Kiều Nghệ không nhịn được thổn thức.
“Đúng rồi, hiểu lầm gì khiến hai người kia đuổi g.i.ế.c anh vậy/”
Thẩm Chi Hủ im lặng trong chốc lát.