Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 306
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:33:31
Lượt xem: 161
“Được, cứ quyết định như vậy đi!”
Thấy tâm trạng của cô hồi phục, cuối cùng Thẩm Chi Hủ vẫn không nói gì.
...
Bên kia, Sở Thiên ngơ ngơ ngác ngác đi ra khỏi phòng sách, trong đó còn va phải Ngụy Nhuận mà gã vẫn sững sờ tại chỗ, ngây ra như khúc gỗ.
Ngụy Nhuận thấy thế, vội vàng hỏi: “Đại ca, anh làm sao thế?”
“Không, không có gì. Tôi về phòng trước đây.” Dứt lời, gã vượt qua cậu ta rời đi.
Nhưng cậu ta lại gãi gãi đầu, tâm trí mơ hồ nhìn bóng dáng Sở Thiên đi xa.
Không phải nói về phòng à? Sao đại ca lại đi sân bên kia chứ?
“Anh rất thắc mắc vì sao Tiểu Nghệ lại lớn nhanh như vậy đúng không? Thật ra tôi cũng ngạc nhiên, phải biết rằng lần đầu tiên gặp Tiểu Nghệ, em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ khoảng ba tuổi thôi. Anh đừng không tin, những gì tôi nói đều là thật.”
“Còn về việc tại sao em ấy lớn nhanh như thế... Ừm, bởi vì em ấy cũng không phải con người thật sự mà. Anh nhìn mái tóc và ánh mắt của em ấy đi, không phải đơn giản chỉ là con lai vậy đâu.”
“Bản thân anh suy nghĩ một chút đi, dáng vẻ kia của em ấy giống ai nào?... Thấy anh như vậy, hẳn là đã nghĩ ra rồi đúng không? Tiểu Nghệ rất giống Đại Bạch, đôi mắt cùng là màu xanh lam, nhìn kỹ đi, giống đến 80% - 90% đấy.”
“Phải rồi, Tiểu Nghệ cũng không phải bỗng dưng khi không gọi Đại Bạch là mama, lần đầu tiên tôi gặp Thẩm Chi Hủ, anh ta đã mang theo một con hổ trắng nhỏ mấy tháng tuổi đó.”
“Đừng hoài nghi, con hổ trắng nhỏ kia chính là con của Đại Bạch.”
“Tôi nói những lời này, anh hẳn là hiểu ra gì đó rồi phải không?”
Lời giải thích liên tiếp của Cố Hựu Kỳ không ngừng hiện lên trong đầu Sở Thiên, lại không ngừng đả kích vào tam quan của gã.
Anh ta nói cho mình, Kiều Nghệ không phải là người, mà là một con hổ trắng biến dị? Còn là con của Đại Bạch ư?
Điều này, điều này làm sao có thể?
Sao động vật biến dị có thể biến thành con người được?
Cho dù Sở Thiên có không dám tin đến mức nào đi nữa, sự thật vẫn bày ngay trước mắt gã, khiến gã không thể không tin tưởng. Thế nên, giờ phút này tâm trạng của gã ngơ ngơ ngác ngác, không biết nên dùng tâm trạng nào để đối mặt với Kiều Nghệ, chỉ có thể mờ mịt đi ra ngoài, sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn của bản thân.
(Sở Thiên: Mệt tim quá đi.)
***
Tiếng ma sát sột soạt thỉnh thoảng vang lên trong căn phòng mờ tối.
Kiều Nghệ nằm trên giường, hổ mẹ đang nhắm mắt nằm ở bên cạnh. Do cô lăn qua lộn lại, hổ mẹ cũng không ngủ say, lúc nhìn thấy nhóc con ở một bên lại trở mình xoay mặt về phía mình, nó giơ móng vuốt đặt lên người con.
“Rống!” Bé con sao thế?
Kiều Nghệ sửng sốt một hồi rồi phản ứng lại, biết bản thân đã làm phiền đến hổ mẹ, mặt mũi tràn đầy vẻ áy náy: “Xin lỗi mama, làm phiền mẹ ngủ rồi.”
“Rống!” Không sao hết, bé con làm sao vậy?
Ánh sáng lờ mờ cũng không ảnh hưởng đến thị lực của cô, khi nhìn thấy vẻ quan tâm nơi đáy mắt hổ mẹ, cô không nhịn được giơ tay lên vuốt ve sống lưng bà ấy.
“Mama ơi, con không ngủ được.”
Người đẹp ốm yếu ngả bài đến bây giờ đã qua mấy tiếng rồi, nhưng từ sau khi nằm xuống, cô lại suy ngẫm về một vấn đề.
Anh ấy đã nói bí mật lớn nhất cho mình biết, mà cô chưa nói bí mật lớn nhất của bản thân cho Người đẹp ốm yếu, như thế... Cô có nên lật ngửa bài hay không?
Bởi vì điều này, cô đã lăn qua lộn lại rất lâu, làm thế nào cũng chẳng ngủ được.
“Mama, con có một câu hỏi.”
“Rống!” Câu hỏi gì?
“Người đẹp ốm yếu đã nói bí mật của anh ấy cho con rồi, có phải con cũng phải có qua có lại mới toại lòng nhau không ạ?”
Chòm râu của hổ mẹ run lên, nó không biết có qua có lại có nghĩa là gì, nhưng nó có thể cảm nhận được nhóc con muốn bày tỏ rằng, mình cũng có bí mật và không biết có nên nói bí mật này cho thú hai chân Thẩm Chi Hủ đó hay không.
Về việc lần này, hổ mẹ không thèm để ý, nó không có kiểu suy nghĩ quanh co lượn vòng giống như nhóc con.
“Rống!” Bé con muốn nói cho cậu ta thì cứ nói đi.
Kiều Nghệ đối diện với đôi mắt giống y hệt mình kia của hổ mẹ, im lặng hồi lâu. Cuối cùng trước ánh nhìn chăm chú của mẹ, cô ngồi bật dậy ngay lập tức.
“Con nghĩ xong rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-306.html.]
“Con phải đi tìm Người đẹp ốm yếu!”
Dứt lời, cô xoay người xuống giường, lúc hào hứng chuẩn bị đi tìm Thẩm Chi Hủ, cái đuôi của hổ mẹ lại bất ngờ quấn lấy cổ tay cô.
“Hả?”
Kiều Nghệ mờ mịt, theo bản năng nhìn sang.
“Mama, sao vậy ạ?”
Móng vuốt của hổ trắng lớn chỉ vào váy ngủ trên người nhóc con.
Cô thuận thế cúi đầu, nhận ra mình không mặc đồ lót thì thoáng cái đã đỏ bừng mặt mũi.
“Khụ khụ, con quên mất cái này.” Kiều Nghệ lập tức mặc nội y vào, ánh mắt liếc nhìn hổ mẹ nằm sấp trên giường đang nhìn mình, mỉm cười nhẹ nhàng.
Lúc trước cô chỉ thuận miệng nói với hổ mẹ một lần về tầm quan trọng của việc con gái loài người mặc đồ lót, không ngờ hổ mẹ không những còn nhớ, hôm nay còn nhắc nhở mình. Nó thật là giỏi quá đi mất.
Nghĩ đến đây, cô thay đồ lót xong thì đột nhiên tiến tới ôm lấy cổ hổ mẹ, sau đó hôn một cái lên trán nó.
“Mama, con đi đây, mẹ ngủ trước đi nha, không cần đợi con về đâu!”
Nói xong, Kiều Nghệ mang dép lông xù ra khỏi cửa.
Hổ mẹ đưa mắt nhìn nhóc con rời đi, móng vuốt nhẹ nhàng sờ nơi được cô hôn lên, đôi mắt hổ màu xanh nhạt mềm mại như nước.
...
Căn phòng ban đầu của Thẩm Chi Hủ đã nhường cho Trần Tống, bây giờ anh đang ở phòng đối diện Kiều Nghệ.
Chẳng bao lâu sau, cô đã gõ cửa phòng đối diện.
Có điều vừa mới gõ cửa xong, Kiều Nghệ lập tức hối hận.
Bởi vì tận thế không có gì để giải trí nên mọi người đều ngủ rất sớm, cô cũng thế. Chẳng qua lúc trước lăn qua lộn lại trên giường giằng co một lúc lâu, hiện tại cũng đã hơn mười một giờ rồi, Người đẹp ốm yếu hẳn là đã ngủ rồi phải không?
Cô xoắn xuýt cắn môi, lúc đang chuẩn bị về phòng thì một tiếng răng rắc vang lên, cửa mở ra. Thẩm Chi Hủ mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm màu đen xuất hiện trước mắt cô.
Khoảnh khắc Kiều Nghệ thấy rõ anh, cả người đều ngẩn ngơ.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Người đẹp ốm yếu mặc đồ ngủ tơ tằm, hôm nay bỗng nhiên bắt gặp, suýt chút nữa đã rung động bởi sắc đẹp của anh. Nhất là khi nút áo ngủ của Thẩm Chi Hủ vẫn chưa cài xong, cổ áo lỏng lỏng lẻo lẻo lộ ra một đoạn xương quai xanh, nhờ màu đen làm tôn lên mà xương quai xanh kia có vẻ vừa tinh xảo lại hấp dẫn.
Ừng ực...
Cô vô thức nuốt nuốt nước miếng.
“Ngao Ngao?”
Thẩm Chi Hủ có chút ngạc nhiên khi thấy người đến là Kiều Nghệ. Bởi vì giờ này cô đã ngủ say rồi, đâu ngờ rằng lúc này cô vẫn thức, còn đến tìm mình.
“Ờm, Người đẹp ốm yếu, anh vẫn chưa ngủ à?”
“Sắp rồi, em tìm tôi có việc gì sao?” Thẩm Chi Hủ cẩn thận quan sát cô một lúc, thấy hai mắt cô trong veo, không có vẻ mơ hồ khi vừa mới tỉnh ngủ cũng biết cô chưa ngủ.
“Ừ, tôi có thể vào trong nói với anh được không?”
Suy cho cùng điều cô muốn nói là bí mật lớn nhất của mình.
“Tất nhiên rồi, em vào đi.”
Thẩm Chi Hủ nghiêng người nhường đường cho Kiều Nghệ, đợi sau khi cô vào rồi, anh tiện tay đóng cửa phòng lại.
“Sao hơn nửa đêm rồi còn đến tìm tôi? Em có chuyện gì gấp ư?”
“Ừm, cũng không tính là việc gấp gì.” Cô ngồi trên ghế sô pha, gãi gãi gò má.
Thẩm Chi Hủ cảm thấy dáng vẻ xoắn xuýt này của cô rất đáng yêu, khẽ cười một tiếng rồi lấy một hộp sữa tươi từ trong không gian ra định đưa cho cô, lại thấy đối phương xua tay từ chối.
“Không uống đâu, tôi đã đánh răng rồi.”
Anh hiểu ra, đổi sữa bò thành nước suối.
Lần này Kiều Nghệ không khước từ, nhận lấy nước suối mở nắp chai ra, sau đó nhấp một ngụm để thông họng.
Thẩm Chi Hủ cũng ngồi xuống đối diện cô, thong thả đợi hổ trắng nhỏ mở miệng.
“Khụ, thật ra tối nay tôi đến là muốn nói một bí mật cho anh biết.” Một lúc lâu sau, Kiều Nghệ mới sắp xếp xong lời nói, chầm chậm lên tiếng.