Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 303

Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:32:41
Lượt xem: 192

Tiếng cười không chút nể nang kia khiến Sở Thiên cạn lời, lại ghét bỏ đẩy tay anh ta ra.

“Xin nhờ anh hãy bình thường một chút.” Đến cùng là sao người này làm đội trưởng của một đội được thế? Đội viên của anh ta không sợ bị đội trưởng kiểu này bẫy c.h.ế.t à?

Cố Hựu Kỳ vẫn đang cười, khóe mắt còn dâng lên nước mắt, là do cười mà ra.

Kiều Nghệ thấy thế, cũng cho rằng anh ta vô cùng thiếu đánh.

Sắc mặt của Thẩm Chi Hủ không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt thoáng lóe lên kia đã lộ ra mấy phần ghét bỏ Cố Hựu Kỳ.

Sở Thiên dứt khoát không để ý đến anh ta, coi người này thành người vô hình, nhìn Thẩm Chi Hủ với vẻ hỏi dò.

Trước ánh mắt chăm chú của gã, anh nhìn sang người nào đó bên cạnh, vì thế, gã cũng nhìn sang.

Hả...

Thiếu nữ này hình như càng nhìn càng thấy giống Kiều Nghệ, nếu như em ấy trưởng thành, chắc cũng sẽ xinh đẹp giống như thiếu nữ này nhỉ?

Có điều dáng dấp của cô ấy giống hệt như Kiều Nghệ vậy, lại đứng bên cạnh Thẩm Chi Hủ, có phải là người thân của em ấy hay không?

Trong lúc Sở Thiên đang suy nghĩ, cô ngượng ngùng gãi gãi gò má: “... Cái đó, anh tìm tôi có việc gì không?”

Gã nghe thấy vậy thì lấy lại tinh thần, chỉ có điều gã không nghe rõ Kiều Nghệ đang nói gì, bèn nghi ngờ hỏi lại: “Cái gì cơ?”

Cô chỉ đành phải nghiến răng nói: “Tôi chính là Kiều Nghệ đó...”

Sở Thiên: “...”

Vốn tưởng rằng hôm nay thấy loài mới đầu người đuôi rắn đã rất thần kỳ rồi, nào ngờ thiếu nữ trông như mười sáu tuổi này lại nói với mình rằng cô ấy là Kiều Nghệ?

Sao, sao lại thế được?

Chẳng phải, chẳng phải em ấy mới mười hai tuổi ư? Còn là một cô bé mà!

Con ngươi của Sở Thiên chấn động, gã quan sát Kiều Nghệ từ trên xuống dưới, lại không dám tin nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, muốn bảo đối phương nói gì đó.

Thẩm Chi Hủ lại gật đầu, xem như là khẳng định lời của cô.

Không còn cách nào, gã chỉ có thể nhìn về phía Cố Hựu Kỳ.

Cố Hựu Kỳ đầu óc xấu xa đã ngừng cười từ lâu, gật gật đầu trước vẻ mặt nghi ngờ đời người kia của Sở Thiên, lên tiếng chắc chắn: “Không sai, cô gái kia chính là Kiều Nghệ.”

Sở Thiên chưa kịp hỏi tiếp, anh ta đã đè bà vai gã xuống, hạ thấp giọng tiếp lời: “Tôi biết bây giờ anh có rất nhiều thắc mắc, nhưng mà ở đây người đông miệng nhiều, trước tiên nhẫn nhịn chút đi, sau nay tôi sẽ nói rõ ràng với anh.”

Đầu óc hỗn loạn của Sở Thiên đã tỉnh táo hơn một chút nhờ lời nói của Cố Hựu Kỳ. Ánh mắt gã lướt qua Trần Tống nằm trên giường và người phụ nữ xa lạ đang nằm trên sàn nhà với sắc mặt tái nhợt và ánh mắt hung ác.

“Hai người này là ai?” Gã nhìn cái đuôi to khỏe màu xanh đậm kia của Trần Tống, mím môi hỏi.

Cố Hựu Kỳ kể lại tất cả mọi chuyện cho gã.

Bấy giờ gã mới biết những giống loài mới này đều do sở nghiên cứu cải tạo ra, phẫn nộ đến nỗi xung quanh cơ thể xuất hiện một màn sương đen dày đặc.

Cố Hựu Kỳ nhạy bén né tránh, nhưng quần áo vẫn bị làn sương đen ăn mòn chút ít.

“Shh, anh em, anh tỉnh táo lại đi! Tôi còn ở đây đó!”

Tiếng hét của anh ta kéo lý trí của Sở Thiên trở về, gã thu hồi dị năng hệ ăn mòn tràn ra, theo bản năng liếc nhìn về phía Kiều Nghệ.

Chỉ thấy cô được Thẩm Chi Hủ bảo vệ đằng sau lưng, đôi mắt đen nhánh tĩnh lặng kia của đối phương đang bất mãn liếc nhìn mình.

Trong lòng gã biết bản thân nóng vội, bèn lúng túng sờ sờ mũi. Chẳng qua khi liếc thấy người đàn bà xa lạ đang quan sát mình, gã biết người này chính là Hà Nguyệt Liên thì đột nhiên đi tới, bất ngờ túm cổ áo cô ta lên trước ánh mắt ngạc nhiên của cô ta, để Hà Nguyệt Liên đối mặt với mình.

“Cô chính là Hà Nguyệt Liên? Vân Trác Việt và Cao Nhược Lâm là tay sai của cô ư?”

Cô ta sửng sốt hồi lâu, nhìn sang Cố Hựu Kỳ, sau đó mới nhìn về phía Sở Thiên.

“Tôi còn đang nghĩ tại sao trong thời gian này không nhận được tin tức của mấy người Vân Trác Việt, thì ra các người đã giải quyết bọn họ rồi.” Hà Nguyệt Liên bật cười: “Cũng đúng, có Thạch Ngọc Cầm ở đây, hang Tiêu Tiền bắt tay với Cố Hựu Kỳ cũng là điều bình thường.”

Đúng rồi, sau khi gã nói ra tên của Vân Trác Việt và Cao Nhược Lâm, cô ta cũng biết người đàn ông khí thế hung hăng trước mắt này chính là người đứng đầu thứ nhất Sở Thiên của hang Tiêu Tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-303.html.]

Dị năng giả hệ ăn mòn à...

Hà Nguyệt Liên không nhịn được l.i.ế.m liếm môi, vẻ quyến rũ tự nhiên bộc lộ ra.

Tiếc là những người ở đây đều không bị vẻ đẹp của cô ta cám dỗ, cô ta cũng không thèm để ý, chỉ là tiếc nuối thở dài một hơi.

“Dị năng hệ ăn mòn, là dị năng hiếm có đó.” Cô ta lẩm bẩm lên tiếng.

Những lời này đã thành công chọc giận Sở Thiên, gã không giống Cố Hựu Kỳ, không có nguyên tắc không đánh phụ nữ. Gã túm cổ áo của Hà Nguyệt Liên khiến nó thít chặt cổ họng, làm cho cô ta khó chịu.

“Anh làm gì thế?”

“Hai kẻ cô phái đến gây hại cho hang Tiêu Tiền chính là muốn bắt tôi đến sở nghiên cứu làm vật thí nghiệm cho cô, muốn cải tạo tôi thành thứ giống như cậu ta sao?”

Hai người đồng thời mở miệng, Sở Thiên vẫn đang trong cơn giận dữ chỉ vào Trần Tống đang nằm trên giường nhẹ nhàng đung đưa chóp đuôi. Giờ phút này, cậu ta thong thả xem kịch vui, thấy mặt mày Hà Nguyệt Liên tràn đầy vẻ khó chịu, cái đuôi còn vui thích vỗ lên giường.

Cô ta liếc mắt nhìn Trần Tống, nở nụ cười: “Nếu như tôi nói không phải, anh có tin không?”

Sở Thiên cười gằn, thả lỏng cổ áo của cô ta ra.

Hà Nguyệt Liên lùi về sau mấy bước, sau lưng đụng vào vách tường mới cảm thấy dễ chịu hơn.

“Dù sao tôi cũng đã rơi vào tay các người, tùy ý các người thôi.” Cô ta bày ra bộ dạng từ bỏ chống cự, đôi mắt cụp xuống thoáng lóe lên một tia u ám.

Tuy rằng cô ta không tham gia nghiên cứu thiết bị ức chế dị năng, thế nhưng cô ta biết cái này có thể tự mở được, nhưng làm thế nào để tự mở được...

Hà Nguyệt Liên không nhớ rõ, còn cần suy nghĩ một lúc.

Đợi cô ta mở ra rồi...

Hà Nguyệt Liên cười khẩy, ánh mắt không rõ ràng lướt qua tất cả mọi người ở đây, ác ý đột nhiên dâng lên.

Kiều Nghệ là người nhạy bén nhất, lúc cô ta mơ hồ nhìn thoáng qua, lông tơ không khỏi dựng đứng lên khiến cô theo bản năng xoa xoa cánh tay.

“Em sao vậy?” Thẩm Chi Hủ chú ý đến hỏi.

Đám người Sở Thiên cũng nhìn sang.

“Không, chỉ là bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành.”

“Vậy ư...” Thẩm Chi Hủ như có điều suy nghĩ, liếc nhìn về Hà Nguyệt Liên bên kia: “Cố Hựu Kỳ, mấy ngày nay hãy trông chừng cô ta cho kỹ, còn có thiết bị ức chế dị năng kia nữa, anh nói người kia hẳn là biết cải tiến thứ đồ chơi này đúng không?”

“Đó là đương nhiên! Tôi cũng quen tên nhóc đó, năng lực thực hành rất tốt.”

“Vậy để cậu ta cải tiến xem sao.”

Trong lòng Hà Nguyệt Liên đánh thót một cái, muốn nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, nhưng sợ bị người ta phát hiện sự khác thường của mình, bèn nhẫn nhịn xuống.

Những kẻ này đều là người vô tích sự, sao có thể biết cải tiến thiết bị ức chế dị năng được chứ? Sợ rằng bọn họ muốn lừa dối mình mà thôi.

Ha, tôi sẽ không tin đâu.

Cố Hựu Kỳ không biết Hà Nguyệt Liên đang suy nghĩ điều gì, nghe thấy lời này của Thẩm Chi Hủ, lại thấy khóe môi anh vểnh lên, cảm giác như “con nhím” này muốn gây sự rồi.

Vì thế, anh ta sáp tới, cười hì hì.

“Sao? Anh có ý kiến gì rồi hả?”

“Ừ.” Thẩm Chi Hủ gật gật đầu, hiếm khi ghé sát vào tai Cố Hựu Kỳ, rỉ tai thì thầm với anh ta mấy câu.

Gương mặt của Cố Hựu Kỳ vốn rất tò mò, cũng không biết anh đã nói gì với anh ta mà ánh mắt càng ngày càng sáng, vẻ mặt cũng càng lúc càng phấn khích. Cuối cùng anh ta còn vỗ vỗ tay, hét to: “Tuyệt vời tuyệt vời.”

Thẩm Chi Hủ nói xong liền lùi về sau mấy bước, giữ khoảng cách nhất định với Cố Hựu Kỳ.

“Người đẹp ốm yếu ơi, anh nói gì với anh ta vậy?” Kiều Nghệ tò mò, bèn kéo vạt áo của anh.

Sở Thiên và Trần Tống đều tò mò nhìn về phía này.

Thẩm Chi Hủ lại không nói lời nào, chỉ mỉm cười thần bí.

Không có cách nào, ba người bọn họ chỉ có thể nhìn sang Cố Hựu Kỳ, muốn biết được chút ít từ chỗ anh ta.

Loading...