Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 296
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:30:31
Lượt xem: 175
Bấy giờ Kiều Nghệ cũng lấy lại tinh thần, cô cũng nhìn về phía hổ mẹ trong gương.
Giờ phút này, hổ mẹ cũng bối rối y hệt cô.
“Mama ơi, con trưởng thành rồi... Còn là trong một đêm nữa.”
Dựa theo quan sát của cô trong khoảng thời gian này, cơ thể cô hầu như đều là lớn lên hai tuổi mỗi lần, nhưng hôm nay lại nhảy qua hai cấp, từ mười hai tuổi tăng lên đến khoảng mười sáu tuổi...
Là do nguyên nhân gì?
“Mama, tối hôm qua con có phản ứng nào không giống bình thường không?”
Đầu tiên hổ mẹ lắc lắc đầu, nhưng sau khi nhớ đến điều gì đó, nó lại gật gật đầu.
“Hả? Mama, mẹ có ý gì?” Kiều Nghệ có chút mờ mịt.
Hổ mẹ cũng nghĩ mình không có cách nào dùng ngôn ngữ để giao tiếp với nhóc con, chỉ có thể bất đắc dĩ dùng móng vuốt dính nước của mình viết chữ trên nền gạch.
[Tối hôm qua con nói Thẩm Chi Hủ đẹp.]
“Khụ, khụ khụ khụ!” Kiều Nghệ bị sặc bởi nước miếng của chính mình, cô đỏ mặt vội vội vàng vàng nói: “Không phải, không phải cái này!”
Cô cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến bản thân bị sắc đẹp của Người đẹp ốm yếu cám dỗ đến nỗi không suy xét chuyện sống lại này.
Hổ mẹ hơi nghiêng đầu nhìn nhóc con đỏ mặt tới tận mang tai, không hiểu tại sao cô lại phản ứng lớn như thế. Nó cẩn thận suy nghĩ một lúc, lại thấm nước viết tiếp.
[Bé con mơ thấy ác mộng.]
Kiều Nghệ nhìn dòng chữ này xong, con ngươi đột nhiên co rụt lại.
Chẳng lẽ mình đột ngột lớn lên là do bị ác mộng kích thích sao?
Mặc dù lý do này có chút vô lý, nhưng cô vẫn có chút lòng tin.
Hổ mẹ thấy nhóc con lại rơi vào trầm tư, bèn xóa nước đọng trên sàn đi rồi viết một hàng chữ mới, sau đó dùng móng vuốt vỗ vỗ vào bắp chân con mình.
Kiều Nghệ hoàn hồn lại, cụp mắt nhìn xuống, chỉ thấy hổ mẹ viết những chữ này.
[Bé con mơ thấy ác mộng gì thế?]
Hổ trắng lớn nghĩ đến nhóc con không buồn không lo của mình lại đau khổ khi gặp ác mộng như vậy, nó không yên tâm cho lắm, muốn biết cho bằng được.
“Không có gì đâu ạ.” Kiều Nghệ không muốn nói nhiều.
Nhưng hổ mẹ quả thật lại không nghe theo, bám riết truy hỏi.
[Mẹ nghe thấy con đang gọi Người đẹp ốm yếu.]
[Là nằm mơ thấy cậu ta bắt nạt con ư?]
Cô vội vã phủ nhận: “Không, không có, sao con lại mơ thấy Người đẹp ốm yếu ăn h.i.ế.p con được?”
Lần trước cô mơ thấy Người đẹp ốm yếu là bởi vì anh bảo mình học tập, sau đó trong mơ anh làm thầy giáo của mình.
Bây giờ nghĩ lại, Kiều Nghệ vẫn cảm thấy sống lưng lành lạnh.
[Vậy tại sao bé con lại phải gọi tên cậu ta chứ?]
Cô thấy hổ mẹ chuẩn bị dốc hết vốn liếng hỏi tới cùng, bèn ngồi xổm xuống, đưa tay ra vuốt ve cái đầu lớn lông xù của bà ấy.
“Mama hẳn là biết sở nghiên cứu đúng không?” Thấy hổ mẹ gật gật đầu, cô tiếp tục nói: “Con mơ thấy Người đẹp ốm yếu bị người của sở nghiên cứu bắt đi, còn bị bọn họ nhốt lại và rút m.á.u nữa đó!”
Hổ mẹ khe khẽ vẫy chót đuôi cứng ngắc giữa không trung, đôi mắt hổ đờ ra nhìn chằm chằm vào nhóc con nhà mình. Thật lâu sau, nó mới vội vàng viết.
[Cậu ta rất mạnh.]
[Sẽ không bị bắt.]
“Tất nhiên con biết anh ấy rất mạnh, nhưng...” Kiều Nghệ khựng lại một lúc, vẫy không nói ra chuyện sống lại này, sợ hổ mẹ không hiểu được.
Hổ mẹ không lo lắng nữa khi biết không phải thú hai chân Thẩm Chi Hủ đó bắt nạt nhóc con nhà mình trong mơ, cái đuôi mềm mại quét qua gò má cô.
[Trong mơ đều là giả.]
Nó còn không quên an ủi nhóc con.
Kiều Nghệ không nói lời nào, cũng hy vọng giấc mơ là giả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-296.html.]
Lúc này, bụng của cô lại hát vang bài hát vườn không nhà trống, cô sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ quẫn bách.
“Đói rồi...”
Kiều Nghệ dứt lời liền đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, xong xuôi định thay quần áo ra ngoài ăn sáng, nhưng lại muộn màng nhận ra quần áo mình lấy từ chỗ Người đẹp ốm yếu đã không còn vừa người nữa!
Dáng vẻ hiện tại này của cô cũng không thể đi ra ngoài!
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Kiều Nghệ khổ não.
Hổ mẹ nghiêng đầu cọ cọ vào bắp chân nhóc con, móng vuốt chỉ vào cây non mini không động đậy trên tủ đầu giường.
Nhắc đến cũng thật buồn cười, từ tối qua cô kể chuyện sở nghiên cứu cho cây non mini nghe, nó hẳn đã rất bị dọa sợ, cho dù ở địa bàn của người mình cũng không quên ngụy trang thành cây non bình thường.
“Tiểu Thụ!”
Nghe thấy tiếng gọi của hổ trắng nhỏ, cây non mini run run lá cây để đáp lại.
“Tiểu Thụ đừng sợ, chúng ta đang ở địa bàn của mình mà, không sợ bị người của sở nghiên cứu phát hiện.”
Nó lại run run lá cây của mình, phát huy khát vọng muốn sống đến trình độ cao nhâts.
Kiều Nghệ: “...”
Cô hít một hơi thật sâu rồi đi tới bên cạnh cây non mini, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc vào lá cây của nó.
“Tiểu Thụ à, tao nhờ mày giúp một việc.” Nó còn chưa kịp đáp lại, cô đã tiếp lời: “Mày cũng nhìn thấy rồi đấy, hiện giờ tao trưởng thành rồi, không mặc được quần áo nữa, mày ra ngoài tìm Người đẹp ốm yếu đến cho tao đi.”
Cây non mini cũng không nhúc nhích, nhưng chẳng hiểu sao Kiều Nghệ lại cảm thấy nó đang nhìn chăm chú vào mình. Mấy giây sau, bộ rễ của nó mới rút ra khỏi chậu hoa, dùng cành cây leo khỏi tủ đầu giường xuống dưới.
Thấy thế, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Thụ, cảm ơn mày.”
Thân thể của cây non mini run lên, sau khi bày ra ba chữ “đừng khách sáo” ra xong thì lập tức ra khỏi phòng. Còn Kiều Nghệ và hổ mẹ ở trong phòng đợi Thẩm Chi Hủ đến.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng bị người ta gõ.
Kiều Nghệ chuẩn bị đi mở cửa, vừa mới đứng lên thì khóe mắt vô tình liếc thấy đôi thỏ con trước n.g.ự.c mình, mặt thoáng cái đã đỏ lên. Sau đó cô kéo chăn trên giường khoác lên người mình xong mới đi mở cửa.
Chẳng qua cô cũng không mở rộng cửa ra, mà chỉ mở ra gần một nửa, để mình có thể ló cái đầu nhỏ ra ngoài.
Thẩm Chi Hủ thấy cảnh này thì sửng sốt một phen.
“Ngao Ngao, em dậy rồi à? Sao không ra ăn sáng?” Nói xong, anh mới nhận ra hôm nay hổ trắng nhỏ dường như khác với hôm qua, gương mặt xinh xắn tựa như đã trưởng thành, trở nên xinh đẹp hơn: “Em lại lớn lên rồi ư?”
Kiều Nghệ tùy tiện ừ một tiếng, kéo Người đẹp ốm yếu vào phòng rồi đóng cửa lại.
Thẩm Chi Hủ vẫn còn sững sờ, sau khi vào trong lại thấy cô khoác chăn, đáy mắt thoáng hiện lên một tia mịt mờ.
“Ngao Ngao, em là...”
“Quần áo... Tôi không mặc được nữa.”
Thẩm Chi Hủ bừng tỉnh vỡ lẽ, không nhịn được so sánh chiều cao hôm nay của hổ trắng nhỏ, phát hiện giờ phút này cô đã cao lên đến bả vai của mình.
Cái này...
Anh hơi không dám tin, hôm qua hổ trắng nhỏ mới cao đến n.g.ự.c mình, sao chỉ trong một đêm đã cao lên như vậy rồi?
Tuy rằng không rõ, nhưng Thẩm Chi Hủ vẫn lục tìm quần áo thích hợp cho cô từ trong không gian ra.
Kiều Nghệ nhận lấy, lúc chuẩn bị vào nhà tắm thay quần áo, bỗng nhiên nhận ra còn thiếu một thứ!
“Cái đó...”
“Cái gì?”
Cô có chút khó mở miệng, ánh mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng mới gian nan cất lời: “Đồ lót...”
Ánh mắt đang nhìn hổ trắng nhỏ của Thẩm Chi Hủ vô thức nhìn xuống dưới, sau khi ý thức được bản thân đã làm gì, anh vội vàng dời tầm mắt đi, cũng chậm lụt hiểu tại sao cô phải khoác chăn.
“Khụ, tôi biết rồi.” Thẩm Chi Hủ khẽ ho khan một tiếng hóa giả bầu không khí có chút ngột ngạt vào giờ phút này, nhưng bên tai lại đỏ lên một cách hiếm thấy. Chính vì lúc này Kiều Nghệ xấu hổ không nhìn Người đẹp ốm yếu, cho nên mới không nhận thấy vẻ quẫn bách của anh.
Anh không biết hổ trắng nhỏ mặc kích cỡ nào, cũng không tiện hỏi quá chi tiết, vì vậy đã lấy ra hết đồ lót đủ loại kích cỡ đã thu thập từ trong không gia ra, chất một đống lên giường.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, anh cũng không nhìn về phía giường, mà là lên tiếng: “Em thay trước đi, tôi xuống lâu mang bữa sáng lên cho em.”