Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 292
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:29:21
Lượt xem: 164
“Phải rồi, nếu như thật sự có người mất tích, hãy nhớ kỹ tên, nếu như có ảnh mà nói thì tốt hơn.” Lúc này đây, Sở Thiên cũng bổ sung.
“Ừ, tôi biết rồi, vậy chúng ta chia nhau ra hành động thôi.”
Nhiệm vụ nhanh chóng được phân chia xong, đám người Kiều Nghệ đều có nhiệm vụ của riêng mình, ngược lại Sở Thiên rảnh rỗi không có việc gì làm. Gã thấy bọn họ sắp rời khỏi phòng sách, bèn vội vàng nói: “Mọi người đều có chuyện để làm, tôi thì sao?”
Cố Hựu Kỳ sửng sốt.
“Anh...” Anh ta sờ sờ đầu: “Nếu không anh giữ biệt thự được không? Gắng sức thăng cấp lên cấp 7? Đến lúc đó nếu phát sinh chiến đấu, anh còn có thể gia tăng không ít chiến lực cho chúng tôi.”
Sở Thiên lập tức cạn lời, nhưng cũng không phản bác lại lời của Cố Hựu Kỳ được, đành bất đắc dĩ chấp nhận.
(Sở Thiên: Mệt tim.)
***
Ban đêm, màn trời tối om đen kịt tựa như bị mực đậm hắt lên, một tia ánh sao cũng chẳng thấy được.
Tối đến, căn cứ Đông Nam mất đi vẻ náo nhiệt của ban ngày, chỉ còn lại tiểu đội tuần tra thỉnh thoảng qua lại trên đường phố.
Chính là trong tình huống như thế, Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ đã lặng lẽ lẻn vào khu A.
Bọn họ cũng không phải lợi dụng tấm chắn của Kiều Nghệ để nghênh ngang đi vào đó giống như lúc ở căn cứ Hoài Long trước đây, mà là dứt khoát lợi sử dụng không gian để dịch chuyển từ khu B đến khu A.
Lần đầu tiên biết được dịch chuyển không gian từ chỗ Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ đã rất khiếp sợ. Cô vốn tưởng rằng dị năng không gian của anh là dựa trên cơ sở dự trữ vật tư có tính công kích, chưa từng nghĩ còn có thể tiến hành dịch chuyển tức thời!
Cho nên sau khi biết đến dịch chuyển không gian, Kiều Nghệ đã liên tục lải nhải truy hỏi Người đẹp ốm yếu, lại biết đây là năng lực anh tự nghiên cứu ra sau khi thăng cấp lên cấp 7, cô thật lòng vô cùng ước ao.
Mà sau khi Thẩm Chi Hủ thật sự dẫn theo cô dịch chuyển tức thời từ trong phòng ở biệt thự lớn đến khu A, cảm giác ước ao này như sắp biến thành thực chất.
“Trời ơi, Người đẹp ốm yếu à, anh đúng là đỉnh của chóp luôn!” Cô đè thấp giọng kêu lên. Rõ ràng một giây trước cô vẫn ở trong phòng của anh, một giây sau đã hoa mắt một lúc, cảnh tượng xung quanh cũng thay đổi. Bọn họ đi tới khu A rồi!
Thẩm Chi Hủ thấy Kiều Nghệ hưng phấn đến mức đôi mắt cũng lấp lánh giống như ngôi sao nhỏ, khóe môi lặng lẽ nhếch lên một đường cong.
“Người đẹp ốm yếu này, anh làm thế nào vậy?” Cô quan sát xung quanh, sau khi phát hiện không có người nào mới đánh bạo đặt câu hỏi.
“Để lại một điểm neo không gian ở những nơi từng đi qua là có thể sử dụng điểm neo không gian để dịch chuyển đến.” Thẩm Chi Hủ chậm rãi giải thích rõ ràng.
“Người đẹp ốm yếu anh được lắm đó, có năng lực này rồi, sau này anh muốn đi đâu mà chẳng được đúng không?”
Kiều Nghệ càng phấn khích hơn khi nghĩ đến sau này bọn họ có thể tùy ý đi đến bất cứ nơi nào.
Không ngờ Người đẹp ốm yếu lại lắc lắc đầu: “Bây giờ năng lực của tôi chỉ có thể để lại điểm neo không gian ở trong phạm vi một trăm dặm, xa hơn nữa thì không được.”
“Bây giờ á?” Kiều Nghệ nắm bắt được chữ quan trọng: “Đây chẳng phải có nghĩa là nếu cấp bậc của Người đẹp ốm yếu anh tăng lên nữa, phạm vi dịch chuyển tức thời sẽ lớn hơn sao?”
“Không sai.”
Kiều Nghệ hít một hơi khí lạnh, bỗng nhiên hiểu ra Trình Dao là nữ chính trong tiểu thuyết vẫn bị trùm phản diện tiêu diệt, thực lực mạnh mẽ như vậy, nàng không thua cũng không hợp lý mà!
“Ngao Ngao đang nghĩ gì thế?” Thẩm Chi Hủ thấy hổ trắng nhỏ dường như đang thả hồn đi xa xôi, nhẹ nhàng nhéo tay cô.
“Không, không có gì.” Kiều Nghệ vội vàng xóa đi mấy suy nghĩ ngổn ngang trong đầu mình: “Chúng ta vào thôi.”
Lúc trước bọn họ đã đến thăm dò đường đi, nhưng chưa hề tiến vào sở nghiên cứu. Thẩm Chi Hủ cũng chỉ để lại điểm neo không gian ở cổng sở nghiên cứu, bọn họ mới có thể từ biệt thự lớn dịch chuyển thẳng đến đây.
“Ừ, cẩn thận một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-292.html.]
Thẩm Chi Hủ nắm chặt bàn tay mềm mại nhỏ bé của hổ trắng nhỏ rồi chầm chậm tiến vào. Đối với anh mà nói, bản thân vô cùng quen thuộc sở nghiên cứu ở căn cứ Đông Nam, suy cho cùng kiếp trước anh cũng chạy trốn từ nơi này ra ngoài mà.
“Ừm ừm.” Kiều Nghệ vừa trả lời, vừa nâng cao cảnh giác.
Trong lần hành động này, cô cũng không dẫn theo hổ mẹ và cây non mini, chỉ có hai người cô và Người đẹp ốm yếu hành động cùng nhau.
Bởi vì chuyện này nên hổ mẹ đã mất hứng rất lâu, vẫn là Kiều Nghệ khuyên nhủ mãi mới có thể dỗ dành được bà ấy.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Thẩm Chi Hủ đã dắt Kiều Nghệ đi vào sở nghiên cứu đèn đuốc sáng choang.
Anh cũng không dừng lại ở tầng một của sở nghiên cứu, mà là quen việc dễ làm tìm đến cửa vào phòng thí nghiệm dưới đất, dễ dàng lẻn vào bên trong.
Khi Kiều Nghệ lấy lại tinh thần, đập vào mắt cô chính là một mảnh trắng lóa.
Kể ra cũng lạ, rõ ràng sở nghiên cứu làm những việc ghê tởm xấu xa như vậy, nhưng phòng thí nghiệm của bọn họ lại được bài trí trắng tinh không tỳ vết. Điều này khiến trong lòng cô cảm thấy chán ghét một mánh trắng xóa rộng lớn.
Tuy nhiên Kiều Nghệ nhẫn nhịn, nghi hoặc nhìn về phía Người đẹp ốm yếu ở bên cạnh, vừa thấy vẻ mặt đóng băng của anh, tim cô đập hẫng một nhịp.
“Người đẹp ốm yếu, anh làm sao thế?”
“Tôi không sao.”
Thế ư?
Kiều Nghệ không tin cho lắm, cô có thể cảm nhận được tâm trạng của anh cũng chẳng khá hơn là bao.
Cô có lòng muốn hỏi nhưng vẫn nhịn xuống, lại thấy Người đẹp ốm yếu dẫn mình đến trước một nơi giống như phòng giam một cách quen thuộc, trong lòng cô ngưng đọng lại.
Khi trước Kiều Nghệ đã cảm thấy là lạ ở đâu đó, bây giờ cô cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao lại khác thường rồi!
Vì sao Người đẹp ốm yếu lại quen thuộc nơi này như vậy?
Nghĩ đến anh từng nhắc đến bản thân đã nằm mơ đến căn cứ Đông Nam vào ngày đầu tiên bọn họ đến nơi này, chẳng lẽ...
Cô khẽ kéo kéo tay của anh lại.
Thẩm Chi Hủ phát hiện, cụp mắt nhìn xuống.
“Người đẹp ốm yếu này... Có phải anh cũng đã tới nơi này trong giấc mơ rồi không?”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nếu không lắng nghe cẩn thận thì thật sự không nghe rõ.
Vẻ mặt Thẩm Chi Hủ ngớ ra, đôi môi hơi vểnh lên nhàn nhạt ừ một tiếng.
Nếu là trước đây, Kiều Nghệ nhất định sẽ khen ngợi Người đẹp ốm yếu một câu, nhưng mà thấy tâm trạng anh không ổn, cô không dám đùa giỡn.
Cô lập tức yên lặng lại, Thẩm Chi Hủ lại càng không có ý muốn nói.
Cũng không lâu lắm, bọn họ đã trông thấy nơi tương tự phòng giam kia có nhốt rất nhiều người. Trong số này có nữ có nam, vẻ mặt của bọn họ uể oải, thân thể gầy gò, trên cổ còn đeo vòng cổ giống như như thú cưng.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc vòng cổ, con ngươi đen nhánh của Thẩm Chi Hủ thoáng hiện lên một tia sáng đỏ tươi, khí tức đột nhiên trở nên vô cùng nguy hiểm. Nếu không phải nhờ bàn tay nhỏ bé mềm mại đang nắm lấy tay trái kiểm soát lý trí của mình, anh đã hủy diệt toàn bộ số vòng cổ sỉ nhục người khác này từ lâu rồi.
Kiều Nghệ không biết người bên cạnh suýt chút nữa mất kiểm soát, mà đang cẩn thận quan sát những người trong phòng giam. Lúc bắt gặp mấy gương mặt quen thuộc, ánh mắt cô lập tức sáng lên.
Đó chẳng phải là những cấp dưới của Trần Hiển Triều và Thư Nguyệt đã mất tích mấy tuần trước ư?
Đúng thế, trước khi bọn họ lẻn vào sở nghiên cứu, nhờ sự giúp đỡ của Trần Hiển Triều, Cố Hựu Kỳ cũng đã hỏi dò anh ta và Thư Nguyệt về những dị năng giả mất tích trong mấy tháng qua, còn chu đáo kèm thêm mấy tấm ảnh.
Dựa vào những bức ảnh, Kiều Nghệ thật sự vẫn nhận ra được những người này, chẳng qua tình hình của bọn họ quả thực không tốt cho lắm. Mặc dù đối phương không trầm lắng nặng nề giống như những dị năng giả được cứu ra ở căn cứ Hoài Long, nhưng cô cảm thấy bọn họ cũng cách bước đó không xa nữa.