Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 290

Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:28:44
Lượt xem: 180

Thẩm Chi Hủ thấy vậy, mau chóng nắm tay cô dắt đi, nếu không cũng không biết một giây tiếp theo cô sẽ tự mình chạy đến nơi nào.

Bọn họ đi dạo một hồi, Kiều Nghệ trông thấy có người bán thịt khô cho động vật biến dị, lập tức trở nên hưng phấn. Cô còn chưa mở miệng nói với Người đẹp ốm yếu, anh đã mua một hộp, tiếp đó mở hộp ra đưa cho Kiều Nghệ dưới ánh nhìn chằm chằm của cô.

“Vẫn là Người đẹp ốm yếu tốt nhất.” Cái miệng nhỏ nhắn của cô ngọt ngào, lập tức cầm một miếng thịt khô lên ăn. Kiều Nghệ cảm thấy mùi vị không tệ, ăn cũng dai dai, vẻ mặt trở nên thoải mái.

“Người đẹp ốm yếu à, anh cũng nếm thử chút đi.” Dứt lời, Kiều Nghệ nhét thịt khô còn thừa vào miệng, kế tiếp lấy ra một miếng thịt khô khác đút cho hổ mẹ.

Hổ mẹ thích ăn đồ ăn sống, cũng có thể tiếp nhận đồ ăn chín.

Lúc này đây, nó được nhóc con đút, cảm thấy thịt này làm có hương vị không tệ, chót đuôi vui vẻ quét qua cổ tay của con mình.

Kiều Nghệ biết hổ mẹ thích, bèn quay đầu lại nhìn bảy tám hộp thịt khô còn để trong gian hàng, hết sức rộng rãi lên tiếng: “Tôi lấy hết số còn lại.”

Chủ sạp hàng là một người đàn ông có vóc người trung bình, giờ phút này nghe thấy lời này của Kiều Nghệ, chẳng những không hề vui vẻ, còn nhìn Thẩm Chi Hủ như đang hỏi dò. Trong miệng anh ta còn nói: “Một hộp thịt khô là một viên tinh hạch cấp 2, chỗ này của tôi còn dư lại tám hộp, cộng lại là tổng tám viên tinh hạch cấp 2.”

Anh ta biết thịt khô ăn ngon, có điều bày sạp hàng lâu như vậy rồi, nhưng trừ mấy tiểu đội dị năng tiếng tăm lẫy lừng ra thì có rất ít người mua nhiều thịt khô như vậy. Suy cho cùng nhiều viên tinh hạch cấp 2 như này, mua ít bột mì hay lương thực phụ cũng có thể ăn rất lâu.

Cho nên sau khi nghe cô gái hẳn là con lai này nói thế, anh ta không hề trả lời, mà là nhìn sang người đàn ông rõ ràng có thể quyết định kia.

Anh ta vốn tưởng rằng anh sẽ trách mắng cô gái này một trận, ai ngờ đối phương lại lấy ra tám viên tinh hạch cấp 2.

“Gói lại hết đi.”

Chủ sạp hàng trợn tròn mắt, ngơ ngác nhận lấy tinh hạch rồi đưa thịt khô cho người kia, đến kho bọn họ rời đi rồi, anh ta cũng chưa hoàn hồn lại.

“Ha ha, Người đẹp ốm yếu nè, anh nhìn thấy không? Vẻ mặt của chủ sạp hàng vừa rồi kia cực kỳ thú vị.” Kiều Nghệ mỉm cười ranh mãnh, trong tay còn đang cầm một miếng thịt khô thơm ngát.

Thẩm Chi Hủ cười không nói gì, đáy mắt tràn ngập cưng chiều.

Cô mất một tiếng để đi dạo hết khu giao dịch, cũng mua rất nhiều đồ có ích. Bọn họ vốn định đi về, nhưng Kiều Nghệ lại đột nhiên nổi lên hứng thú với nhà ăn của căn cứ Đông Nam khi nghe thấy người khác nói muốn đi đến đó.

“Người đẹp ốm yếu ơi, chúng ta đến nhà ăn xem một lát đi?”

“Được.” Thẩm Chi Hủ tất nhiên đều nghe theo cô.

Cứ như vậy, mọi người đi tới nhà ăn.

Nhà ăn rất lớn, vừa mới đến gần đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Cho dù Kiều Nghệ đã ăn xong mấy miếng thịt khô cũng cảm thấy đói bụng. Có điều khi nhìn lướt qua đồ ăn ở đây, canh suông vô vị, dù là món ăn mặn cũng không cho dầu, cô bỗng nhiên không thèm ăn nữa.

“Haizz, Người đẹp ốm yếu, chúng ta trở về thôi. Tôi muốn ăn cơm anh nấu.”

“Được.” Thẩm Chi Hủ cũng không muốn ăn ngoài, đương nhiên lập tức đồng ý.

Vì thế, bọn họ dạo trong nhà ăn vài phút rồi ra khỏi đó, đi ngang qua một đám người.

Vốn dĩ Thẩm Chi Hủ cũng không thèm để ý đến những người này, nhưng khi bọn họ nhắc đến một cái tên, vẻ mặt anh khẽ thay đổi. Nhưng chốc lát sau, anh lại khôi phục bình thường, ngay cả Kiều Nghệ nhạy bén ở một bên cũng không hề phát hiện ra sự khác thường ngắn ngủi của Người đẹp ốm yếu.

Lúc Cố Hựu Kỳ trở về, Thẩm Chi Hủ đang ở trong nhà bếp của biệt thự lớn làm đồ ăn ngon cho Kiều Nghệ.

Lần này, anh ta giống như mèo ngửi được mùi cá, tung tăng tung tẩy chạy đến.

Vì vậy, Kiều Nghệ vừa nghe thấy tiếng động, đã thấy gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười vô lại quen thuộc nào đó của Cố Hựu Kỳ. Con ngươi cô đảo quanh, Người đẹp ốm yếu chưa kịp mở miệng, cô đã chủ động lên tiếng: “Ái chà, đây chẳng phải là đại đội trưởng Cố của chúng ta sao? Anh đã về rồi đấy à?”

Không hiểu sao, Cố Hựu Kỳ lại bị giọng điệu ngọt đến phát ngấy của Kiều Nghệ hù dọa, anh ta không cần nhìn Thẩm Chi Hủ, cũng biết lúc này đây sắc mặt của anh chắc chắn rất khó coi.

Anh ta không khỏi cười khổ: “Tiểu Nghệ này, anh cũng không trêu chọc em gì đúng không?”

Sao em chỉ toàn kéo thù hận cho anh thế hả?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-290.html.]

“Làm sao có thể chứ, bây giờ đại đội trưởng Cố đã phát tài rồi nha.”

Lời nói không đầu không đuôi này khiến Cố Hựu Kỳ nghĩ đến điều gì, lập tức xoa xoa tay giống như con ruồi, cười hì hì đến gần Kiều Nghệ.

“Tiểu Nghệ đúng là tinh tường, cái này cũng bị em nhìn ra.”

Nụ cười trên mặt cô cứng ngắc, cô cũng chỉ chế nhạo anh ta mà thôi, không ngờ thật sự để bản thân nói đúng rồi à?

“Anh nghiêm túc đó hả?”

“Đương nhiên!”

Cố Hựu Kỳ bỗng dưng cảm thấy tự hào khi nghĩ đến cuối cùng mình cũng thoát khỏi thân phận côn trùng nghèo kiết xác rồi.

“Em còn nhớ con mãng xà khổng lồ biến dị mà anh giao dịch từ chỗ bọn em không? Bọn anh chưa dùng hết vảy trên người nó, cho nên anh đã bán một ít ra ngoài.”

“Hả? Hiện giờ mới mấy ngày chứ? Anh đã tìm được người bán ư?” Kiều Nghệ ngẩn ra, không khỏi nhớ lại Ngụy Nhuận nói Cố Hựu Kỳ hình như quen biết với căn cứ trưởng của căn cứ Đông Nam. Chẳng lẽ là...

Nghĩ đến khả năng nào đó, cô hít ngược một hơi khí lạnh.

“Không thể nào, anh bán cho căn cứ trưởng gì đó á?”

“Hì hì, vẫn là Tiểu Nghệ thông minh.” Cố Hựu Kỳ lập tức giơ ngón tay cái lên cho Kiều Nghệ.

Thẩm Chi Hủ đang bận rộn bớt thì giờ nhìn sang, vừa nhìn thì vẻ mặt giật giật, lúc này đây hình tượng của Cố Hựu Kỳ đâu còn giỏi giang như kiếp trước bản thân anh nhìn thấy chứ?

Kiều Nghệ chớp mắt mấy lần, cô rất hiếm khi thấy dáng vẻ đắc chí như vậy của Cố Hựu Kỳ, lòng tò mò của cô lập tức thức dậy khi nhớ đến việc trước đó anh ta đã bỏ hết vốn gốc ở chỗ Người đẹp ốm yếu.

“Anh bán bao nhiêu?”

Anh ta mỉm cười thần bí, giơ hai ngón tay lên.

“Hai mươi viên tinh hạch hả?” Kiều Nghệ suy đoán.

Điều đó khiến anh ta trợn trắng mắt nhìn cô: “Tiểu Nghệ à, em nghĩ thoáng ra một chút được không?”

Kiều Nghệ: “...”

A, Cố Hựu Kỳ thật sự rất thiếu đánh mà!

Cô kìm nén xung động muốn đánh người, nói ra một con số: “Hai trăm.”

“Đúng rồi!” Anh ta vỗ tay bật cười, lại cảm thấy chưa đủ, còn bổ sung thêm: “Là hai trăm viên tinh hạch cấp 5 đó!”

Shh...

Kiều Nghệ hít ngược một hơi khí lạnh, ngay cả Thẩm Chi Hủ cũng nhìn sang đây, ánh mắt sâu thẳm.

“Anh cũng quá độc ác rồi... Chẳng phải nói là người quen biết à? Hơn nữa chẳng phải có câu hét giá với người lạ chứ không c.h.é.m giá người quen ư?”

Đây quả thực là còn gian thương hơn cả Người đẹp ốm yếu mà!

Chậc chậc, Cố Hựu Kỳ như vậy không đi làm gian thương, đúng là mai một lòng dạ đen tối của anh ta.

“Không phải vậy. Có câu nói rất hay, anh em ruột thịt tính toán sòng phẳng, với lại áo giáp làm từ vảy của mãng xà khổng lồ biến dị rất có ích, hai trăm viên tinh hạch cấp 5 mua về, anh ấy không thiệt thòi đâu!”

Kiều Nghệ liên tục líu lưỡi: “Nhà giàu ở căn cứ Đông Nam đúng là rất nhiều.”

“Chẳng thế thì sao.” Lúc Cố Hựu Kỳ lấy được đủ hai trăm viên tinh hạch cấp 5, khỏi phải nói anh ta ghen tị cỡ nào, quả nhiên so sánh mình với người khác chỉ khiến mình tức chết!

Loading...