Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 287
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:27:51
Lượt xem: 163
“Vẫn là Người đẹp ốm yếu thông minh!” Cô giơ ngón tay cái lên với Thẩm Chi Hủ, sau đó lại lần nữa biến mất ngay dưới mí mắt anh.
Lần này Thẩm Chi Hủ không nóng nảy, dù bận nhưng vẫn thong dong chờ đợi nhóc nhõng nhẽo nghịch ngợi nào đó muốn chơi trò gì.
Lúc này, anh cố hết sức để ý động tĩnh xung quanh, chỉ là hổ trắng nhỏ khi đang ở hình người cũng thừa kế khả năng che giấu lúc còn ở dạng thú, anh cứ thế không cảm nhận được biều bất thường nào.
Cho đến sau khi Thẩm Chi Hủ cảm thấy bên hông siết chặt, giống như bị thứ gì đó ôm lấy, anh thầm giật mình, cưỡng chế nhẫn nhịn xung động muốn đánh trả.
“Ngao Ngao?”
“Tôi ở đây.”
Tuy rằng anh không thấy bóng dáng của hổ trắng nhỏ, nhưng lại nghe thấy âm thanh của cô ở trước mặt mình, lồng n.g.ự.c giống như bị cái gì đó dán sát vào.
“Ngao Ngao ơi, dị năng của em?”
Lời vừa dứt, Thẩm Chi Hủ cảm nhận được trên người nới lỏng, hẳn là hổ trắng nhỏ đã buông mình ra.
“Người đẹp ốm yếu nè, tôi vừa mới ôm lấy anh đó.” Kiều Nghệ vừa nói chuyện vừa thu hồi dị năng, xinh xắn hoạt bát đứng bên cạnh anh.
Con ngươi của Thẩm Chi Hủ co rụt lại, người thông minh như anh lập tức nhận ra điều gì, mặt mày tràn đầy vẻ vui mừng.
“Ngao Ngao có thể điều khiển phạm vi của tấm chắn rồi hả?”
“Ừm ừm, bây giờ tôi có thể mở ra tấm chắn có đường kính lớn nhất là năm mét, nhỏ nhất...” Kiều Nghệ cố tình dừng ở chỗ quan trọng, thấy Người đẹp ốm yếu không sốt ruột, hổ mẹ và cây non mini ở bên cạnh anh cũng đang nhìn chằm chằm vào mình. Lúc này, cô mới cười híp mắt tiếp lời: “Nhỏ nhất có thể biến tấm chắn thành một bộ áo giáp tàng hình sát người, không chỉ có thể tàng hình, còn có thể chống đỡ công kích từ bên ngoài!”
Thẩm Chi Hủ ngược lại không ngờ dị năng của cô còn có thể như vậy, vừa ngạc nhiên vừa đồng thời xoa xoa đầu cô.
“Ngao Ngao thật tài ba.”
Kiều Nghệ đắc chí híp mắt lại, chẳng qua trong lòng vẫn còn chút mất mát.
Hôm nay cô vẫn không thể biến tấm chắn thành năng lượng mà...
Tuy nhiên cô tin tưởng bản thân nhất định có thể làm được!
Áo giáp tàng hình cũng có rồi, chuyển hóa thành năng lượng còn xa ư?
(Kiều Nghệ: Hôm nay mình cũng thật đỉnh của chóp.jpg)
***
“Rầm...”
Kiều Nghệ đang phân cao thấp với bản thân ở khoang sau xe đột nhiên nghe thấy một tiếng vang thật lớn, cô sợ đến mức tim suýt chút nữa vọt ra khỏi cổ họng. Một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh thu hồi tấm chắn bao bọc trên người mình, kế đó nhìn về phía đầu xa.
“Người đẹp ốm yếu ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Gần như là cô vừa dứt lời, trong bộ đàm lập tức truyền đến âm thanh của Sở Thiên, chỉ là giọng nói của gã hình như có gì đó khang khác.
“Phía trước có xuất hiện động vật biến dị.”
“Động vật biến dị? Động vật biến dị gì?” Lúc này đây, Kiều Nghệ đã thuần thục leo lên ghế phụ lái, cầm bộ đàm hỏi Sở Thiên ở đầu bên kia, đồng thời quan sát trước mặt. Tiếc là vị trí của bọn họ là ở cuối đuôi đoàn xe, cô không nhìn thấy gì cả.
Chẳng bao lâu sau, Sở Thiên đáp lại.
“... Là cua đồng biến dị.”
“Gì cơ?” Kiều Nghệ tưởng rằng mình nghe nhầm!
Cua đồng? Cua đồng biến dị á?
“Ừ, trước mặt chúng ta có một con sông, có một tiểu đội dị năng đang bắt cua đồng biến dị.”
Trong đầu Kiều Nghệ tưởng tượng đến con cua lớn...
Mặc dù cua đồng không ngon bằng cua lớn, nhưng cũng là có hương vị khác.
Cô l.i.ế.m liếm môi, theo bản năng liếc nhìn Người đẹp ốm yếu ở bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-287.html.]
Thẩm Chi Hủ còn chỗ nào không hiểu cô đang suy nghĩ gì chứ, anh lắc đầu bật cười: “Xuống xe xem một lát đi.”
“Được nha!”
Kiều Nghệ hoan hô một tiếng, đẩy cửa xe ra lập tức nhảy xuống, lon ta lon ton chạy về đằng trước.
Rất nhanh, cô đã nhìn thấy mấy dị năng giả đang đứng ở bên cầu, dị năng giả hệ mộc dùng dây leo đan thành lưới rồi ném xuống sông đánh bắt những con cua đồng biến dị lớn bằng con mèo bình thường. Những người còn lại thì dùng dị năng tấn công một vài con cua đồng lọt lưới.
Khoảnh khắc nhìn rõ con cua đồng biến dị, ánh mắt của Kiều Nghệ thoáng cái đã sáng lấp lánh, tiếc là tiểu đội dị năng kia đang nhìn chòng chọc bọn họ, cho nên cô không tùy tiện đến gần.
“Tiểu Nghệ, sao em lại xuống xe rồi?” Khóe mắt Sở Thiên liếc thấy một bóng người quen thuộc, thấy Kiều Nghệ đến đây bèn không nhịn được đi tới bên cạnh cô.
“Tôi xuống xem một chút.” Ánh mắt của Kiều Nghệ nhìn chằm chằm vào cua đồng biến dị, cô có thể cảm nhận được cấp bậc của những con cua đồng biến dị này cũng không cao cho lắm, đều ở cấp 2 và cấp 3.
Sở Thiên nhìn dáng vẻ khao khát kia của cô, vừa buồn cười vừa phán đoán: “Tiểu Nghệ thèm ăn à?”
Bọn họ sống chung gần một tháng, Sở Thiên đã biết được thuộc tính ham ăn của Kiều Nghệ, sao lúc này đây gã lại không hiểu cô đang nghĩ cái gì được.
“Nếu không thì anh...” Mua cho em nhé?
Đáng tiếc lời của Sở Thiên còn chưa nói hết, Thẩm Chi Hủ cũng đã tới nơi. Trước ánh mắt hời hợt của đối phương, gã không khỏi nuốt xuống những lời chưa kịp thốt ra.
“Hả?” Tầm nhìn của Kiều Nghệ dời sang gã: “Anh nói gì?”
“... Không có gì.”
Gã ngược lại đã quên mất, có Thẩm Chi Hủ ở đây, gã nào có cơ hội mua cua đồng biến dị cho Kiều Nghệ chứ.
Cũng ngay lúc này, dị năng giả hệ mộc chuyên đánh bắt kia nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh anh ta.
“Đội trường, đánh bắt sắp xong rồi.”
“Không tệ.” Người đàn ông trung niên hài lòng gật đầu, ông ta có chút cảnh giác đoàn xe ở cách đó không xa, vì vậy bèn mở miệng: “Dọn dẹp chút đi, chúng ta tranh thủ thời gian trở về căn cứ.”
“Vâng!”
Kiều Nghệ hơi nóng nảy khi thấy bọn họ sắp rời đi, theo bản năng tìm bóng dáng của Người đẹp ốm yếu.
Đợi đến khi trông thấy anh đã đi về phía tiểu đội dị năng kia, cô vội vàng đi theo.
“Người đẹp ốm yếu ơi!”
“Ừ.” Thẩm Chi Hủ chủ động dắt tay cô: “Em muốn ăn sao?”
“Ừm ừm!”
Con cua đồng biến dị này lớn như vậy, mùi vị chắc chắn rất ngon!
Nhắc mới nhớ, bởi vì do tận thế, cô chỉ thỉnh thoảng có thể ăn một ít cá, nhưng mà cô đã rất lâu rồi chưa ăn những thủy sản như cua tôm, vì vậy lúc này gặp được mới thèm ăn không thôi.
“Mấy người làm gì đó?”
Thấy bọn họ đến gần, một nam một nữ đang đề phòng lập tức căng thẳng trong lòng.
Người đàn ông trung niên chú ý đến tình huống bên này, liền bước nhanh đến.
“Cua đồng biến dị của mấy người có trao đổi không?”
Đối phương vừa mới bước tới gần đã nghe thấy câu hỏi của người đàn ông cao lớn điển trai kia, vừa vô cùng ngạc nhiên cũng có tính toán trong lòng.
Bọn họ chỉ tình cờ mới phát hiện trong sông này có cua đồng biến dị, vốn định đánh bắt xong làm một bữa thịnh soạn cho người trong đội, số còn dư lại sẽ dùng để đổi tinh hạch. Mà lúc bọn họ đang đánh bắt thì lại gặp đoàn xe xa lạ này.
Xét từ khí chất của đối phương, những người này nhất định đều là dị năng giả cấp cao, tiểu đội Hy Vọng của bọn họ chỉ có thể xếp hạng bậc trung ở căn cứ Đông Nam, không sánh bằng những người kia được. Tiểu đội vốn đã chuẩn bị phải đánh một trận ác liệt khi bọn họ cướp đoạt, nào ngờ người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú này lại là người ăn nói lễ phép như thế.
Trong lúc suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, người đàn ông trung niên mỉm cười: “Tất nhiên là đổi rồi!”
Ánh mắt của ông ta nhìn lướt qua bọn họ, dừng lại trên người Kiều Nghệ mấy giây, lúc này mới tiếp lời: “Mấy người chuẩn bị đến căn cứ Đông Nam đúng không? Tôi tên là Trình Ngũ, những người đằng sau đây đều là đội viên trong tiểu đội Hy Vọng của chúng tôi, chúng tôi là người của căn cứ Đông Nam.”
Thẩm Chi Hủ không thèm để ý lai lịch của bọn họ, anh không trả lời câu hỏi của Trình Ngũ, mà là hỏi: “Giao dịch thế nào?”
Trình Ngũ sửng sốt, sau khi hoàn hồn lại thì trả lời: “Dựa theo giá cả của căn cứ Đông Nam, một con cưa đồng biến dị cấp 3 không có tinh hạch đổi bằng một viên tinh hạch cấp 3, con nào có tinh hạch thì đổi bằng hai viên tinh hạch cấp 3. Giống nhau, cua đồng biến dị cấp 2 cũng như vậy.”