Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 286

Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:27:34
Lượt xem: 178

Thẩm Chi Hủ vừa liếc mắt đã nhìn thấy gã đang suy nghĩ cái gì, lập tức giải đáp thắc mắc của gã.

“Đại Bạch thăng cấp thành công rồi.”

Nói đến chỗ này, đôi mắt màu xanh lam nhạt của Kiều Nghệ khó nén nổi vẻ kích động.

Đúng thế, trên đường bọn họ trở về, hổ mẹ hấp thụ viên tinh hạch hệ băng cấp 7 đổi từ chỗ Lâm Liễu, và tinh hạch hệ băng cấp thấp lấy được từ chỗ cây non mini. Nó lập tức đột phá cấp 6, chính thức tiến vào cấp 7.

Vì vậy, dọc đường về cây non mini chán nản không thôi, nó cũng một hơi hấp thụ tinh hạch không có gì ngoài cấp 5 hôm nay. Khí tức vốn thuộc về cấp 6 đỉnh phong càng dồi dào hơn, chỉ thiếu một cơ hội là có thể đột phá.

Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ cũng có chút hâm mộ.

Mama lên cấp 7 rồi, chuyện lên cấp 7 của Tiểu Thụ cũng là ván đã đóng thuyền, mà cô chỉ vừa mới tiến vào cấp 6... Là phải học làm thế nào để điều động dị năng của mình bám vào trên mũi tên xương.

Sở Thiên không biết chỉ trong vòng mấy giây mà cô lại suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, bởi lúc này đây gã đang khiếp sợ trước cấp bậc của hổ mẹ. Một lúc lâu sau, gã mới mở miệng được, ánh mắt nhìn cây non mini có thêm mấy phần không chắc chắn.

“Tiểu Thụ nó...?”

Có phải nó cũng thăng cấp rồi hay không? Tuy rằng khí tức tương tự với hổ trắng lớn, nhưng vẫn có khác biệt nhất định.

“... Không.” Người trả lời Sở Thiên là Kiều Nghệ: “Tiểu Thụ thăng cấp thất bại, có điều cũng sắp đột phá rồi.”

Cây non mini đang có tâm trạng tệ hại nghe thấy hổ trắng nhỏ chắc chắn mình có thể lên cấp như vậy, cảm xúc tốt hơn rất nhiều. Cành cây mảnh khảnh lén lén lút lút vươn về phía cô, nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay trắng nõn của Kiều Nghệ.

Động tác kia để lộ ra chút vui sướng và nũng nịu.

Trái tim của Kiều Nghệ khẽ nhúc nhích. Ngón tay cũng sờ vào một cái lá xanh biếc bóng loáng trên cành cây kia.

Chạm vào rồi! Chạm vào rồi!

Phải biết rằng, bình thường Tiểu Thụ rất thích bảo vệ lá cây của mình, có nói cái gì cũng không cho cô sờ vào. Bây giờ Kiều Nghệ nhân cơ hội này chạm vào, cảm nhận kia khỏi phải nói sung sướng đến cỡ nào.

Sở Thiên biết được tất cả mọi thứ liền choáng váng, có chút không phản ứng kịp.

Xem ra thế giới quả thực rất thần bí, thực vật biến dị cũng thăng cấp nhanh hơn dị năng giả bọn họ rồi.

Không hiểu sao Sở Thiên lại có cảm giác gấp gáp, muốn nhanh chóng trở về tu luyện.

“Mọi người quay về thu dọn đồ đạc chút đi, tám giờ sáng mai chúng ta lên đường.”

“Biết rồi.”

Nghe thấy hồi âm của Kiều Nghệ, Sở Thiên mỉm cười với cô, sau đó xoay người rời đi.

Chẳng hiểu thế nào, Kiều Nghệ thấy bóng lưng rời đi của gã tựa như có chút vội vã thì phải?

“Người đẹp ốm yếu ơi, Sở Thiên làm sao vậy?” Kiều Nghệ thấy Người đẹp ốm yếu như có điều suy nghĩ, không khỏi hỏi dò.

“Ngao Ngao không nhìn ra à?”

Kiều Nghệ cái hiểu cái không lắc đầu.

“Đại Bạch thăng cấp đã khiến Sở Thiên cảm thấy gấp gáp.” Thẩm Chi Hủ nắn vuốt ngón tay, cũng không bất ngờ trước suy nghĩ của gã.

“Ồ, là như này hở...”

Thật ra thì không chỉ có Sở Thiên có cảm giác gấp rút thôi, cô cũng có mà.

Kiều Nghệ nghĩ như thế, nhưng mà không hề nói ra.

...

Mọi người ăn cơm tối xong, Kiều Nghệ dẫn hổ mẹ đi tản bộ trong sân. Dưới ánh đèn lờ mờ, cô mò mẫm một mũi tên xương, tập trung tinh lực điều động dị năng của mình bám vào trên đó.

Ban đầu, cô làm không đúng cách, bởi vì dị năng vừa thả ra chính là một tấm chắn hình bầu dục. Sau khi Kiều Nghệ suy xét cẩn thận một chút, mới hiểu được đầu tiên mình phải biết tấm chắn thành một loại năng lượng, bấy giờ mới có thể gắn lên mũi tên xương.

Cô biết nên làm thế nào để thay đổi hình dạng và phạm vi của tấm chắn, có điều biến thành năng lượng...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-286.html.]

Điều này quá khó khăn rồi, cũng thử thách khả năng điều khiển dị năng của bản thân cô.

Thế nên, Kiều Nghệ đã có thể so sánh dị năng của mình, tấm chắn chợt to chợt nhỏ khiến hổ mẹ và cây non mini cách xa cô, sợ bị tấm chắn vô tình làm bị thương.

Cây non mini nhìn hổ trắng nhỏ thỉnh thoảng sẽ biến mất, bèn lấy can đảm dùng cành cây chọc chọc vào hổ trắng lớn, đợi nó nhìn sang thì lập tức dùng cành cây viết ra mấy chữ.

[Thật là giỏi.]

Còn phải nói.

Hổ mẹ kiêu căng hất cằm lên, nhóc con của nó tất nhiên là giỏi rồi.

Cây non mini thấy vậy liền bĩu môi, đương nhiên nếu như nó có miệng.

[Cô ấy đang làm gì thế?]

Nó tiếp tục hỏi dò.

Ánh mắt của hổ mẹ thoáng dừng lại rồi lắc lắc đầu.

Trên thực tế, nó cũng không biết nhóc con đang làm gì.

Cũng đúng lúc này, sau khi Kiều Nghệ bành trướng tấm chắn đến đường kính tối đa năm mét, thu lại thành đường kính tối thiểu một mét, cô đột nhiên thu hồi dị năng.

Dưới ánh đèn mờ mịt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng hào đã mất đi màu máu, chỉ còn lại vẻ tái nhợt.

Đây là biểu hiện của việc dị năng tiêu hao vượt quá giới hạn.

Kiều Nghệ thở ra một hơi khí đục, lau lau mồ hôi có lẽ có trên trán, lấy viên tinh hạch cấp 5 đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, từ từ hấp thụ.

Đợi đến khi sắc mặt khá hơn một chút, Kiều Nghệ tiếp tục giày vò dị năng của mình.

Bởi vậy, khi Thẩm Chi Hủ ra ngoài tìm Kiều Nghệ, cũng không hề thấy bóng dáng cô ở trong sân, mà chỉ thấy hổ trắng lớn và cây non mini ngồi xổm ở cửa.

Chân mày anh không khỏi nhíu lại: “Ngao Ngao đâu rồi?”

[Chẳng phải ở đó à?]

Cây non mini chỉ vào một phía khác trong sân.

Thẩm Chi Hủ thuận thế nhìn sang, nhưng mà chẳng nhìn thấy gì cả.

Anh biết cây non mini không biết nói dối, nếu nó nói Ngao Ngao ở đó thì cô chắc chắn sẽ ở đó. Còn về việc tại sao bản thân anh không nhìn thấy... Đó chỉ có thể là cô đang sử dụng dị năng.

“Ngao Ngao ơi?” Thẩm Chi Hủ hơi cất cao giọng.

Anh đợi một hồi, vẫn không thấy hổ trắng nhỏ xuất hiện. Chân mày vốn đã nhíu chặt giờ càng chặt hơn, lúc anh đang chuẩn bị dùng lực không gian để tìm tung tích của cô, bên eo bỗng nhiên có thứ gì đó đ.â.m vào.

Thẩm Chi Hủ đưa tay đón đỡ theo phản xạ, rất nhanh đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

“Ây da...”

Sắc mặt Thẩm Chi Hủ trở nên lo lắng: “Ngao Ngao?”

Anh nhìn về phía phát ra âm thanh, chưa đầy mấy giây, đã thấy hổ trắng nhỏ đang sờ cánh tay mình.

“Ngao Ngao, em đây là...” Thẩm Chi Hủ ngẩn ra. Theo lý mà nói, với tấm chắn của Ngao Ngao, em ấy không thể ở gần mình như vậy mới phải, còn nữa... Vừa rồi em ấy còn chọc mình một cái, đó lại là chuyện gì xảy ra chứ?

“Hì hì, Người đẹp ốm yếu à, anh đoán xem nào?” Kiều Nghệ cười hì hì như kẻ gian, hoạt bát đáng yêu một cách khó tả.

Mặc dù cô không thể biến tấm chắn của mình thành năng lượng có thể bám vào mũi tên xương, nhưng cô có phát hiện mới.

Ban đầu, vị trí tấm chắn tối thiểu là đường kính một mét xung quanh cô, song nhờ sự thúc giục của bản thân, tấm chắn của Kiều Nghệ đã thu lại thành nhỏ nhất và bao quanh cơ thể cô giống như một lớp áo giáo vô hình. Điều này trông như Kiều Nghệ mặc vào một bộ áo giáp tàng hình, không những có thể tàng hình, còn có thể phòng ngự các đòn tấn công từ thế giới bên ngoài!

Giống như vừa rồi Người đẹp ốm yếu đỡ đòn, đ.â.m vào cánh tay cô, nhưng bởi vì trên đó có bao phủ dị năng của mình, cho nên cô cũng không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào.

“Em đó...” Thẩm Chi Hủ bất đắc dĩ nhào nặn khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Nghệ một cách cưng chiều. Anh thấy sắc mặt của cô hơi tái thì biết ngay tối nay hổ trắng nhỏ chắc chắn đã huấn luyện dị năng của mình đến một trình độ mới. Trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia đau lòng: “Đây là em tìm kiếm cách dùng mới của dị năng ư?”

Loading...