Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 284
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:26:59
Lượt xem: 188
“Tiểu Thụ Miêu là đồng bọn của chúng tôi, tôi sẽ không để cho các người thương tổn nó!”
Tuy ngày thường Kiều Nghệ rất thích trêu chọc cây non mini, nhưng bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, cô đã coi nó trở thành người một nhà từ lâu, sao có thể để người khác ức h.i.ế.p nó chứ? Đặc biệt là thời điểm nguy hiểm như đang thăng cấp này!
Hô hấp của đám người Thi Hằng cứng lại.
“Cái gì cơ? Bọn họ thật sự quen biết nhau à?”
“Không thể nào? Thật sự có thực vật biến dị thân cận với con người sao?”
Trong khi bọn họ đang bối rối với chuyện này, thì một tiếng “ầm” nổ ra, thực vật biến dị cao lớn ở phía sau bọn người Kiều Nghệ đột nhiên thu nhỏ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng nó nhỏ lại với kích thước 10cm.
“Tiểu Thụ Miêu!”
“Thất bại rồi.”
Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ đồng thời lên tiếng.
Đôi tai của Kiều Nghệ và hổ mẹ run lên khi nghe được lời anh nói, trong lòng bất giác căng thẳng.
“Người đẹp ốm yếu, ý anh là sao?”
Đáy mắt Thẩm Chi Hủ hiện lên vẻ tiếc nuối: “Tiểu Thụ Miêu tiến cấp thất bại rồi.”
Muốn tích lũy sức lực cho lần tiến cấp tiếp theo chắc phải mất một khoảng thời gian nữa.
Thẩm Chi Hủ lại càng cảm thấy đáng tiếc.
“Làm sao có thể?”
Kiều Nghệ không dám tin, đôi mắt màu xanh nhạt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Lúc này, cây non mini giống như đang chứng thực lời của Thẩm Chi Hủ, rũ cành cây của mình lạch bà lạch bạch đi tới.
May mà đám người Lâm Liễu thấy nhiều biết rộng, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy thực vật biến dị mọc chân biết đi. Khi thấy nó đến gần từng bước một, ai nấy đều cảnh giác lùi về phía sau mấy bước.
Kiều Nghệ không thèm để ý đến hành động của đám người Lâm Liễu, có điều cô vẫn phân tâm chú ý đến mấy người này, đề phòng bọn họ làm ra chuyện gì đó có hại với cây non mini.
Cho đến khi cây non mini đến gần, cô mới cảm nhận được sự ủ rũ phát ra từ trên người nó, ngay cả lá cây bình thường xanh biếc ướt át kia cũng ảm đạm đi rất nhiều, thậm chí...
“Tiểu Thụ, mày khóc à?”
Kiều Nghệ dụi dụi mắt, phát hiện lá của cây non mini quả thực đang thấm ra giọt nước nhỏ bé trong suốt. Cô lập tức yên lặng, nhìn nó một hồi, lại nhìn sang Người đẹp ốm yếu một lúc.
Thẩm Chi Hủ cũng chưa từng nghe nói đến thực vật biến dị biết khóc thút thít, tuy nhiên anh cảm thấy cây non mini này hẳn không phải là khóc nỉ non, mà là...
Anh còn chưa nghĩ xong, nó đã đáp lại.
[Đúng thế.]
[Cây khóc rồi.]
[Muốn tinh hạch.]
[Muốn rất rất là nhiều tinh hạch mới có thể tốt hơn.]
Kiều Nghệ: “...”
Được thôi, cô biết rồi, đây là mánh khóe giả vờ đáng thương của cây non mini mà!
Hết lần này đến lần khác cô chỉ thích mềm không thích cứng, cũng đau lòng cho nó đột phá cấp 7 thất bại, bèn đưa tất cả số tinh hạch bản thân lấy được hôm nay cho nó.
“Nè, cho mày này, những thứ này đều là tinh hạch tao lấy được hôm nay đó.”
Cây non mini giống như hồi đầy m.á.u sống lại, chỉ cần một cành cây đã cuốn lấy túi vải đựng tinh hạch trong tay Kiều Nghệ. Sau đó nó vẫy vẫy thân thể, giọt nước trong suốt kia văng tung tóe khắp nơi, lá cây ảm đạm kia dường như lại khôi phục như ban đầu.
Cô nhìn thấy thế thì ngạc nhiên không thôi, ngay cả mấy người Lâm Liễu chưa từng nhìn thấy thực vật biến dị hiểu tiếng người như vậy cũng ngây ngẩn. Thạch Hân có ý muốn nói gì đó, lại bị Lâm Liễu nhận ra từ sớm dùng tay ra hiệu ngăn lại. Bọn họ lẳng lặng nhìn một người vào một cây giao tiếp với nhau.
[Cảm ơn.]
Cây non mini viết ra hai chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-284.html.]
Kiều Nghệ cho tinh hạch đi không hề đau lòng, nhất là khi trông thấy cây non mini biết lễ phép như vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy vui vẻ yên tâm.
“Sau khi trở về, tao lại bảo Người đẹp ốm yếu cho mày một ít tinh hạch.”
Mặc dù cây non mini thăng cấp không cần tinh hạch cấp cao giống như bọn họ cho lắm, mà hấp thụ số lượng lớn tinh hạch cấp thấp cũng được. Vừa khéo Người đẹp ốm yếu tích lũy không ít tinh hạch cấp thấp trong không gian, bây giờ bọn họ không đi căn cứ Đông Nam cũng chưa dùng tới, có thể chia sẻ cho nó rất nhiều.
[Được.]
Cây non mini kích động không thôi, lá cây cũng bởi vậy là hơi rung động. Tiếp đó, nó dường như nhớ ra cái gì đó, cành vươn dài ra lục tìm một bọc vải nhỏ được bao bằng một mảnh quần áo rách nát, cuốn lấy nó rồi đưa đến dưới chân Thẩm Chi Hủ.
“Đây là cái gì?” Kiều Nghệ tò mò.
Thẩm Chi Hủ có chút ghét bỏ, nhưng nể mặt sự tò mò của hổ trắng nhỏ, anh vẫn đeo bao tay vào mở cái bọc vải nhỏ ra.
Cùng lúc đó, cây non mini cũng đáp lại.
[Tinh hạch.]
[Tôi không dùng được.]
Kiều Nghệ nhìn lướt qua mấy chữ xiên xẹo nó viết ra, rồi cụp mắt xuống nhìn, thoắt cái đã bị tinh hạch đủ mọi màu sắc nằm trong bọc vải nhỏ làm cho lóa mắt. Sau khi cô bình tĩnh lại, cẩn thận nhìn sang lại có thể phát hiện bên trong số đó có mấy viên tinh hạch hệ không gian đang lóe lên ánh sáng lấp lánh màu bạc.
“Cái này...”
Kiều Nghệ mừng rỡ khôn xiết, bỗng dưng nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ giống như nhận ra, anh hơi ngước mắt lên, ý cười trong mắt có làm thế nào cũng không giấu đi được.
“Là tinh hạch hệ không gian.”
Mặc dù cấp bậc chỉ có cấp 4 và cấp 5, nhưng đối với anh trong giờ phút này mà nói vẫn có tác dụng nhất định.
“Tốt quá rồi!” Kiều Nghệ vui vẻ cất đi, ngay cả hổ mẹ bên cạnh cũng nhìn cây non mini với vẻ khen ngợi. Kế tiếp, nó dùng móng vuốt gảy viên tinh hạch màu xanh băng trong đống tinh hạch ra, hấp thụ năng lượng trong tinh hạch ngay tại chỗ.
Theo động tác của hổ mẹ, Kiều Nghệ cũng tìm ra mấy viên tinh hạch hệ băng kia.
“Còn có tinh hạch hệ băng nữa...” Nói đến đây, Kiều Nghệ có chút hụt hẫng, nếu như cô cũng biết màu sắc tinh hạch của mình là tốt rồi, thế thì cô cũng có thể hấp thụ tinh hạch có mục đích rồi, chẳng qua là...
Cô nhớ lại lúc nhắc đến tinh hạch của mình, gương mặt tối sầm kia của Người đẹp ốm yếu khiến trong lòng cô rụt rè, chỉ có thể hung hăng đè ép cảm giác mất mát này dưới đáy lòng.
Cũng ngay lúc này, Lâm Liễu cũng đi tới trước, ánh mắt sắc bén của cô ta phát hiện thực vật biến dị tên Tiểu Thụ kia cứ đưa tinh hạch cho mấy người Thẩm Chi Hủ như vậy, trong lòng nói không chấn động là giả. Nhưng nhiều hơn cả vẫn là suy nghĩ khác.
“Những tinh hạch này... Mấy người chưa dùng tới phải không? Chúng ta tiếp tục giao dịch thì sao?”
Kiều Nghệ đang cảnh giác Lâm Liễu mà, đâu có ngờ cô ta lại có chủ ý này, thế nhưng...
Cô len lén liếc nhìn Người đẹp ốm yếu, thấy tuy rằng sắc mặt anh lạnh nhạt, nhưng lại nhìn thấy tâm tư của anh thông qua những thay đổi rất nhỏ trong mắt Thẩm Chi Hủ.
À, đại gian thương Thẩm hình như đã rất lâu rồi không lừa bịp người khác nhỉ!
Thật là nhớ nhung mà.
Thẩm Chi Hủ vẫn không biết hổ trắng nhỏ ở bên cạnh đang suy nghĩ điều gì, anh nhìn thoáng qua Lâm Liễu, nói: “Cô cần tinh hạch gì?”
Lâm Liễu đã nhận ra hầu hết số tinh hạch mà thực vật biến dị đưa cho Thẩm Chi Hủ đều là cấp 4 và cấp 5, bên trong có rất nhiều tinh hạch thường gặp, đều là những thứ bọn họ cần.
“Chúng tôi muốn tất cả.”
Anh hết sức bất ngờ, ánh mắt lướt qua cả đám người sau lưng cô ta, lập tức hiểu ra.
“Được.” Nhưng Lâm Liễu chưa kịp vui mừng thì anh đã tiếp tục nói: “Tinh hạch có thuộc tính cấp 4 đổi bằng tinh hạch hệ không gian cùng cấp bậc, hoặc là ba viên tinh hạch không thuộc tính cùng cấp, cấp 5 cũng thế này.”
Quả nhiên, cô ta thu lại vẻ mặt sắp biểu lộ vui vẻ, chân mày khẽ nhíu lại.
Thi Hằng liếc mắt nhìn gương mặt tuấn tú của Thẩm Chi Hủ: “Anh là dị năng giả hệ không gian á?”
Không thể nào?
Khí thế của người này đáng sợ như vậy, sao lại là dị năng giả hệ không gian yếu nhớt chứ?
Mặc dù vẻ ngạc nhiên trong mắt Thi Hằng rất mịt mờ, nhưng vẫn bị Kiều Nghệ nhạy bén phát hiện ra. Cô đại khái đoán ra được điều gì đó, lập tức khó chịu trợn mắt nhìn cậu ta: “Cái này hình như không phải chuyện mấy người nên quan tâm thì phải?”
(Đại gian thương Thẩm online ≧◔◡◔≦ )