Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 276
Cập nhật lúc: 2024-08-14 18:42:49
Lượt xem: 182
“Chắc là hơn một giờ.” Người trả lời là Sở Thiên, trong tay gã cũng cầm bánh bao nhân thịt to bằng nắm đấm, là Kiều Nghệ cho, chẳng biết tại sao gã lại không nỡ ăn nó.
“Như vậy sao…” Kiều Nghệ lại cắn một miếng bánh bao thịt nhỏ, thấy Sở Thiên không ăn, nghi ngờ dò hỏi: “Sở Thiên, sao anh không ăn bánh bao?”
Cố Hựu Kỳ thuận thế nhìn sang, hai mắt sáng lên: “Anh không ăn thì cho tôi đi.”
Anh ta nói xong đưa tay muốn đoạt, nhưng Sở Thiên dễ dàng tránh thoát.
“Ai nói tôi không ăn?” Gã chậm rì rì cắn một miếng bánh bao trước ánh mắt tiếc nuối của Cố Hựu Kỳ.
Bánh bao thịt mặc dù đã nguội, cảm giác không ngon bằng lúc nóng hầm hập, nhưng hương vị vẫn rất tuyệt.
“Ăn ngon không?” Cố Hựu Kỳ cười híp mắt hỏi.
Sở Thiên gật đầu, không đợi Cố Hựu Kỳ mở miệng, gã lại hỏi Kiều Nghệ: “Kiều Nghệ, bánh bao này do em làm hả?”
Kiều Nghệ: “...”
Ừm, vấn đề này đã đ.â.m thẳng vào điểm yếu của cô.
Cô gói bánh bao rất xấu…
Dưới ánh mắt ấm áp của Sở Thiên, Kiều Nghệ cứng đờ lắc đầu: “Không phải, bánh bao này do Người đẹp ốm yếu gói, cũng do anh ấy hấp.”
Sở Thiên ngây người, có lẽ không ngờ người đàn ông lạnh lùng kia lại có tay nghề tốt như vậy.
“Anh sao vậy? Có phải bị dọa sợ rồi không?” Cố Hựu Kỳ khoác vai bá cổ Sở Thiên.
Sở Thiên không thích người khác gần gũi với gã như vậy, gã không thể chịu nổi tính cách nhiệt tình này của Cố Hựu Kỳ. Lúc chưa quen biết anh ta thì cảm thấy người này là du côn xấu xa cà lơ phất phơ, sau khi quen mới biết anh ta là một người tùy tiện. Nếu không phải có thực lực mạnh mẽ, có lẽ anh ta đã bị người ta đánh c.h.ế.t từ lâu rồi.
“Có một chút.”
"Khà khà, Chi Hủ ngoài gói bánh bao ngon, tay nghề nấu ăn cũng rất tốt." Cố Hựu Kỳ nghĩ đến mấy món ăn ngon, không nhịn được l.i.ế.m môi: “Đáng tiếc ăn chực đều cần tinh hạch, bây giờ tôi rất nghèo, sợ là không thể cọ được bữa cơm nào nữa.”
Sở Thiên nghe vậy cũng nghĩ đến lời Nhan Dục Chương nói, Cố Hựu Kỳ vẫn còn nợ Thẩm Chi Hủ năm mươi sáu mươi viên tinh hạch cấp 5, khóe mắt không khỏi giật giật vài cái.
Kiều Nghệ ăn bánh bao xong, lại nhìn về phía Thẩm Chi Hủ rời đi, bên trong đôi mắt màu xanh lam nhạt mang theo lo lắng rõ ràng.
Hổ mẹ ở bên cạnh cảm nhận được sự bất an của nhóc con, cái đuôi linh hoạt nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng nhóc con.
“Gào?” Kiều Nghệ ngây ngốc nhìn về phía hổ mẹ.
“Rống”
Hổ mẹ rống lên một tiếng, nâng móng vuốt dày, chỉ chỉ nhóc con, vừa chỉ về phía Thẩm Chi Hủ rời đi.
Nếu nhóc con lo lắng như vậy, vậy bọn họ đi theo sau xem xét.
Kiều Nghệ hiểu ý của hổ mẹ, trong lòng ấm áp, ôm lấy cổ của hổ mẹ cọ cọ vài lần.
“Mama thật tốt.”
Có hổ mẹ ủng hộ, Kiều Nghệ chuẩn bị đi tìm Người đẹp ốm yếu, cô vừa buông hổ mẹ ra, đôi tai tròn dựng đứng của hổ mẹ bỗng nhiên rung rung.
“Ơ? Chi Hủ về rồi!”
Kiều Nghệ nghe xong, lập tức buông cổ hổ mẹ ra, đứng dậy nhìn quanh, quả nhiên thấy bóng dáng của Thẩm Chi Hủ đang từ từ đi tới.
Cô vui mừng, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, hai chân đã chạy về phía Người đẹp ốm yếu.
Chờ lấy lại tinh thần, cô tự động tăng tốc chạy nhanh hơn.
Phía sau lưng cô, Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đều có chút ghen tị, Sở Thiên không nói lời nào, ngược lại Cố Hựu Kỳ nhìn thấy thì bình tĩnh ngồi nguyên tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh nhìn hổ trắng lớn và Kiều Nghệ, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
“Đại Bạch à, Tiểu Nghệ thân thiết với Chi Hủ như vậy, mi không thấy ghen tị hả?”
Không phải nói hổ cái rất bảo vệ con sao, sao Đại Bạch không giống những con hổ cái khác?
Hổ mẹ nghe thấy lời Cố Hựu Kỳ nói, nhưng không hiểu ghen tị là gì. Nó chỉ biết nhóc con thích thú hai chân tên Thẩm Chi Hủ kia, thú hai chân đối xử với hai mẹ con nó rất tốt, cho nên nó nguyện ý để nhóc con thân thiết với thú hai chân.
Nó thầm nghĩ vậy, nhìn thoáng qua khuôn mặt đang nở nụ cười xấu xa của Cố Hựu Kỳ, học theo nhóc con, tặng anh ta ánh mắt lườm nguýt.
Thú hai chân nhàm chán.╭(╯╰)╮
Cố Hựu Kỳ: “...”
Khá lắm, bị Kiều Nghệ khinh bỉ cũng thôi đi, hiện tại ngay cả hổ trắng lớn cũng khinh bỉ anh ta?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-276.html.]
Không chỉ như thế, ngay cả cây non mini nằm yên tĩnh bên trong chậu hoa cũng rung cành của mình, tặng cho Cố Hựu Kỳ hai chữ.
[Đồ ngốc.]
Cố Hựu Kỳ: “???”
Chuyện quái gì vậy? Cái cây thực vật biến dị này thành tinh rồi à?
Có Hựu Kỳ và Sở Thiên chưa từng nhìn thấy cây non mini bày ra dáng vẻ chữ Hán, nên rất kinh ngạc, phải mất một lúc lâu bọn họ mới hồi phục lại tinh thần.
Trái lại là cây non mini nhìn thấy dáng vẻ của hai người họ thì đắc ý, chiếc lá màu xanh biếc ở phía dưới khẽ run, cành lá thay đổi, lại bày ra mấy chữ.
[Đồ nhà quê.]
Hì hì, cái từ này là nó học được của hổ trắng nhỏ, bây giờ cuối cùng cũng có chỗ dùng tới.
Sở Thiên: “...”
Cố Hựu Kỳ: “…”
Mẹ kiếp, bọn họ điên hay là thế giới này điên rồi? Ngay cả thực vật cũng có thể dùng chữ Hán để chế giễu loài người!
Kiều Nghệ không biết cây non mini đã mang đến cho đám người Cố Hựu Kỳ cú sốc như thế nào, lúc này cô đang chạy tới bên cạnh Người đẹp ốm yếu, vô thức muốn ôm anh nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của anh thì dừng hành động của mình lại.
Thẩm Chi Hủ còn tưởng mình lại bị chê, mi mắt rủ xuống: “Ngao Ngao, tôi đi rửa tay.”
Khi trở về anh còn cố tính ngửi ngửi một cái, chắc chắn không có mùi gì mới yên tâm quay lại.
“Không phải đâu.” Kiều Nghệ đột nhiên không thốt nên lời: “Anh sao rồi? Sao lại tái nhợt như vậy? Có phải do tiêu tốn quá nhiều dị năng không? Anh đã dùng tinh hạch để bổ sung chưa?”
Cô hỏi mấy câu liên tiếp khiến THẩm Chi Hủ cảm thấy ấm áp, anh cong ngón tay cọ nhẹ vào mũi của cô.
“Ngao Ngao hỏi nhiều vấn đề như vậy, tôi nên trả lời câu nào trước đây?”
“Đồ ngốc, đương nhiên là trả lời theo thứ tự rồi!”
Thẩm Chi Hủ khẽ mỉm cười: “Được rồi, vậy bây giờ tôi sẽ trả lời lần lượt từng vấn đề của Ngao Ngao. Sắc mặt tái nhợt là bởi vì hấp thụ tinh hạch hệ không gian cấp 7, dị năng không tiêu hao quá nhiều, hiện tại cả người dư thừa dị năng nên không cần dùng tinh hạch để bổ sung.”
7, cấp 7 á?
Bởi vì quá kinh ngạc, miệng Kiều Nghệ tạo thành hình chữ “O” làm Thẩm Chi Hủ bật cười. Anh đưa tay lên nắm lấy gò má cô, khiến cái miệng hồng hồng của cô chu ra.
“Ừm.. Ở đây không có ai, anh cố chấp làm gì?” Kiều Nghệ trừng mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ càng cười vui vẻ hơn, nhưng cũng sợ mình chọc giận người mong manh yếu đuối nào đó, cầm một lát cũng buông lỏng tay ra.
“Ngao Ngao như vậy thật đáng yêu.” Thẩm Chi Hủ nói bằng giọng điệu mong được sống.
Kiều Nghệ: “…”
Tôi còn lâu mới tin, Người đẹp ốm yếu thật là hư!
Kiều Nghệ không so đo với Người đẹp ốm yếu, trong mắt và trong tâm trí đều là tinh hạch hệ không gian cấp 7 mà anh vừa nói lúc nãy.
“Người đẹp ốm yếu, thật sự là zombie hệ không gian cấp 7 ư?”
“Ừm.” Thẩm Chi Hủ dừng lại một chút: “Nó rất mạnh.”
“Anh không bị thương chứ?” Kiều Nghệ nói xong muốn sờ cơ thể của Người đẹp ốm yếu, xem anh có bị thương không.
Thẩm Chi Hủ có hơi bối rối, nắm lấy hai tay của cô.
Kiều Nghệ bất mãn nói: “Người đẹp ốm yếu làm gì vậy?”
“Tôi không bị thương, con zombie hệ không gian cấp 7 kia không phải đối thủ của tôi.”
“Thật sao?”
“Ừm.” Chỉ là tiêu hao hơi nhiều dị năng mà thôi.
“Cấp bậc hiện tại của Người đẹp ốm yếu là bao nhiêu?” Kiều Nghệ nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Chi Hủ im lặng làm dấu “Tám”.
Kiều Nghệ: “!”
Cô hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy Người đẹp ốm yếu thật mạnh, cô phải rất vất vả mới thăng cấp lên cấp 6, người nào đó đã lên cấp 8 rồi.