Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 275
Cập nhật lúc: 2024-08-14 18:42:31
Lượt xem: 183
Cố Hựu Kỳ cũng cảm thấy rò mò, phải biết lần đầu tiên khi anh ta nghe thấy Kiều Nghệ gọi Thẩm Chi Hủ là Người đẹp ốm yếu, anh ta suýt chút nữa đã bị nước miếng của bản thân làm cho sặc chết.
Anh ta thật sự không thể tưởng tượng được một Thẩm Chi Hủ lạnh lùng tàn nhẫn như vậy lại đồng ý cho Kiều Nghệ gọi là Người đẹp ốm yếu, nếu không phải bởi vì vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Chi Hủ không khéo anh ta còn trêu đùa một trận.
Vấn đề này cũng dẫn tới sự chú ý của những người khác, bọn họ cũng dựng thẳng lỗ tai lên muốn nghe chuyện liên quan tới Thẩm Chi Hủ.
Kliều Nghệ có hơi bối rối, a một tiếng.
“Hửm? Chẳng lẽ Thẩm Chi Hủ bắt em gọi như vậy?” Cố Hựu Kỳ suy nghĩ một lát, sợ hãi mở to hai mắt.
Kiều Nghệ lập tức liếc mắt nhìn anh ta: “Sao có thể như thế được chứ?”
Lúc đầu cô gọi Thẩm Chi Hủ là Người đẹp ốm yếu, anh không vui nhưng cô vẫn kiên trì, cuối cùng anh không còn cách nào khác để mặc cô gọi.
Nghĩ tới dáng vẻ bất lực của Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ mỉm cười giống như một chú mèo nhỏ trộm thịt thành công.
“Kiều Nghệ em cười cái gì vậy?”
Kiều Nghệ vội vàng thu lại nụ cười của mình: “Không có gì đâu.”
“Vậy thì nhanh nói cho bọn anh biết đi.” Cố Hựu Kỳ nhướng mày.
Kiều Nghệ cũng nhìn thấy dáng vẻ rất muốn biết của Sở Thiên, mặc dù có hơi bất lực nhưng vẫn giải thích: “Bởi vì khi tôi nhặt được Người đẹp ốm yếu, anh ấy ốm đau bệnh tật liên miên chứ sao, tôi phải chăm sóc một thời gian sức khỏe của anh ấy mới tốt hơn đó.”
Cô nhớ lại lần đầu gặp Người đẹp ốm yếu, dáng vẻ ốm đau bệnh tất của anh lúc đó khiến Kiều Nghệ không nhịn được mà thở dài.
Cố Hựu Kỳ không ngờ còn có lý do như vậy, mối quan tâm của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau.
Cố Hựu Kỳ ngẫm nghĩ, hóa ra Thẩm Chi Hủ này được hổ trắng nhỏ nhặt về, chứ không phải anh ta nhặt được hổ trắng nhỏ? Chậc, kiếp trước anh ta đã tích đức gì, kiếp này mới gặp may mắn như vậy thế?
Lúc này, Cố Hựu Kỳ cũng biết tại sao Thẩm Chi Hủ lại đối xử đặc biệt với hổ trắng nhỏ.
Nếu lúc anh ta ốm đau bệnh tật, được một con hổ trắng nhỏ nhặt về, còn được nó chăm sóc, có lẽ anh ta cũng sẽ ôm hổ trắng nhỏ vào lòng mà cưng nựng.
Sở Thiên thì lại đang nghĩ, hóa ra Thẩm Chi Hủ và Kiều Nghệ không có quan hệ huyết thống gì à? Trước đây gã còn tưởng hai người bọn họ là anh em họ.
Nếu như vậy, có phải gã cũng có thể thân thiết với Kiều Nghệ hơn không? Có thể nhận cô là em gái mình không?
Trong tưởng tượng của gã, không có nhiều người em gái ngoan ngoãn và hay phụ họa với gã như thế….
Kể từ đó, Sở Thiên luôn nhìn Kiều Nghệ với ánh mắt nóng bỏng.
Kiều Nghệ không biết Sở Thiên đang suy nghĩ gì, chỉ là cảm thấy ánh mắt gã nhìn mình có hơi kỳ lạ.
“Anh sao vậy?” Cô hỏi.
“Không sao.” Sở Thiên nhếch môi cười, nhưng sau lại nghĩ đến điều gì đó, gã móc một viên sô cô la từ trong chiếc túi đang treo bên hông của mình ra đưa cho Kiều Nghệ: “Em ăn không?”
Kiều Nghệ từ chối: “Tôi không ăn đâu, anh giữ lại ăn đi.”
Trong không gian của Người đẹp ốm yếu còn rất nhiều sô cô la mà, cô không thích ăn của người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-275.html.]
Sở Thiên thấy vậy có hơi tiếc nuối, thu hồi sô cô la lại, rồi nghĩ lần sau nên tặng gì đó cho Kiều Nghệ để làm tăng thiện cảm của cô đối với gã.
Thẩm Chi Hủ đi theo luồng cảm ứng kia tìm kiếm zombie hệ không gian, không biết qua bao lâu, anh bỗng nhiên dừng bước, nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi của không gian xung quanh. Anh đột nhiên quay người, lưỡi d.a.o không gian vô hình đón đỡ trước người.
Chỉ nghe keng một tiếng, trước người Thẩm Chi Hủ xuất hiện một bàn tay thon dài tái nhợt, nhưng móng tay đen sì, điều này đã nói rõ thân phận của chủ nhân bàn tay.
Thẩm Chi Hủ định thần nhìn lại, anh chưa kịp nhìn rõ con zombie tấn công mình có dáng vẻ gì, thân hình của nó bắt đầu vặn vẹo quỷ dị, rồi biến mất không thấy tăm hơi.
"Vậy mà đã học được cách dịch chuyển không gian rồi sao?"
Thẩm Chi Hủ cảm thấy thú vị, anh còn nhớ rõ đối tượng khiến anh cảm thấy hứng thú lần trước là một con zombie mèo con ở thành phố Hải Á.
Đúng lúc này, không gian phía sau Thẩm Chi Hủ đột nhiên uốn éo, một bàn tay lớn tái nhợt với móng tay màu đen nhô ra, tâm trí Thẩm Chi Hủ khẽ động, thân thể cao lớn tự dưng biến mất giống hệt với zombie hệ không gian vừa rồi. Có điều tốc độ của anh nhanh hơn con zombie này, cho nên bàn tay tái nhợt tấn công thất bại, tiếng rống không cam lòng của zombie vang lên chói tai.
Sau khi Thẩm Chi Hủ biến mất, anh cẩn thận nắm bắt sự chuyển động của zombie hệ không gian, lúc nó muốn tấn công đến, anh bắt đầu phá hủy lực không gian của nó. Qua lại mấy lần, zombie hệ không gian không những không thành công, thậm chí còn bị lực không gian của Thẩm Chi Hủ đả thương.
Con zombie hệ không gian này có chút trí tuệ cho nên rất tức giận, vì thế nó bắt đầu tấn công loạn xạ.
Thẩm Chi Hủ phát hiện ra điều này thì mỉm cười, biết con zombie hệ không gian đã đạt tới cực hạn, bèn không trêu đùa nó nữa. Anh nắm chặt năm ngón tay lại, trong nháy mắt lực không gian bạo động, zombie hệ không gian đang trốn trong không gian bất thình lình bị đả thương, bóng người cũng từ từ hiện ra khỏi không gian, “bịch” một tiếng té lăn trên đất.
Thẩm Chi Hủ cũng xuất hiện theo, nhìn thấy rõ ràng con zombie hệ không gian này trông như thế nào.
Đó là một con zombie nam, màu da xanh đen không khác gì những con zombie khác, màu sắc tái nhợt như quỷ, cặp mắt không đục ngầu hoàn toàn, con ngươi vẫn là màu bạc. Lúc này nó đang nhìn anh chằm chằm, dường như vẫn còn muốn chạy trốn.
"Đây là dáng vẻ ban đầu của vua zombie à?" Thẩm Chi Hủ như có điều suy nghĩ, nhẹ vung tay lên, không gian xung quanh bị lực không gian của anh phong tỏa, con zombie này không có cách nào phá vỡ lồng giam của anh để trốn vào không gian rồi chạy thoát.
Điều này cũng khiến cho zombie hệ không gian càng thêm phẫn nộ. Nó gào thét mấy tiếng, đột nhiên nhảy dựng lên, lao về phía Thẩm Chi Hủ.
Giết anh ta!
Trong đầu zombie hệ không gian chỉ có một suy nghĩ như vậy, động tác tấn công cũng mạnh mẽ quyết liệt hơn, nhưng Thẩm Chi Hủ còn nhanh hơn nó, lưỡi d.a.o không gian không ngừng đón đỡ.
Hiếm khi anh chiến đấu với zombie hệ không gian cho đến khi cảm thấy toàn thân thoải mái, sau khi không còn hứng thú với zombie hệ không gian, anh nở nụ một cười khát máu. Ngay lúc zombie hệ không gian vội vàng không kịp chuẩn bị, lưỡi d.a.o không gian sắc bén mà "phập” một tiếng c.h.é.m bay đầu của nó.
Đến lúc chết, trên khuôn mặt tái nhợt như quỷ của zombie hệ không gian vẫn còn vài phần kinh ngạc.
Thẩm Chi Hủ đứng bên cạnh thi thể, hít một hơi thật sâu, đè ép sát ý khát m.á.u sâu trong nội tâm, sau đó mới ngồi xổm xuống, lấy tinh hạch của zombie hệ không gian ra.
Viên tinh hạch này giống hệt với tinh hạch của zombie hệ tinh thần, mặc dù cũng là màu bạc, nhưng không phải bạc hoàn toàn, bên trong tinh hạch trong suốt lóe ra từng sợi bạc sáng rực rỡ.
“Cấp 7.”
Thẩm Chi Hủ hài lòng, mắt nhìn bốn phía, dưới sự trấn áp của zombie hệ không gian cấp 7 chung quanh không có zombie nào khác. Vì vậy, anh lấy một chiếc đệm ghế từ trong không gian ra ngồi xếp bằng xuống, sử dụng lực không gian phong tỏa khu vực này, anh cũng an tâm hấp thụ tinh hạch cấp 7 hệ không gian.
. . .
"Mấy giờ rồi?"
Kiều Nghệ ăn bánh bao nhân thịt đã nguội ở trong balo của cô, liếc mắt nhìn Cố Hựu Kỳ đứng bên cạnh đang cầm lấy chiếc bánh bao thịt to như nắm đấm, ăn say sưa ngon lành.
Cố Hựu Kỳ vừa nhai nuốt bánh bao, vừa đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay: “Ba rưỡi chiều.”
“Người đẹp ốm yếu đã đi bao lâu rồi?” Người đẹp ốm yếu không ở đây, cô ăn cái gì cũng không thấy ngon, lúc này lông mi đã bao phủ ưu sầu nhàn nhạt.