Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 274
Cập nhật lúc: 2024-08-14 18:42:11
Lượt xem: 186
“Đừng, đừng, thu hồi lại mấy chữ chuyện bất ngờ xảy ra đi.” Cố Hựu Kỳ rất sợ, anh ta nắm một viên tinh hạch cấp 4 để khôi phục dị năng, nghĩ tới việc mình vẫn còn nợ Thẩm Chi Hủ tinh hạch thì cảm thấy rất đau lòng, gương mặt tuấn tú bởi vậy mà lộ ra vẻ mặt vặn vẹo.
“Phụt…”
Kiều Nghệ thấy vậy thì không nhịn được cười, cô bật cười thành tiếng, cho đến khi Cố Hựu Kỳ phát hiện ra quay sang nhìn thì cô lập tức thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn sang phía bên cạnh hổ mẹ.
Cố Hựu Kỳ nhìn Kiều Nghệ một lúc lâu, mãi đến lúc anh ta nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Thẩm Chi Hủ thì mới thu cái nhìn của mình.
“Ôi, nhanh chóng đi tới căn cứ Đông Nam thôi.” Cố Hựu Kỳ thở dài.
Không có người nào đáp lại lời của Cố Hựu Kỳ, nhưng phần lớn đều có ý nghĩ giống anh ta.
Hơn ba giờ tiếp theo, bọn họ lại gặp vài đợt sóng tấn công của chim biến dị, dưới sự “đau đớn” của Cố Hựu Kỳ, chiếc máy bay trực thăng cuối cùng đã đáp xuống ngoại ô căn cứ Đông Nam một khoảng cách nhất định.
Máy bay trực thăng vừa hạ cánh, Cố Hựu Kỳ đã không thể chờ đợi được cởi dây an toàn ra, xông về phía đám zombie bị tiếng nổ thu hút, từng mảng sấm sét màu lam tím sáng lên làm nổ tung đầu những con zombie.
Đây là lần đầu tiên Kiều Nghệ nhìn thấy Cố Hựu Kỳ dũng mãnh như vậy, cô không nhịn được kéo vạt áo Người đẹp ốm yếu, nhỏ giọng hỏi: “Người đẹp ốm yếu, Cố Hựu Kỳ bị làm sao vậy?”
Anh ta như vậy trông giống như đang trút giận vì bị zombie đoạt mất vợ vậy.
“Anh ta đau lòng đó.”
“Hả?” Kiều Nghệ sửng sốt.
Thẩm Chi Hủ thấy cô vẫn còn đang sững sờ chưa hiểu thì đôi mắt đen láy lộ ra ý cười: “Trên đường chúng ta gặp rất nhiều zombie chim như vậy, nhưng lại không có một viên tinh hạch nào, cho nên anh ta đau lòng đó.”
Nghĩ một lúc anh lại bổ sung thêm: “Ngao Ngao quên anh ta vẫn còn nợ chúng ta tinh hạch à?”
Kiều Nghệ đột nhiên hiểu ra: “Phải ha!”
Ngay sau đó, trên mặt cô lộ ra biểu cảm đồng tình: “Anh ta thật sự đáng thương mà.”
Trông thấy anh ta đáng thương như vậy, cô cũng không đành lòng tiếp tục xem thêm nữa.
Thẩm Chi Hủ mỉm cười không nói gì, sau khi giúp Kiều Nghệ cởi dây an toàn thì cả hai cùng nhau xuống máy bay trực thăng.
Lúc này, chỉ bằng sức của một mình Cố Hựu Kỳ, zombie ở xung quanh đã bị quét sạch, Nhan Dục Chương thì mang người tới đào tinh hạch ở phía sau lưng anh ta.
Sau khi trở lại, Cố Hựu Kỳ nhìn thấy trong tay Nhan Dục Chương chỉ có một viên tinh hạch cấp 3 thì lộ ra vẻ mặt đau khổ.
“Anh bị làm sao vậy?” Sở Thiên cau màu khó hiểu.
“Ôi không có zombie cấp 5.”
Sở Thiên: “…”
Sở Thiên nhất thời nghẹn họng không nói được câu nào, phải mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Không có không phải rất tốt sao?”
Anh ngáo hay gì vậy? Nếu có zombie cấp 5, chúng sẽ phải chiến đấu một lúc rất lâu đó.
Không ngờ Cố Hựu Kỳ lại lộ ra vẻ mặt đau đớn: “Anh không hiểu đâu.”
Anh ta nói xong thì quay người rời đi.
Sở Thiên: “? ? ?”
Gã không hiểu nên chỉ có thể nhìn Nhan Dục Chương.
“Có chuyện gì xảy ra với đại ca của các cậu vậy?”
Nhan Dục Chương cười xấu hổ: “Anh Sở, anh không biết à, đại ca của chúng tôi thiếu nợ tinh hạch của anh Thẩm.”
“Tinh hạch cấp 5 đúng không?”
“Đúng vậy đúng vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-274.html.]
“Còn nợ bao nhiêu nữa?” Sở Thiên thấy Cố Hựu Kỳ cũng không giống người thiếu nợ tinh hạch, anh ta phải nợ Thẩm Chi Hủ bao nhiêu thì mới có dáng vẻ như vậy?
Nhan Dục Chương tính toán một lúc, khoảng thời gian này mặc dù đại ca có trả mấy lượt tinh hạch rồi, nhưng cậu ta đoán bọn họ còn thiếu nợ Thẩm Chi Hủ ít nhất…
“Chắc còn thiếu khoảng năm mươi sáu mươi viên tinh hạch nữa.”
“Khụ khụ khụ khụ…” Rất ít khi Sở Thiên bị sặc nước bọt, gã còn tưởng Cố Hựu Kỳ chỉ thiếu một hai viên tinh hạch cấp 5 gì đó, nhiều nhất cũng không vượt qua hai con số, ai mà biết được lại là năm mươi sáu mươi viên tinh hạch cấp 5. Cố Hựu Kỳ làm cái gì mà nợ nhiều tinh hạch như vậy?
Còn nữa, Thẩm Chi Hủ thật sự có nhiều tinh hạch cấp 5 để cho Cố Hựu Kỳ mượn như vậy sao?
“Cậu chắc chắn không phải là năm sáu viên đấy chứ?” Sở Thiên bình tĩnh lại, hỏi một cách khó nhọc.
“Tôi chắc chắn.”
Sở Thiên: "..."
Nhan Dục Chương cũng biết điều này rất khó tin, nhưng mà nghĩ tới hương vị canh mãng xà, chiếc vảy mãng xà cứng rắn thì cảm thấy tất cả mọi thứ đều đáng giá.
“Các cậu làm cái gì mà nợ nhiều tinh hạch thế?” Sở Thiên thật sự rất tò mò.
Nhan Dục Chương cũng không giấu giếm: “Trước đó Đại Bạch và Tiểu Thụ Miêu liên thủ với nhau giải quyết một con mãng xà biến dị hệ băng cấp 6, bởi vì Tiểu Nghệ sợ nên không dám ăn thịt mãng xà, cho nên đại ca của chúng tôi mới dùng tinh hạch để trao đổi t.h.i t.h.ể của con mãng xà biến dị kia.”
Cậu ta dừng lại một lát rồi tiếp tục nói: “Đầu của con mãng xà biến dị đó cũng lớn, bây giờ chúng tôi vẫn còn chưa ăn hết.”
Nhan Dục Chương nói tới đây không nhịn được mà chép miệng một cái.
Sở Thiên hiểu, nhưng mà gã vẫn cảm thấy rất kinh ngạc với năng lực của hổ trắng lớn, mãng xà biến dị hệ băng cấp 6 đó, nghe cũng biết là rất mạnh rồi.
Gã nghĩ như vậy, vô thức nhìn về phía hổ trắng lớn, lại thấy Tiểu Nghệ đứng ở bên cạnh hổ trắng lớn không biết đang thì thầm gì đó với nó. Hổ trắng lớn thỉnh thoảng cũng sẽ gật đầu, dường như đang đáp lại Kiều Nghệ.
Cũng vào lúc này, Thẩm Chi Hủ mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, rùng mình một cái, cụp mắt nhìn về phía hổ trắng nhỏ.
“Ngao Ngao, em ở lại đây, tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Kiều Nghệ đột nhiên nắm lấy ống quần của Người đẹp ốm yếu: “Người đẹp ốm yếu, anh đi đâu vậy?”
“Tôi cảm nhận được có zombie hệ không gian cấp cao.” Thẩm Chi Hủ khẽ nheo mắt, luồng cảm ứng kia như có như không, chắc là cách nơi này một khoảng nhất định.
Kiều Nghệ nghe nói như vậy thì buông lỏng bàn tay đang túm ống quần của Thẩm Chi Hủ ra, mặc dù rất lo lắng nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: “Người đẹp ốm yếu đi đi, anh phải chú ý an toàn đấy.”
“Ừm.”
Trước khi đi Thẩm Chi Hủ còn không quên nói một tiếng với Cố Hựu Kỳ.
Hai người nhìn Thẩm Chi Hủ rời đi, lại thấy Kiều Nghệ lộ ra vẻ lo lắng nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Thẩm Chi Hủ, Sở Thiên mềm lòng đi tới bên cạnh, gã muốn sờ đầu cô nhưng lại lo làm cô sợ cho nên chỉ dám dịu dàng an ủi: “Tiểu Nghệ đừng lo lắng, anh ấy sẽ không sao đâu.”
“Đúng vậy, Thẩm Chi Hủ rất giỏi.” Cố Hựu Kỳ cũng phụ họa theo.
Đương nhiên Kiều Nghệ biết người đẹp ốm đi rồi, nhưng cô không biết con zombie hệ không gian cấp cao kia ở cấp độ nào, nếu cấp bậc cao hơn Người đẹp ốm yếu thì phải làm thế nào bây giờ?
Cô nghĩ tới đây, lòng như thắt lại.
Sở Thiên thấy cô không yên tâm thì nhíu mày, thử thăm dò: “Hay là tôi đi theo xem thế nào?”
Hai mắt Kiều Nghệ sáng lên, cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất, nhưng cô lại nghĩ tới việc Sở Thiên không quen biết với bọn họ, cô không muốn làm phiền người khác nên lại lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, tôi tin một mình Người đẹp ốm yếu có thể xử lý được.”
Cố Hựu Kỳ cũng phụ họa theo: “Tôi cũng cảm thấy thế.”
Cho tới tận bây giờ anh ta vẫn chưa từng nhìn thấy Thẩm Chi Hủ bị thua bao giờ, càng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ dốc hết sức lực để đối phó của anh, cho nên anh ta không biết năng lực chiến đấu của anh như nào. Mặc dù anh ta không biết nhưng có thể cảm nhận được Thẩm Chi Hủ rất mạnh.
Sở Thiên nhìn thấy Kiều Nghệ tin tưởng Thẩm Chi Hủ như vậy thì không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy chua xót, nhưng gã có một nghi vấn…
“Tiểu Nghệ, tại sao em lại gọi Thẩm Chi Hủ là Người đẹp ốm yếu?”
Gã muốn hỏi từ rất lâu rồi, đáng tiếc Thẩm Chi Hủ lúc nào cũng ở bên cạnh Kiều Nghệ, gã cũng không tiện hỏi vấn đề này ở trước mặt Thẩm Chi Hủ.