Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-08-06 21:21:40
Lượt xem: 326
Phải tốn mất hơn một tiếng, cuối cùng cô cũng lôi được ba lô đến miệng hang núi.
Trước hết cô chưa kéo ba lô vào hang núi vội mà đặt nó xuống trước đã. Kiều Nghệ đặt m.ô.n.g ngồi bệt xuống cỏ, cái lưỡi màu hồng phấn đầy gai thè ra thở hổn hển.
Xem ra cô đã đánh giá bản thân cao quá rồi, lúc đầu cứ tưởng chuyện kéo ba lô này ngon ăn lắm, nào ngờ mới đi được một nửa mà đã mỏi nhừ cả miệng, còn phải ngừng lại hoạt động miệng một chút. Thế mà không biết trước kia hổ mẹ làm cách gì để kéo được bốn con mồi về nhanh thế nhỉ.
Cũng nhờ có trải nghiệm bản thân mà Kiều Nghệ mới hiểu hổ mẹ phải vất vả thế nào để bọn họ có thể sống sót.
Kiều Nghệ nhăn cái mũi màu hồng, đẩy lùi tâm trạng chua xót, nhẹ nhàng bước đến cửa hang núi. Cái đầu nhỏ tròn trịa lén lút thò vào hang núi, thoáng nhìn người đàn ông nằm bất động như buổi sáng trước khi mình ra cửa. Cô thở phào nhẹ nhõm rồi nghênh ngang đi vào trong hang.
Sau khi đến gần, Kiều Nghệ phát hiện sắc đỏ trên mặt người đàn ông đó dường như đã giảm đi khá nhiều, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi như cũ.
Không biết anh còn sốt không nữa.
Kiều Nghệ ôm lòng nghi ngờ nhẹ nhàng đặt móng vuốt lên trán người đàn ông, cẩn thận cảm nhận một chút qua lớp đệm thịt.
Hả? Hình như vẫn còn sốt đó, chỉ là không khủng bố bằng hôm qua thôi.
Có phải điều này có nghĩa là tình trạng của người đàn ông đang có chuyển biến tốt rồi không?
Kiều Nghệ cảm thấy vui mừng vì sự chuyển biến tốt của người đàn ông. Cô cụp mắt nhìn thấy cánh môi người đàn ông khô ráp bong tróc, bèn xoay người chạy ra ngoài hang núi, kéo ba lô vào, đặt ở bên cạnh người đàn ông.
Kiều Nghệ giơ móng vuốt lên, đệm thịt b.ắ.n ra móng vuốt sắc nhọn. Cô phải loay hoay mất một lúc để dùng móng vuốt móc vào khóa kéo, lôi nước khoáng ra khỏi ba lô.
Nhưng, một vấn đề mới nảy sinh.
Làm sao cô có thể mở nắp chai nước khoáng được?
Chuyện này làm khó hổ rồi đấy.
Kiều Nghệ than thở, cảm thấy một con hổ sữa nhỏ như cô nuôi thân mình đã gắng gượng quá rồi, đây còn phải nuôi thêm một con người hôn mê bất tỉnh đúng là khó khăn chồng chất mà.╭(╯╰)╮
Cô lắc lắc đầu, đẩy chai nước vào trong lòng mình, đặt hai chân sau kề vào thân chai, thử dùng hai móng vuốt ấn hai bên nắp chai xem có vặn được không.
Kiều Nghệ vất vả mân mê trong chốc lát thì nghe được một tiếng rắc, nắp chai thật sự bị cô vặn ra rồi.(′⊙w⊙)
Kiều Nghệ vui mừng khôn xiết, đôi đồng tử tròn vo thu nhỏ lại, dáng vẻ ngơ ngác ngây ngô muốn bao nhiêu ngáo ngơ đáng yêu cũng được.
Khi hổ trắng nhỏ kéo nước khoáng vào trong n.g.ự.c là Thẩm Chi Hủ đã tỉnh rồi. Có lẽ vì muốn xem thử hổ trắng nhỏ này định làm gì, nên anh chịu đựng cơn đau khắp cơ thể không làm cô giật mình. Thế là anh nhìn thấy hình ảnh hổ trắng nhỏ đang miệt mài dùng đệm thịt vặn nắp chai.
Cũng ra gì đấy nhỉ.
Đây là ý nghĩ duy nhất của Thẩm Chi Hủ.
Đến lúc nhìn thấy vẻ mặt càng buồn cười của hổ trắng nhỏ sau khi nó mở nắp chai thành công thì Thẩm Chi Hủ cười lớn.
Phản ứng đầu tiên của Kiều Nghệ khi nghe thấy tiếng động là nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy người đàn ông vốn nên hôn mê bất tỉnh giờ này đang mở to hai mắt nhìn cô, cô hoảng hốt đến mức chân sau đá bay chai nước khoáng trong lòng. Kiều Nghệ liên tục lui về phía sau vài bước, cái đuôi kéo căng hết cỡ, cảnh giác nhìn người đàn ông.
Nhưng nhìn thấy chai nước khoáng bị mình đá văng ra rơi trúng người người đàn ông, làm ướt quần áo trên người anh, cô chột dạ liếc qua liếc lại.
Ôi cái này cô không cố ý nha. (〃ノωノ)
Thẩm Chi Hủ thì lại không ngờ hổ trắng nhỏ lại có phản ứng lớn như vậy. Anh nhìn chai nước suối trên người mình, quần áo trên người thấm nước ẩm ướt dính lên người làm anh không thoải mái nhíu mày.
Thẩm Chi Hủ gắng sức giơ tay lấy chai nước khoáng trên người xuống, chật vật bò từ dưới đất dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-27.html.]
Có lẽ cơn đau trên người đã giảm bớt nên lần này Thẩm Chi Hủ mới bò dậy thành công. Chỉ một động tác đơn giản như thế mà cũng khiến thái dương anh toát mồ hôi lạnh, có thể thấy được sức khỏe anh bây giờ yếu ớt cỡ nào.
Thẩm Chi Hủ ngồi xuống, lại ngước mắt nhìn về phía hổ trắng nhỏ, thấy dáng vẻ của cô còn cảnh giác hơn vừa rồi thì bỗng dưng thấy buồn cười. Hơn nữa nhìn hổ trắng nhỏ thú vị như vậy, anh cảm thấy cơn đau khắp người được giảm bớt rất nhiều.
“Của em này, có cần nữa không?” Thẩm Chi Hủ mở miệng cất lên giọng nói khàn khàn nhưng anh không thèm để ý, chỉ cầm chai nước khoáng bên cạnh làm động tác đưa cho cô.
Kiều Nghệ sửng sốt một chút, cơ thể lại lùi thêm một bước nhỏ về phía sau, cái đầu nhỏ còn lắc lắc, biểu thị ý từ chối.
Thẩm Chi Hủ thấy thế bèn cầm lấy uống một ngụm. Dòng nước mát lạnh chảy xuống cổ họng làm anh thoải mái híp mắt lại.
Mặc dù không biết tại sao cơ thể anh hiện giờ còn yếu đuối hơn khi thức tỉnh dị năng ở kiếp trước, nhưng anh loáng thoáng cảm nhận được dị năng cũng trở về theo mình. Chỉ cần vượt qua thử thách này, anh có thể chậm rãi khôi phục.
Kiều Nghệ vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào người đàn ông. Cô thấy anh có vẻ không hề sợ mình mà còn uống nước khoáng thì từ từ thả lỏng cái đuôi căng cứng, lén lút nhìn người đàn ông.
Lúc trước khi anh hôn mê, Kiều Nghệ đã thấy anh rất đẹp rồi. Bây giờ anh mở mắt ra, cô mới hiểu được cái gì gọi là “Vẽ rồng điểm mắt”. Đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm ấy đã hoàn toàn làm nổi bật đường nét của anh, khiến cho nhan sắc của anh lại đi lên vài phần.
*“Vẽ rồng điểm mắt” là câu thành ngữ bắt nguồn từ câu chuyện ly kỳ được truyền đời này qua đời khác của một danh họa thời nhà Lương mà trình độ vẽ đạt tới mức truyền thần…
Thẩm Chi Hủ cảm thấy cổ họng thoải mái hơn, bây giờ mới ngước mắt nhìn về phía hổ trắng nhỏ. Thấy bộ dạng của cô vẫn có vẻ vô cùng đề phòng nhưng anh cũng không để ý, tiện tay mở cái ba lô bên cạnh ra, ngạc nhiên khi phát hiện bên trong còn chứa đầy bánh quy.
Kiếp trước anh cũng từng gặp phải động vật biến dị, những động vật biến dị đó đã thức tỉnh dị năng và tăng chỉ số thông minh. Mà hổ trắng nhỏ bên cạnh anh đây còn biết nuôi “lương thực dự trữ”, rõ ràng thuộc loài động vật biến dị, không biết là cô đã thức tỉnh dị năng gì nữa.
(Nội tâm Thẩm Chi Hủ: Gấp! Bị vợ “xem” như “lương thực dự trữ” phải làm sao? Online chờ chờ! ಥ ̯ ಥ)
Thẩm Chi Hủ cầm một túi bánh bích quy lên, nhẹ nhàng lắc lắc trước mặt hổ trắng nhỏ.
“Cho anh hả? Cảm ơn nhé.”
Anh nói xong thì xé bánh bích quy ra, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ trước đôi mắt ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa của hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ: ⊙_⊙
Ủa gì vậy hai? Sao người đàn ông này lại tự nhiên thế nhỉ? Chẳng lẽ ảnh không sợ mình hả ta?
(Kiều Nghệ: Quá ghê gớm, người đàn ông này đã khiến hổ chú ý rồi đấy!)
Có lẽ là lâu lắm không ăn gì.
Thẩm Chi Hủ chỉ ăn nửa gói bánh quy đã không ăn nổi nữa, anh không có ý định lãng phí phần còn lại, gấp túi lại chuẩn bị cho vào balo. Nhưng cách đó không xa, ánh mắt của hổ trắng nhỏ rất mãnh liệt làm cho anh không thể bỏ qua, do dự vài giây, anh ngẩng đầu nhìn về hướng hổ trắng nhỏ.
“Em muốn ăn sao?”
Kiều Nghệ: ???
Sự phát triển này có phải hơi kỳ lạ không? Tại sao người đàn ông này không sợ cô gì hết vậy? Bình thường khi nhìn thấy một con hổ lớn xuất hiện ở trước mặt thì không phải là sẽ sợ hãi ư? Cho dù cô vẫn còn là hổ con đi nữa, thì anh cũng không nên bình tĩnh như thế chứ?
Kiều Nghệ không khỏi bắt đầu hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ cô không ngầu lòi như hổ mẹ sao?
Không đúng, không đúng, cô và hổ mẹ rõ ràng là được tạc từ cùng một khuôn, sao có thể không khí thế?
Cô không có vấn đề gì, vậy người có vấn đề chắc chắn là người đàn ông này!
Lẽ nào anh mất trí rồi? (′⊙w⊙)
Nghĩ như vậy, Kiều Nghệ nhìn người đàn ông này với vẻ cảnh giác và một chút cảm thông sâu sắc.