Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 267
Cập nhật lúc: 2024-08-14 18:40:03
Lượt xem: 156
“Trước tiên qua đó xem sao!” Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ nhìn nhau, sau đó hai người vội vã chạy đến phòng của Thạch Ngọc Cầm.
...
Trong phòng của Thạch Ngọc Cầm, một người phụ nữ trung niên đang xử lý vết thương rạn nứt trên người cô ta. Sắc mặt cô ta trắng bệch, trên da thịt còn có thể mơ hồ nhìn thấy mấy vết rạn nhàn nhạt.
Sở Thiên kinh hãi không thôi, đợi người phụ nữ trung niên xử lý vết thương trên người Thạch Ngọc Cầm xong, gã mới hỏi dò: “Cô ta thế nào rồi?”
“Ngài Sở, tình hình của cô Thạch này không tốt lắm, với lại trông không giống như bị bệnh, mà là dị năng xuất hiện vấn đề.”
“Có thể chữa được không?” Cố Hựu Kỳ lại gần hỏi.
“Bây giờ chỉ có thể dùng thuốc để ổn định vết thương của cô ấy, còn về việc có khả quan hay không thì chỉ có thể dựa vào bản thân cô ấy.” Người phụ nữ trung niên nói xong, thở dài một hơi, sau đó như thế nhớ điều gì đó, bà ấy nói: “Phải rồi, lúc tôi xử lý vết thương cho cô ấy, trong miệng cô ấy vẫn luôn lẩm bẩm một cái tên, hình như... Hình như tên là Thẩm Chi Hủ gì đó? Ngài Sở có biết người này là ai không?”
Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ ngẩn ra, người sau bất đắc dĩ kéo kéo khóe môi, đã là lúc nào rồi? Thạch Ngọc Cầm lại còn nghĩ đến “con nhím” Thẩm Chi Hủ kia, quả đúng là tình yêu sâu đậm chăng?
“Tôi biết, để tôi phái người đưa bà trở về.”
“Không cần đâu, chỉ một đoạn đường ngắn thôi, tôi có thể tự về được.” Người phụ nữ trung niên vui cười hớn hở xua xua tay, từ chối ý tốt của Sở Thiên.
Đợi sau khi bà ấy đi rồi, Sở Thiên nhìn chằm chằm Thạch Ngọc Cầm vẫn đang hôn mê một lúc lâu, chỉ thấy đôi môi tái nhợt của cô ta mấp máy. Gã nghiêng tai lắng nghe, còn có thể nghe ra một chữ “Thẩm” khẽ khàng.
Gã không khỏi nhíu chân mày lại: “Rốt cuộc Thẩm Chi Hủ đi nơi nào rồi?”
Cố Hựu Kỳ không thể làm gì khác hơn là ngẫm nghĩ một hồi, sau đó chợt nghĩ ra: “Lân cận hang Tiêu Tiền có rừng sâu núi thẳm gì không?”
“Có, làm sao?” Sở Thiên không rõ nguyên do.
“Vậy anh ta chắc chắn dẫn mấy người Tiểu Nghệ lên núi đi săn rồi!”
“Gì cơ?” Gã không dám tin: “Thẩm Chi Hủ nghĩ thế nào vậy? Sao lại mang Tiểu Nghệ đến chỗ nguy hiểm đó chứ?”
Nguy hiểm?
Cố Hựu Kỳ bĩu môi, anh ta lại không cho là đúng. Núi rừng đối với hổ mà nói là khu vực săn b.ắ.n thiên nhiên, bọn họ ở bên trong chỉ có như cá gặp nước, nếu nói nguy hiểm thì cũng là động vật trong núi sẽ gặp nguy thì có?
“Vẻ mặt này của anh là gì đấy?” Sở Thiên lộ ra biểu cảm bất mãn.
Cố Hựu Kỳ hoàn hồn lại, nhún vai: “Haizz, anh em Sở Thiên à, lo lắng của anh là thừa thãi rồi, có Thẩm Chi Hủ, Đại Bạch và Tiểu Thụ ở đó, Tiểu Nghệ sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”
Với lại, Kiều Nghệ còn là một con hổ trắng có huyết thống thuần túy đó, em ấy cũng là một con hổ hung mãnh biết săn thú, chỉ là dáng người nhỏ hơn thôi.
Nghĩ đến thân hổ lại dài ra của Kiều Nghệ tối hôm qua, anh ta âm thầm gật gật đầu.
“Thẩm Chi Hủ thường xuyên làm như thế à?” Sở Thiên hỏi tiếp.
“Ừ.”
“Tiểu Nghệ cũng đi theo anh ta?”
“... Thật ra thì anh hiểu lầm anh ta rồi, con nhóc Tiểu Nghệ kia thích chạy trong núi rừng, có lúc anh ta không rảnh, em ấy sẽ cưỡi Đại Bạch rồi dẫn Tiểu Thụ Miêu tự mình vào trong rừng núi chơi đùa đó.”
Cố Hựu Kỳ thấy chuyện này cũng nhiều rồi, cho nên từ nỗi khiếp sợ, lo lắng ban đầu đã biến thành quen thuộc như hiện tại.
Sở Thiên: “...”
Gã ngẩn ngơ tại chỗ, cũng không biết nói gì cho phải, có điều nghĩ đến Tiểu Nghệ nhỏ con cưỡi trên người hổ trắng lớn, hình ảnh kia thật sự khiến người ta kinh ngạc, gã không tưởng tượng ra nổi.
Cuối cùng, Sở Thiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, dặn dò Ngụy Nhuận đến cổng hang Tiêu Tiền trông chừng, nếu thấy Thẩm Chi Hủ trở về thì bảo anh ta mau đến đây một chuyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-267.html.]
Trong lúc mơ hồ, gã cảm thấy Thạch Ngọc Cầm biến thành như vậy không tránh khỏi có liên quan đến đối phương.
...
Mấy người Kiều Nghệ ra ngoài chuyến này có thể nói là thu hoạch rất phong phú. Không những cô thành công thăng cấp lên cấp 6, ăn thỏa thê một bữa tiệc đầy đủ thịt, mà mọi người còn phát hiện một mảnh khoai lang mọc hoang trên đường quay về. Bọn họ bỏ ra ít công sức đào khoai và thu thập rau khoai lang xong xuôi, sau đó mới hài lòng trở về hang Tiêu Tiền.
Dọc trên đường về, Kiều Nghệ còn đang suy nghĩ đủ loại phương pháp ăn khoai lang, bụng vốn đã ăn rất no nê lại thấp thoáng cảm thấy đói.
Thẩm Chi Hủ lái xe, rảnh rỗi liếc nhìn hổ trắng nhỏ, thấy cô xoa bụng thì không khỏi cảm thấy buồn cười: “Em ăn no rồi à?”
Anh chưa kịp quở trách mấy câu, chỉ nghe thấy hổ trắng nhỏ hồn nhiên trả lời: “Đâu có đâu, tôi chỉ nghĩ đến các cách ăn khoai lang, bây giờ cảm thấy hơi đói rồi.”
Thẩm Chi Hủ: “...”
Anh thật sự không nghĩ đến điều này.
Kiều Nghệ không nghe thấy Người đẹp ốm yếu mở miệng, bèn mờ mịt nhìn sang: “Người đẹp ốm yếu này, sao anh không nói gì cả?”
“... Không.” Thẩm Chi Hủ có thể nói là anh bị chấn động bởi suy nghĩ không theo lẽ thường này của hổ trắng nhỏ ư?
“Đúng rồi Người đẹp ốm yếu ơi, anh biết mấy cách nấu khoai lang thế?” Nhắc đến chuyện ăn, cô hưng phấn nghiêng người sang, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào gò má hoàn hảo không tỳ vết của anh.
“Ừm...” Thẩm Chi Hủ trầm ngâm mấy giây: “Khoai lang nướng, khoai lang chiên mơ ngọt, siro khoai lang, khoai lang lát chiên...”
Mỗi lần anh nói ra một cách làm, đôi mắt của cô lại sáng lên mấy phần, sau cùng dứt khoát nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của anh, nũng nịu mở miệng: “Người đẹp ốm yếu à, tối nay chúng ta ăn khoai lang nước có được không?”
Thẩm Chi Hủ tất nhiên là chuyện gì cũng nghe theo hổ trắng nhỏ rồi.
Trái lại, hổ mẹ nằm ở khoảng xe mơ màng buồn ngủ nghe thấy âm thanh của nhóc con nhà mình, lỗ tai run lên, đôi mắt hổ khép hờ thoáng lóe lên một tia chê bai.
Sao nhóc con lại thích ăn những thứ lung tung này vậy?
Quả nhiên vẫn còn là nhóc con, đến khi lớn hơn một chút, nó mới biết thịt sống mới là ngon miệng nhất.
Hổ mẹ lười biếng ngáp một cái, nằm trên đệm sạch sẽ, nghe giọng nói mềm mại dịu dàng của con gái rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đoàn người Thẩm Chi Hủ vừa mới trở về hang Tiêu Tiền đã lập tức bị Ngụy Nhuận ngăn lại.
Kiều Nghệ không còn nhớ cậu ta, ngược lại Thẩm Chi Hủ vẫn còn nhớ người đàn ông khá có địch ý với mình này.
“Sao thế?” Anh hỏi.
“Thạch Ngọc Cầm xảy ra chuyện, đại ca bảo tôi canh ở cửa, đợi sau khi anh về thì bảo anh qua đó một chuyến.”
Thẩm Chi Hủ cũng không ngờ là nguyên nhân này, chẳng qua khi nghe thấy cô ta xảy ra chuyện, khóe môi của anh hơi nhếch lên, đôi mắt hơi cụp xuống hiện lên một tia hiểu rõ.
“Thạch Ngọc Cầm đã xảy ra chuyện gì?”
Ngụy Nhuận theo bản năng nhìn sang khi nghe thấy giọng nói mềm nhũn của cô gái, lúc trông thấy một bé gái xinh xắn đáng yêu thì hơi sửng sốt. Cậu ta nhớ đến Tiểu Nghệ mà đại ca và Cố Hựu Kỳ nhắc đến, liền biết đó chính là cô bé trước mặt này.
Vì thế, giọng điệu của cậu ta tốt hơn một chút: “Chúng tôi không biết, chính là đột nhiên bề ngoài thân thể bị rạn nứt.”
“Shh...” Kiều Nghệ hít một hơi khí lạnh, không nhịn được nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ đối diện với ánh mắt của hổ trắng nhỏ, nhéo nhéo gò má cô: “Trước tiên chúng ta qua đó xem sao.”
“Được.”
Cứ như vậy, bọn họ đi thẳng đến phòng của Thạch Ngọc Cầm.
Vết thương đã hơi khép lại của cô ta lại lần nữa nứt ra, Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ trông chừng cô ta, bất đắc dĩ lại tiếp tục mời người phụ nữ trung niên đến. Trong lòng hai người đàn ông kia trở nên nặng nề khi nhận được tin tức tình hình của Thạch Ngọc Cầm lại lần nữa trở nên nghiêm trọng.