Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 266

Cập nhật lúc: 2024-08-14 18:39:45
Lượt xem: 196

Bữa ăn thịnh soạn!

Cô bất ngờ nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.

“Grừ grừ...” Bữa ăn thịnh soạn gì thế?

“Một bữa tiệc đầy đủ thịt, Ngao Ngao thích không?”

“Grừ grừ...” Tất nhiên là thích!

Kiều Nghệ vội vàng gật đầu lia lịa.

“Vậy Ngao Ngao chờ nhé, tôi đi chuẩn bị.”

Ừm ừm!

Cô nhìn Người đẹp ốm yếu quay lại chỗ cũ chuẩn bị bữa tiệc đầy đủ thịt, nghĩ ngợi một lúc, quyết định mình không thể rảnh rỗi như vậy được, cô phải giúp đỡ Thẩm Chi Hủ!

Nghĩ đến đây, cô giũ giũ người, không ngoài dự liệu những giọt nước tung tóe b.ắ.n lên người hổ mẹ và cây non mini.

Hổ mẹ: “...”

Cây non mini: “...”

Một hổ và một cây cũng có chút cạn lời.

Kiều Nghệ cũng nhận ra, ngượng ngùng l.i.ế.m liếm chòm râu của mình.

“Grừ grừ...” Xin lỗi nha, kích động quá nên quên hai người vẫn còn ở đây.

“Grừ grừ...” Con đi giúp Người đẹp ốm yếu đây, mama nè, mẹ và Tiểu Thụ có thể tiếp tục ngâm nước nha!

Nói xong, Kiều Nghệ chạy về phía Người đẹp ốm yếu khoa chân múa tay một phen. Anh hiểu ý cô, lấy ba lô nhỏ đã cất quần áo sạch sẽ đưa cho hổ trắng nhỏ.

Cô vẫy vẫy đuôi, cố tình chạy ra sau một cây cổ thụ. Đầu tiên là thả tấm chắn của mình ra, sau đó suy nghĩ xoay chuyển, hổ trắng dài gần hai mét đã biến thành một cô bé toàn thân trần truồng.

Mái tóc dài màu tuyết trắng của bé gái ướt đẫm, cô tùy ý dùng tay vắt một hồi rồi mở ba lô ra, phát hiện Người đẹp ốm yếu còn chu đáo chuẩn bị khăn lông cho mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nở nụ cười ngọt ngào, cô dùng khăn lông lau khô nước trên người rồi mặc quần áo vào.

Nhưng vừa mới thay quần áo xong, Kiều Nghệ phát hiện quần áo vốn vừa người đã ngắn đi rất nhiều, điều này có nghĩa là cô lại trưởng thành rồi!

Nghĩ như vậy, cô hết sức phấn khởi thu hồi tấm chắn, đeo ba lô nhỏ của mình lên chạy về.

“Người đẹp ốm yếu ơi! Người đẹp ốm yếu ơi!”

Thẩm Chi Hủ nhìn về phía phát ra âm thanh, ánh mắt bỗng dưng ngừng trệ.

Hổ trắng nhỏ đang chạy về phía mình lại lớn lên rồi, nếu như nói trước kia cô trông khoảng mười tuổi, thế thì bây giờ cô giống như một cô bé mười hai tuổi, là một cô gái nhỏ rồi.

“Tôi lại trưởng thành rồi này!”

Thẩm Chi Hủ thu hồi ánh mắt quan sát, tầm nhìn dịu dàng rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của hổ trắng nhỏ, hai gò má trắng nõn của cô vẫn còn khá bụ bẫm, trông vẫn vô cùng đáng yêu.

Hổ mẹ và cây non mini cũng ngạc nhiên về sự thay đổi của cô, một hổ và một cây cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Kiều Nghệ.

“Ừ, Ngao Ngao cao lớn rồi.” Thẩm Chi Hủ đứng dậy so sánh với hổ trắng nhỏ đã cao hơn không ít. Ban đầu chiều cao của cô đến hông của anh, bây giờ đã đến dưới n.g.ự.c anh rồi.

Trong thoáng chốc, anh rất phiền muộn, chỉ cảm thấy cô nhóc này lớn lên quá nhanh, bản thân hoàn toàn không có niềm vui thú của việc nuôi một đứa nhỏ.

Nghĩ đến hổ trắng nhỏ sẽ nhanh chóng trưởng thành, Thẩm Chi Hủ càng rầu rĩ hơn.

Kiều Nghệ vẫn không biết anh đang suy nghĩ gì, thế nhưng cô có thể cảm nhận được tâm trạng phức tạp của đối phương.

“Người đẹp ốm yếu này, anh làm sao thế?” Kiều Nghệ chớp chớp đôi mặt màu xanh lam nhạt, khó hiểu nhìn anh.

Anh thu hồi tâm trạng muộn phiền, muốn xoa xoa đầu cô, nhưng lại muộn màng nhận ra mái tóc dài đang ướt đẫm của cô. Thẩm Chi Hủ nhướng mày, trên tay có thêm một cái khăn lông thấm nước, dịu dàng cẩn thận lau khô tóc ướt cho hổ trắng nhỏ.

“Sao em không lau tóc hả?”

“Tôi vui quá nên quên mất.”

“Em đó...” Giọng điệu của anh tràn đầy vẻ cưng chiều, cộng thêm âm thanh của anh lại dễ nghe khiên bên tai của Kiều Nghệ không nhịn được đỏ lên, bàn tay nhỏ mềm mại cũng kìm lòng không đậu túm lấy vạt áo Thẩm Chi Hủ.

“Sao thế?” Anh nhận thấy động tác của cô, bèn hỏi.

“Không, không có gì.”

Cô vừa dứt lời, Thẩm Chi Hủ phát hiện lỗ tai đỏ ửng của hổ trắng nhỏ, trong lòng buồn cười, ngón tay thon dài đùa nghịch chúng một cách xấu xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-266.html.]

“Ngao Ngao à, lỗ tai em đỏ lên rồi.”

Kiều Nghệ: “...”

“Xấu hổ sao?”

“Em đang xấu hổ vì cái gì vậy?”

Cô nghe ra nụ cười của Người đẹp ốm yếu liền không nghe theo, đưa tay kéo khăn lông ra, xoay người lại không thèm nhìn anh nữa. Lại không biết hành động tránh né này của mình khiến người kia cười càng vui vẻ hơn.

Nhóc cáu kỉnh, cái này cũng nói không ra.

Thẩm Chi Hủ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thấy cô đang tự mình lau tóc thì trở về chỗ cũ. Chẳng qua ánh mắt liếc thầy quần ngắn hơn một đoạn của hổ trắng nhỏ, thầm nghĩ nên tìm một vài bộ quần áo vừa vặn với chiều cao này của cô rồi.

Sau lưng yên tĩnh lại, lỗ tai của Kiều Nghệ cũng không nóng lên nữa. Cô len lén nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện Người đẹp ốm yếu đã đi chuẩn bị bữa tiệc đầy đủ thịt thì thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại công khai đường hoàng nhìn anh.

“Tôi muốn giúp một tay.”

Thẩm Chi Hủ không hề bất ngờ khi cô nói như vậy, anh lấy khoai tây đã chuẩn bị sẵn ra: “Ngao Ngao đi rửa khoai tây đi.”

“Được.”

Cô nhận lấy khoai tây, dùng nước sạch lấy từ không gian của Người đẹp ốm yếu ra cẩn thận rửa chúng. Kiều Nghệ suy nghĩ một hồi rồi gọt vỏ khoai tây, sau khi hỏi ý kiến của anh xong thì dùng d.a.o thái rau cắt chúng thành từng miếng.

Thẩm Chi Hủ ở bên cạnh nhìn, vui mừng gật gù.

Ngao Ngao trưởng thành rồi cũng tốt, học được hiểu chuyện, biết thương mình rồi.

(Thẩm Chi Hủ: Vừa phiền muộn lại vui vẻ yên tâm.jpg)

***

“Thẩm Chi Hủ đâu rồi?”

Trong phòng của Cố Hựu Kỳ, Sở Thiên ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, gương mặt nghiêm nghị nhìn về phía Cố Hựu Kỳ cà lơ phất phơ. Lúc này đây, anh ta đang nhấp ngụm trà nóng, vẻ mặt lộ ra một tia hưởng thụ.

“Chẳng phải ở trong phòng à?”

“Không có.”

“Hả?” Anh ta sửng sốt.

Sở Thiên chỉ đành tiếp tục nói: “Anh ta đi ra ngoài rồi, anh biết anh ta đi đâu không?”

“Không biết.” Cố Hựu Kỳ lắc lắc đầu.

“Anh là đội trưởng của anh ta, sao lại không biết người đi chỗ nào chứ?”

Không ngờ lời vừa mới thốt ra, Cố Hựu Kỳ suýt chút nữa đã bị sặc bởi ngụm trà nóng mới uống. Anh ta liên tục ho khan mấy tiếng, bấy giờ mới vội vàng xua xua tay: “Đừng, đừng nói như vậy!”

Thấy Sở Thiên không rõ nguyên do, anh ta thở ra một hơi: “Tôi cũng không dám làm đội trưởng của con nhím đó.”

Giọng điệu của anh ta mang theo chút ghé bỏ và sự bất đắc dĩ sâu sắc.

“Chẳng lẽ không phải ư?” Sở Thiên thật sự ngây người, gã thấy quan hệ giữa anh ta và Thẩm Chi Hủ tốt như vậy, còn tưởng rằng bọn họ là cùng một tiểu đội.

“Không phải.” Cố Hựu Kỳ lắc lắc đầu, tiếp lời: “Cái con nhím Thẩm Chi Hủ đó chính là một hiệp khách độc hành, nếu không phải vì Tiểu Nghệ, có lẽ anh ta sẽ không đi theo chúng tôi.”

Sở Thiên nghe ra được sự bất lực của anh ta, lại không hiểu điều này có liên quan gì đến Kiều Nghệ: “Tiểu Nghệ?”

“Đúng thế.” Cố Hựu Kỳ suy tư mấy giây: “Kiều Nghệ hình như rất ghét Hà Nguyệt Liên, cho nên mới đi cùng Thẩm Chi Hủ đến căn cứ Đông Nam, cũng là bởi vì em ấy muốn giải quyết cô ta.”

Còn về việc vì sao Kiều Nghệ lại ghét Hà Nguyệt Liên như vậy, anh ta cũng không biết được.

Sở Thiên nghe thấy manh mối này, âm thầm ghi tạc ba chữ “Hà Nguyệt Liên” này vào đáy lòng.

Cũng đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập. Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên liếc mắt nhìn nhau, kế đó người trước đứng dậy đi mở cửa.

Người gõ cửa là Ngụy Nhuận, một trong những thân tín của Sở Thiên.

Sau khi cửa được mở ra, ánh mắt của Ngụy Nhuận dứt khoát bỏ qua người trước mặt, nhìn về phía đại ca nhà mình trong phòng: “Đại ca, không xong rồi, Thạch Ngọc Cầm xảy ra chuyện rồi!”

Lời này khiến Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ căng thẳng trong lòng.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Hôm nay em và Mộng Nguyệt trông chừng Thạch Ngọc Cầm. Ban đầu cô ta vẫn rất ổn, nhưng đột nhiên bề ngoài cơ thể rạn nứt, bây giờ đang hấp hối, em đã sai người mời bác sĩ đến rồi!”

Loading...