Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 263
Cập nhật lúc: 2024-08-14 18:38:51
Lượt xem: 183
Tuy nhiên, đáp lại Cố Hựu Kỳ lại là tiếng gầm gừ cảnh cáo của hổ trắng nhỏ, rõ ràng là đang từ chối anh ta.
Cố Hựu Kỳ cảm thấy tiếc nuối: “Dù gì chúng ta cũng quen biết bao nhiêu lâu nay, cho anh sờ thử chút không được hả?”
Kiều Nghệ lười biếng lắc đôi tai. Cô đường đường là một con hổ trắng, chẳng lẽ người khác cứ muốn sờ là được hay sao?
Cô lại nhìn hổ mẹ, nó cũng rất cao ngạo lạnh lùng. Trước đó Kiều Nghệ chưa biến được thành người, Đại Bạch chỉ cho Người đẹp ốm yếu vuốt ve xíu xiu những lúc cần thiết, còn mọi khi khác không ai có thể đụng vào nó. Cho nên cô cũng muốn giống như hổ mẹ, là một con hổ trắng to lớn cao quý và lạnh lùng!
Kiều Nghệ nghĩ vậy, liếc Cố Hựu Kỳ một cái.
Suýt nữa thì Cố Hựu Kỳ tức quá hóa cười, anh ta giận dỗi trừng mắt nhìn cô vài lần.
Thẩm Chi Hủ đi đến đúng lúc, hút sự chú ý của Cố Hựu Kỳ.
“Có việc gì à?”
Cố Hựu Kỳ nhìn về phía Thẩm Chi Hủ: “Ừ, tôi và Sở Thiên đã bàn bạc rồi, gã cũng chuẩn bị mang theo một đội người đi cùng chúng ta đến căn cứ Đông Nam.”
"Tại sao vậy?"
Kiều Nghệ cũng nhìn về phía Cố Hựu Kỳ, muốn nghe anh ta nói lý do.
"Còn có thể vì sao nữa? Hang Tiêu Tiền bị người của sở nghiên cứu phá hoại thành như vậy, đương nhiên gã muốn đi báo thù với chúng ta rồi!” Cố Hựu Kỳ nhún vai.
“Grào grào…” Ra là thế ư.
Khuôn mặt hổ lông xù của Kiều Nghệ lộ ra biểu cảm đã thông não, nhưng ở trong mắt Thẩm Chi Hủ, cô lại rất ngốc nghếch đáng yêu. Thế là anh ngồi xuống mép giường, nhéo đôi tai tròn nhỏ của Kiều Nghệ trước ánh mắt cực kỳ ghen tỵ của Cố Hựu Kỳ.
Đáng ghét!
Tên Thẩm Chi Hủ đáng ghét này thật là hạnh phúc!
Anh ta cũng muốn xoa hổ cơ ơ ơ!
Kiều Nghệ không kháng cự lại sự đụng chạm của Người đẹp ốm yếu nhưng vẫn hơi liếc anh. Mà người này như thể không nhận ra ánh mắt của mình, nói chuyện với Cố Hựu Kỳ: “Gã đi rồi thì hang Tiêu Tiền bên này phải làm sao bây giờ?”
“Đám người Kỷ Chính kia đã bị bọn họ xử lý sạch sẽ, Ôn Khang người đứng đầu thứ hai của hang Tiêu Tiền sẽ ở lại duy trì hoạt động của nơi đó.”
Thẩm Chi Hủ ồ một tiếng, tỏ ý mình hiểu rồi.
“Chắc là chúng ta sẽ ở lại hang Tiêu Tiền thêm một tuần nữa, chờ Sở Thiên xử lý xong xuôi thì máy bay trực thăng cũng đã quay về. Lúc đó chúng ta có thể xuất phát đi căn cứ Đông Nam rồi." Cố Hựu Kỳ nói đến đây, siết chặt nắm đ.ấ.m nghe rõ cả tiếng răng rắc, rõ ràng là anh ta cũng rất mong chờ.
"Hiểu rồi."
Tiếp theo, Cố Hựu Kỳ lại nói chuyện của Thạch Ngọc Cầm. Anh ta nói cho mấy người Thẩm Chi Hủ biết bọn họ đã khống chế được Thạch Ngọc Cầm ổn định, cô ta sẽ không thể chạy trốn làm hỏng kế hoạch của bọn họ.
Nói xong, Cố Hựu Kỳ rời đi luôn, Thẩm Chi Hủ cũng đứng dậy đi tắm rửa.
Khi anh đi ra vẫn thấy Kiều Nghệ đang trong hình dạng hổ trắng bèn hơi nhướng mày: “Em không đi tắm rửa à Ngao Ngao?”
“Grừ grừ…” Hôm nay tôi tắm giúp mẹ xong đã đi tắm rồi mà.
Có vẻ Thẩm Chi Hủ nghe hiểu cô nói gì, thấy hình như cô không có ý định biến trở về thành người thì anh bắt đầu suy nghĩ: “Đêm nay Ngao Ngao không biến trở về hả?”
“Grào grào…” Chuẩn không cần chỉnh.
Kiều Nghệ khẽ gật đầu.
Thẩm Chi Hủ cười thầm: “Vậy đêm nay Ngao Ngao có muốn ngủ cùng tôi không?”
Đã lâu rồi anh không được ôm hổ trắng nhỏ lông xù mềm mại đi ngủ.
Thẩm Chi Hủ nghĩ đến đây, ánh mắt không khỏi hơi dỗi hờn. Mặt của con hổ trắng nhỏ lông xù nào đó lập tức nóng lên, cô vùi mặt vào trong lông ở cổ hổ mẹ, đôi mắt trong vắt lóe lên đôi chút vẻ ngượng ngùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-263.html.]
“Ngao Ngao?” Mãi không thấy hổ trắng nhỏ đáp lại, Thẩm Chi Hủ lại gọi một tiếng.
“Grừ grừ…” Tôi không ngủ với anh đâu nhé!
“Grào grào…” Tôi lớn rồi á nhe, phải biết nam nữ khác biệt chứ!
Trước đó Kiều Nghệ không thể biến thành người nên mới có thể ngủ chung với Người đẹp ốm yếu mà không kiêng dè gì. Bây giờ cô có thể biến thành người đột nhiên phải dè dặt một chút chứ, sao có thể đi ngủ với Thẩm Chi Hủ được nữa?
Kiều Nghệ càng nghĩ thì mặt hổ lông xù càng nóng lên. Cô bèn grao lên một tiếng, tứ chi quấn chặt lấy hổ mẹ.
Hổ mẹ: “…”
Nhóc con nhiệt tình quá làm mẹ hơi không chịu đựng nổi thì phải làm sao đây?
Lúc này, Thẩm Chi Hủ cũng hiểu hổ trắng nhỏ đang từ chối mình. Anh mất mát cúi mặt xuống, cả người đều toát lên vẻ vô cùng đáng thương tủi thân. Chỉ tiếc là Kiều Nghệ đang đắm chìm trong ngượng ngùng hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ tội nghiệp này của Thẩm Chi Hủ. Nếu không cô đã buông giáp đầu hàng, hấp tấp chạy tới muốn ngủ cùng anh rồi.
(Thẩm Chi Hủ: Nằm một mình khó ngủ ghê. JPG)
--
“Grao…”
“Grào grào…”
Trong rừng núi, từng tiếng hổ gầm trầm thấp phá vỡ sự yên tĩnh trong núi, chim chóc bay loạn xạ. Tiếng chim vỗ cánh phành phạch liên tiếp vang lên, có những động vật nhát gan co chân run lẩy bẩy chạy về hang ổ.
Hai con hổ trắng hình dáng tương tự nhau chạy trong rừng núi, chúng dường như đang dốc hết sức lực tranh đua gì đó, phía sau bọn chúng còn có một gốc cây nhỏ lắc lư ung dung đi theo.
Đã lâu rồi Kiều Nghệ mới biến lại hình dạng hổ trắng để chạy, khi chạy cô mới nhận ra tốc độ của mình đã tăng lên không ít. Tuy rằng cô không ghê gớm được bằng hổ mẹ nhưng tốc độ vẫn rất nhanh.
Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ liếc nhìn hổ mẹ bên cạnh một cái. Đúng lúc này đối phương cũng nhìn sang rồi hiểu ý của cô, nó gầm lên một tiếng, sau đó tách khỏi nhóc con để chia nhau ra hành động.
Cây non mini thấy bọn họ tách ra thì đứng tại chỗ nhìn theo mất một lúc. Nó nghĩ đến những lời hổ trắng nhỏ nói với nó trước khi xuất phát là sẽ thi xem ai có thể săn được nhiều con mồi nhất. Sau đó, cây non chợt hiểu ra làm những chiếc lá trên người đều hơn rung rinh.
Sau khi đã thông não, cây non mini không đi theo bọn họ mà tự tìm một hướng ngẫu nhiên để đi về phía trước.
Bình thường nó bị con hổ nào đó và thần c.h.ế.t nào đó chèn ép, bây giờ đã đến lúc để nó phát huy sức mạnh của cây rồi!
Cây non mini hùng dũng oai nghiêm, khí phách hiên ngang nghĩ vậy.
Bên kia, lâu lắm rồi Kiều Nghệ không tự đi săn một mình cho nên cô lựa chọn bắt đầu với những động vật nhỏ. Đến khi bắt đầu quen tay thì cô mới nhắm đến con mồi cỡ trung bình.
Cứ thế, Kiều Nghệ săn từng con vật này đến con vật khác, trong đó còn có động vật biến dị cấp 2, cấp 3. Cô kéo chúng nó về bên cạnh Người đẹp ốm yếu, chất thành một ngọn núi nhỏ. Khi thấy bên người Thẩm Chi Hủ đã có không ít con mồi, Kiều Nghệ bèn nhìn sang dò hỏi.
Anh chỉ liếc mắt đã hiểu được ý của hổ trắng nhỏ, lập tức lên tiếng giải thích: “Đây là của Đại Bạch săn được hết đấy.”
Quả nhiên!
Đôi mắt Kiều Nghệ sáng lên, sau đó cô lại chạy đi săn mồi dưới ánh mắt cổ vũ của Người đẹp ốm yếu.
Một giờ sau, cuộc đi săn kết thúc.
Kiều Nghệ hơi dốc hết sức kéo một con heo rừng to gấp đôi cơ thể mình về, bộ lông sạch sẽ mượt mà bóng loáng của cô nhuốm màu m.á.u đỏ thẫm.
Thẩm Chi Hủ thấy cảnh này mà trong lòng lập tức hoảng hốt, vội vàng chạy qua, cẩn thận kiểm tra cơ thể hổ trắng nhỏ.
Tốc độ của hổ mẹ còn nhanh hơn anh, nó đến gần nhóc con, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng. Nó lè cái lưỡi to l.i.ế.m đi màu m.á.u trên người Kiều Nghệ để kiểm tra.
“Ngao Ngao, em không sao chứ?”
“Grào grào…” Tôi có sao đâu, trên người tôi toàn là m.á.u của con heo rừng biến dị mà!
Kiều Nghệ nhả cái đuôi heo rừng biến trong miệng ra, grào grào giải thích.
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy hổ trắng lớn đã nhanh chóng l.i.ế.m hết m.á.u trên lông hổ trắng nhỏ rồi thì mới hiểu ra đây không phải là m.á.u của cô. Lúc này trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.