Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 262

Cập nhật lúc: 2024-08-14 18:38:34
Lượt xem: 189

Sau khi biết được những việc này, Thẩm Chi Hủ cũng không có ý định nán lại. Anh vẫn đang quan tâm đến con hổ trắng nhỏ không bớt chuyện nào đó, sau khi nói một tiếng với Cố Hựu Kỳ thì lập tức rời đi.

Thạch Ngọc Cầm muốn ngăn cản người lại, nhưng đau đớn ở cổ lại im ắng nói ra sự tàn bạo của anh, cô ta kiềm chế lại, cũng có chút tự giác của tù nhân.

(Thẩm Chi Hủ: Cũng may Ngao Ngao không theo tới!)

Khi Thẩm Chi Hủ quay lại, Kiều Nghệ đang sấy lông cho hổ mẹ.

Nhìn thấy anh trở về, đầu tiên Kiều Nghệ quét mắt nhìn anh một cái. Sau khi sấy khô lông của hổ mẹ, cô mới tắt máy sấy tóc kêu ù ù rồi quay đầu nhìn Người đẹp ốm yếu dù bận vẫn đang ngồi thản nhiên.

“Người đẹp ốm yếu, anh trở về nhanh thật đấy.”

Thẩm Chi Hủ cũng không nói nên lời, nghĩ rằng đúng là Thạch Ngọc Cầm làm đội trưởng lâu rồi nên quen thói ra lệnh. Bây giờ cô ta là tù nhân mà còn chưa nhận thức được thực tế, cố gắng lợi dụng thông tin từ sở nghiên cứu để khống chế anh ư?

Cô ta cảm thấy anh sẽ bị đe dọa hay sao? Thật là nực cười.

Nghĩ đến đây, Thẩm Chi Hủ chỉ cảm thấy khó chịu. Anh đi đến bên cạnh hổ trắng nhỏ, vuốt mái tóc dài mềm mại của cô mới cảm thấy tâm trạng dễ chịu lên nhiều.

Kiều Nghệ nhạy bén cảm nhận được tâm trạng của Người đẹp ốm yếu không vui lắm nên không hất bàn tay lộn xộn của anh ra mà chỉ nhẹ giọng hỏi: “Anh sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”

Thẩm Chi Hủ kể sơ lược chuyện bên Thạch Ngọc Cầm cho cô nghe. Ban đầu Kiều Nghệ có tâm trạng không tệ mà nghe xong cũng thấy tức. Cô siết chặt nấm đ.ấ.m quơ quơ giữa không trung vài cái.

“Người phụ nữ này thật đáng ghét!” Kiều Nghệ dừng một chút: “À không, người của sở nghiên cứu đều đáng ghét hết!”

"Đúng vậy." Thẩm Chi Hủ thấy dáng vẻ này của cô thực sự đáng yêu nên đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt trong lòng bàn tay mình, u mê nắn bóp.

“Anh làm gì vậy?” Kiều Nghệ liếc anh.

"Xoa bóp."

Kiều Nghệ hừ nhẹ một tiếng, không rút nắm tay mình ra mà hỏi: "Thạch Ngọc Cầm có thể gây cản trở gì không?”

“Cô ta không có lá gan đó.”

“Sao anh biết được?”

“Ngao Ngao không tin tôi à?”

Dường như Kiều Nghệ cảm nhận được một chút nguy hiểm, trả lời với mong muốn sống sót mãnh liệt: "Đương nhiên là tôi tin Người đẹp ốm yếu chứ! Nhưng mà người nào của sở nghiên cứu cũng đáng ghét hết, chúng ta phải đề phòng nhiều hơn mới được.”

“Ngao Ngao nói đúng lắm, đám người Cố Hựu Kỳ cũng sẽ có chừng mực.”

“Ồ, cũng đúng nhỉ.” Kiều Nghệ giật mình gật đầu.

Thẩm Chi Hủ cũng đúng lúc buông lỏng nắm đ.ấ.m nhỏ của Kiều Nghệ ra, khóe mắt nhìn thoáng qua hổ trắng lớn với bộ dạng uể oải. Anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, thử dò xét nói: “Hình như đã lâu rồi Ngao Ngao không biến về nguyên hình nhỉ?”

“Grao?” Kiều Nghệ hơi sửng sốt, trong lúc nhất thời chưa kịp hiểu ra Người đẹp ốm yếu đang nói cái gì.

Hổ mẹ nghe được lời của thú hai chân nói thì tai nó giật giật vài cái, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nhóc con nhà mình. Đúng là lâu lắm rồi nó không nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của nhóc con, không biết nhóc con này đã trưởng thành chưa nữa. Nó nhớ hổ trắng nhỏ cực kỳ.

Chỉ chốc lát sau, Kiều Nghệ mới kịp phản ứng. Cô nhẹ nhàng gãi má, nhận ra ánh mắt mong đợi của hổ mẹ, trái tim không khỏi mềm nhũn. Khi trái tim cô d.a.o động thì một tiếng bùm vang lên, cô bé xinh đẹp vừa rồi đã biến thành một con hổ trắng không quá lớn cũng không quá nhỏ.

Kiều Nghệ bò ra khỏi đống quần áo, bởi vì đã lâu rồi cô không đi bằng bốn chân nên lúc bò ra rất lảo đảo. Chờ đến khi mình làm quen rồi cô mới lắc người, đứng trên chiếc giường mềm mại nhìn Người đẹp ốm yếu.

“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu, tôi biến hình trở lại rồi nè!

Thẩm Chi Hủ cũng đang đánh giá hình thể ban đầu của hổ trắng nhỏ. Cô thật sự đã lớn lên rất nhiều, cơ thể cộng với cái đuôi đã dài gần hai mét. Trong lúc nhất thời, anh cảm thấy vô cùng bùi ngùi.

“Ngao Ngao, em trưởng thành rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-262.html.]

Đương nhiên Kiều Nghệ cũng nhận ra sự thay đổi của mình, cô vui vẻ xoay quanh một vòng. Cô còn chưa kịp mừng rỡ xong thì hổ mẹ đã nhào tới, đè lên trên người hổ con. Đại Bạch há mồm muốn ngoạm phần gáy hổ trắng nhỏ lại bị nhóc con nhanh chóng né được, cô lại còn há miệng cắn trả ngược lại cổ nó một cái.

Nhóc con của nó trưởng thành thật rồi.

Hổ mẹ vui mừng không thôi.

Hai con hổ trắng giống nhau y hệt cứ thế nô đùa ầm ĩ.

Thẩm Chi Hủ thấy vậy, lấy một chiếc máy ảnh polaroid ở trong không gian ra, căn góc phù hợp để chụp vài bức ảnh cho hai mẹ con. Trong lúc đó có lẽ cây non mini cũng biết thần c.h.ế.t đang cầm món đồ tốt trong tay nên cũng lân la đến gần hai con hổ trắng, cũng để lại bóng dáng mini của mình trong bức hình.

Lúc chạng vạng tối, Cố Hựu Kỳ đến tìm bọn họ.

Bấy giờ, mấy người Thẩm Chi Hủ vừa ăn cơm xong xuôi, anh đang rửa bát ở trong phòng bếp. Kiều Nghệ vẫn trong hình dạng của hổ trắng, nằm sấp song song bên cạnh hổ mẹ. Cô nghe thấy tiếng đập cửa bèn kêu ‘Grao’ một tiếng vào trong bếp, sau đó vẫy cái đuôi hấp tấp đi ra mở cửa.

Cố Hựu Kỳ hoàn toàn không ngờ lại có con hổ trắng ra mở cửa, anh ta hơi ngẩn ra một chút rồi mới cười, nói: “Chào Đại Bạch nha.”

Kiều Nghệ: “…”

Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi là hổ mẹ thế? Mắt anh còn dùng được nữa không vậy Cố Hựu Kỳ?

Kết quả là Kiều Nghệ liếc Cố Hựu Kỳ đầy khinh thường, cô hừ mũi rồi quay đầu trở về phòng.

Cố Kỳ bị khinh bỉ thì trợn tròn mắt, sững sờ tại chỗ mất một lúc lâu. Sau đó anh ta mới muộn màng phát hiện hình như con hổ trắng vừa mở cửa cho mình nhỏ hơn Đại Bạch một chút. Dường như nhận ra được điều gì đó, Cố Hựu Kỳ vội vàng bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Ở trong phòng, hai con hổ trắng trông giống nhau đang nằm sấp ở trên giường, một con hổ trắng rõ ràng nhỏ hơn con còn lại. Cô đang tựa đầu vào đầu con hổ trắng lớn, đang lười biếng nhìn chằm chằm vào anh ta.

Cố Hựu Kỳ nhìn thấy cảnh này thì hô hấp cứng lại. Anh ta chỉ vào hai con hổ trắng, giọng nói hơi run rẩy: “Ủa Chi, Chi Hủ! Sao Tiểu Nghệ lại biến hình về như cũ rồi?”

Thẩm Chi Hủ không giấu giếm chuyện Kiều Nghệ có thể biến thành người, nên sau khi Cố Hựu Kỳ đoán được, anh ta cũng không chủ động hỏi mà chỉ giữ trong lòng. Bây giờ Cố Hựu Kỳ nhìn thấy Kiều Nghệ biến về dạng hổ thì quả thực thấy sợ hãi.

Có lẽ không ngờ anh ta sẽ phản ứng như vậy nên Thẩm Chi Hủ vừa mới rửa bát xong để lộ vẻ mặt không biết nên nói gì.

Cố Hựu Kỳ cứ tưởng là Thẩm Chi Hủ cũng bó tay nên lại hoang mang lên tiếng: “Em ấy còn có thể biến trở lại được không?”

Lần này Thẩm Chi Hủ không lừa Cố Hựu Kỳ nữa, mới nói: “Được chứ.”

Bấy giờ Cố Hựu Kỳ mới bình tĩnh lại: “Thế là Tiểu Nghệ có thể chủ động biến hình từ người thành thú à?”

Thẩm Chi Hủ liếc anh ta một cái, khẽ ‘Ừ’ một tiếng, không hề giấu giếm.

Cố Hựu Kỳ đã hiểu. Anh ta vừa ngạc nhiên trước loại chuyện thần kỳ này, vừa bước đến quan sát Kiều Nghệ đã biến trở lại hình dạng hổ trắng.

"Tiểu Nghệ à, em trưởng thành rồi ha.” Trong giọng nói Cố Hựu Kỳ cũng có chút bùi ngùi.

“Grào grào…” Chứ còn gì nữa.

“Grừ grừ…” Anh đúng là ngáo ngơ luôn á.

Kiều Nghệ lười biếng l.i.ế.m móng vuốt của mình. Ôi đã lâu rồi cô không làm vậy, nhớ quá đi mất thôi.

“Lâu lắm rồi không được nghe Tiểu Nghệ kêu grào grào, đúng là nhớ thật đấy.”

Giọng nói gian manh của Cố Hựu Kỳ làm Kiều Nghệ câm nín mất một lúc. Cô lại trợn trắng mắt, không muốn để ý đến người này nữa.

“Tiểu Nghệ à, anh có thể vuốt em không?”

Cố Hựu Kỳ ngứa tay, bộ lông nhìn bóng bảy mượt như Sunsilk kia làm anh ta muốn xoa xoa vò vò quá.

Loading...