Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 261
Cập nhật lúc: 2024-08-14 18:38:16
Lượt xem: 198
“Thay tôi cảm ơn Tiểu Nghệ nhé.”
Thẩm Chi Hủ nghe thấy hai chữ Tiểu Nghệ, bèn nhìn gã với ánh mắt không rõ ý vị.
Sở Thiên chú ý đến, theo bản năng thẳng người lên, làm cho biểu hiện của mình chẳng phải chột dạ gì.
Thạch Ngọc Cầm vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Chi Hủ không cam lòng bản thân cứ bị bọn họ phớt lờ như thế. Cô ta từ từ mở miệng, giọng nói khàn khàn: “... Thẩm Chi Hủ.”
Ngay khi cô ta lên tiếng, sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn vào trên người cô ta, chỉ có Ngụy Nhuận vẫn cố chấp nhìn chăm chú vào Thẩm Chi Hủ.
Anh nhận ra nhưng chẳng thèm quan tâm, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống rồi lạnh nhạt nhìn Thạch Ngọc Cầm: “Nghe nói cô ầm ĩ muốn gặp tôi.”
“Đúng.” Cô ta hít một hơi thật sâu: “Tôi nghe nói Vân Trác Việt và Cao Nhược Lâm đều bị anh giết, đây là sự thật à?”
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng.
Thạch Ngọc Cầm kinh hãi không thôi, đồng thời cũng có thêm một phần vui vẻ. Hai kẻ đó c.h.ế.t rồi, bây giờ người biết chuyện về sở nghiên cứu cũng chỉ còn lại mình, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Thế thì cô ta...
Đôi mắt cô ta sáng lên, trong lòng đã có mưu tính.
“Mấy người muốn biết chuyện của sở nghiên cứu Tư Hoài đúng không?”
Sở nghiên cứu Tư Hoài?
Đây là lần đầu tiên Sở Thiên nghe thấy cái tên này, gã theo bản năng liếc nhìn Cố Hựu Kỳ, sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định của đối phương liền tiếp tục nhìn Thạch Ngọc Cầm.
“Đúng, cô muốn sống thì mau mau nói những chuyện mình biết ra hết đi.” Cố Hựu Kỳ lên tiếng.
“Muốn tôi nói cho mấy người về chuyện của sở nghiên cứu Tư Hoài cũng được thôi, Thẩm Chi Hủ phải dạy tôi trở nên mạnh mẽ hơn!” Ánh mắt nóng rực của cô ta dán vào anh, dã tâm đang dần dâng lên: “Tôi biết các anh còn khống chế đồng đội của tôi, nhưng mà thế thì làm sao? Bọn họ chẳng qua là tay chân nhỏ mà thôi, chỉ biết được bề mặt nổi của sở nghiên cứu!”
“Vậy ư?” Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng nhếch môi lên.
Thạch Ngọc Cầm chú ý anh một cách chặt chẽ trông thấy cảnh tượng này, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, sau đó lại cảm thấy nguy hiểm. Cô ta tỉnh táo lại từ trong nỗi hốt hoảng, hai tay siết chặt.
“Đúng thế, chỉ cần anh có thể làm cho tôi trở nên mạnh mẽ! Tôi sẽ khai hết tất cả việc to việc nhỏ về sở nghiên cứu cho các anh!”
“Có phải cô vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình không?” Thẩm Chi Hủ đột nhiên bật cười, tiếng cười trong trẻo đến mức ngay cả ba người đàn ông khác đang ngồi đó cũng không nhịn được ghé mắt.
“Bây giờ cô là tù nhân, hoàn toàn không có cơ hội đàm phán điều kiện với chúng tôi.”
Thạch Ngọc Cầm vẫn không phục, còn muốn nói gì đó, nhưng một giây kế tiếp đã bị một bàn tay vô hình bóp cổ, sau đó cô ta bị nâng lên trên không trước ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người có mặt ở đây. Gương mặt cô ta trở nên kinh khủng, muốn phá vỡ năng lượng vô hình đang bóp cổ mình, có điều cho dù cô ta giãy giụa ra sao thì cũng chẳng thoát ra được.
Một nỗi tuyệt vọng từ đáy lòng dâng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xem như không tệ cũng bởi vì thiếu oxy mà trở nên tím tái. Khóe mắt Thạch Ngọc Cầm vô tình liếc thấy dáng vẻ vẫn ung dung của Thẩm Chi Hủ, mới hiểu ra bản thân không có cách nào kiềm chế người đàn ông đáng sợ này. Cô ta vừa cảm thấy mình thật sự sắp chết, nước mắt cũng bị ép chảy ra.
“Để... Để... Tôi... Tôi... Nói...”
Lời vừa dứt, sức mạnh vô hình rút lui, cả người Thạch Ngọc Cầm ngã sấp trên giường. Cô ta che cần cổ đã tím bầm của mình, liều mạng ho sù sụ, cũng cố gắng hít thở sâu, tham lam hít vào không khí khó mà có được.
Tất cả mọi người đều sợ hãi trước chiêu này của Thẩm Chi Hủ, Sở Thiên liếc nhìn anh, chỗ sâu trong ánh mắt ẩn giấu một tia kiêng dè. Ngụy Nhuận ở sau lưng gã cũng kéo căng thân thể, giống như nếu anh có động tác gì khác thường, cậu ta sẽ lập tức đánh trả.
Anh không thèm quan tâm việc này có dọa sợ tất cả những người có mặt ở đó hay không, liếc mắt nhìn Cố Hựu Kỳ không biết đang suy nghĩ gì ở bên cạnh, mất kiên nhẫn mở miệng: “Anh còn ngây ra đó làm gì, thẩm vấn đi.”
“À, phải phải!” Cố Hựu Kỳ hoàn hồn lại, nhanh chóng khôi phục về trạng thái thoải mái trước kia, thậm chí còn cười đùa hí hửng với anh: “Chi Hủ à, anh cũng quá không thương hương tiếc ngọc rồi, nếu Tiểu Nghệ nhìn thấy, em ấy sẽ sợ đó.”
Trong từ điển của Thẩm Chi Hủ hoàn toàn chưa có bốn chữ “thương hương tiếc ngọc” này, nhưng anh vẫn d.a.o động một lúc khi nghe thấy nửa câu sau, tuy nhiên ngoài mặt vẫn tỉnh bơ: “Còn không mau thẩm vấn!”
“Được thôi!” Cố Hựu Kỳ nhún vai, nhìn về phía Thạch Ngọc Cầm có chút thảm thương kia, trong lòng cũng không hề có chút gì gọi là thương hương tiếc ngọc giống anh. Thậm chí anh ta còn cảm khái một câu: “Cô Thạch à, mở miệng sớm một chút chẳng phải tốt rồi à, cần gì phải chịu nỗi khổ này chứ.”
Cô ta lặng lẽ cười nhạt, chỉ cảm thấy anh ta làm bộ làm tịch, khóe mắt len lén liếc nhìn Thẩm Chi Hủ, toàn thân sợ hãi rụt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-261.html.]
Người đàn ông này thật đáng sợ, cũng không phải là người mà bản thân có thể kiểm soát được.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thạch Ngọc Cầm vẫn vô cùng thất vọng.
“Nói đi, cô biết những điều gì?”
Cô ta im lặng mấy giây: “Các người muốn biết việc nào?”
Cố Hựu Kỳ sửng sốt, cảm thấy có phải cô ta còn muốn ngoan cố chống đối hay không, chẳng qua anh ta vẫn nhẫn nhịn tính tình nói: “Nhiệm vụ của cô là gì?”
“Đi theo và báo cáo hành tung của mấy người.”
“Báo cáo như thế nào?”
“Tôi có điện thoại vệ tinh có thể liên lạc với bác sĩ Hà.”
Điện thoại vệ tinh?
Con ngươi của đám người Cố Hựu Kỳ co rụt lại, người trước vừa nghe thấy ba chữ “bác sĩ Hà” thì đột nhiên đến gần Thạch Ngọc Cầm hơn: “Bác sĩ Hà? Hà Nguyệt Liên?”
Cô ta ngẩng đầu, có lẽ là quá ngạc nhiên nên quên che giấu vẻ mặt của mình: “Các người quen biết bác sĩ Hà sao? Không, không đúng... Các người là người của căn cứ Hoài Long?”
“Xem như cô thông minh.” Cố Hựu Kỳ cười khẩy.
Trong thoáng chốc, Thạch Ngọc Cầm cũng hiểu ra gì đó: “Các anh, các anh là những kẻ đã phá hủy căn cứ địa ở căn cứ Hoài Long ư?”
Nói như thế, cô ta cũng biết tại sao Hà Nguyệt Liên lại bảo mình theo dõi những người này, nhưng mà vì sao chứ? Những kẻ như bọ họ đây nguy hiểm như thế, tại sao không ra lệnh cho mình g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ chứ?
Thạch Ngọc Cầm nghĩ không ra, cũng không cho rằng Hà Nguyệt Liên đau lòng vì tổn thất nhân viên, bởi vậy cô ta tạm thời vừa ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.
“Không sai.” Cố Hựu Kỳ thừa nhận: “Bây giờ nói đến chuyện của Vân Trác Việt đi.”
Cô ta mím môi: “Tôi không biết nhiệm vụ của bọn họ là cái gì, tôi chỉ biết hai người đó đến hỗ trợ tôi...”
Cô ta khựng lại, ánh mắt nhìn về phía Sở Thiên: “Có điều tôi là đội trưởng tiểu đội nhiệm vụ bên ngoài, ít nhiều gì cũng có thể suy đoán ra nhiệm vụ của gã ta là cái gì.”
“Cô nói đi.” Người mở miệng là Sở Thiên.
“Dị năng của Sở Thiên là hệ ăn mòn, sở nghiên cứu rất thích nghiên cứu dị năng hiếm có, có lẽ mục đích của Vân Trác Việt chính là muốn bắt anh trở về.”
“Không biết sống chết! Đại ca của chúng tôi là người mà chúng mày muốn bắt là có thể bắt à?” Ngụy Nhuận nổi giận gầm lên.
Thạch Ngọc Cầm im lặng, không muốn đáp lại lời cậu ta.
“Sau khi bắt tôi rồi, sẽ dẫn tôi đến nơi nào?”
Cô ta không nói gì, lúc đang chần chừ có nên nói ra hay không, song Thẩm Chi Hủ cũng đã lên tiếng.
“Căn cứ Đông Nam.”
“Sao anh biết được?” Sau khi lời vừa thốt ra, cô ta hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Thẩm Chi Hủ, trái tim cũng thắt chặt lại.
“Lừa cô đó.”
Thạch Ngọc Cầm: “...”
Cú lừa này cũng quá chính xác rồi.
Những người khác đồng loạt cạn lời.