Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 259
Cập nhật lúc: 2024-08-14 18:37:33
Lượt xem: 203
“Cái này... có vẻ là chim sẻ thì phải?” Cố Hựu Kỳ quan sát một lúc, phát hiện đàn chim biến dị đánh úp bọn họ rất giống với chim sẻ. Có điều những con chim sẻ trước tận thế còn chưa lớn bằng bàn tay con người, mà những con chim biến dị này lại lớn như quả bóng rổ, còn cực kỳ mập mạp.
Sở Thiên liếc nhìn theo âm thanh, gật đầu khẳng định: “Đúng là chim sẻ, xem ra đây là chim sẻ biến dị.”
Kiều Nghệ nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Người đẹp ốm yếu, chân thành hỏi: “Người đẹp ốm yếu ơi, có ăn được không?”
Cố Hựu Kỳ: “...”
Sở Thiên: “...”
Cố Hựu Kỳ lập tức phá lên cười: “Con nhóc nhà em này, sao cả ngày lẫn đêm đều chỉ nghĩ đến ăn thế hả?”
Kiều Nghệ lườm anh ta: “Có thực mới vực được đạo, điều này có sai không?”
“Ghê nha, ngay cả ‘có thực mới vực được đạo’ cũng học được rồi, không tệ không tệ.” Anh ta suýt chút nữa đã vỗ tay cho cô.
Kiều Nghệ nghe ra sự trêu chọc trong giọng nói của anh ta, hai gò má hơi phồng lên: “Tôi cũng không phải mà mù chữ!”
Tốt xấu gì tôi cũng là sinh viên đấy nhé!
Cố Hựu Kỳ còn muốn nói gì đó, Thẩm Chi Hủ đã xoa xoa đầu hổ trắng nhỏ, giọng điệu cưng chiều: “Ừ, Ngao Ngao của chúng ta giỏi giang nhất.”
“Vẫn là Người đẹp ốm yếu biết nói chuyện! Còn như người nào đó...” Kiều Nghệ liếc xéo Cố Hựu Kỳ, khẽ hừ một tiếng với anh ta.
Anh ta cười càng vui vẻ hơn, nếu không phải bị “bé nhím” nào đó nhìn chòng chọc, anh ta còn có thể oán giận lại mấy câu.
Sở Thiên nhìn màn tương tác giữa Cố Hựu Kỳ và Kiều Nghệ, cảm giác ước ao vốn đã tiêu tan lại dâng lên, thầm nghĩ lúc nào bé ấy mới cư xử với mình giống như cư xử với anh ta đây?
Thế nhưng gã còn chưa nghĩ quá nhiều thì Ôn Khang đã đến báo cáo chuyện Kỷ Chính làm loạn với gã. Sở Thiên không còn cách nào, chỉ có thể rời đi trước, định sau này lại nói về chuyện của đám người Vân Trác Việt với bọn họ.
Sau khi gã rời đi, Thẩm Chi Hủ cất chiến lợi phẩm của cây non mini là t.h.i t.h.ể của những con chim sẻ biến dị vào không gian. Cố Hựu Kỳ thấy thế bèn bàn bạc bảo Thẩm Chi Hủ hữu nghị cất giữ t.h.i t.h.ể của mấy con chim giúp bản thân, anh ta định thay đổi khẩu vị cho các đội viên của mình.
Anh đồng ý, sau khi cất trữ xong xuôi, bọn họ trở về khách sạn.
Về đến khách sạn rồi, chuyện đầu tiên Thẩm Chi Hủ làm chính là đi tắm.
Kiều Nghệ ngồi trên giường xoa xoa mũi, cô có chút bối rối, trong đầu nghĩ xem có phải bản thân đã thật sự quá đáng rồi hay không.
Vào lúc này, hổ mẹ ngậm ba lô nhỏ mà Kiều Nghệ đặt xuống sau khi vào nhà đến. Cô nhìn sang, bấy giờ mới nhớ ra bên trong có chứa tinh hạch của Sở Thiên, lại phiền muộn xoa xoa mi tâm.
“Mình lại quên mất chuyện này rồi, ngày mai rồi trả tinh hạch cho anh ta cũng được.”
Cô vừa mới dứt lời, Thẩm Chi Hủ mang theo mùi thơm của sữa tắm và hơi nóng đi ra. Lỗ mũi Kiều Nghệ giật giật, cảm thấy mùi của loại sữa tắm này thật thơm, lại ngửi thêm mấy lần.
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy điều này, nụ cười hiện lên nơi đáy mắt: “Ngao Ngao đúng là mũi chó.”
Kiều Nghệ không vui: “Cái gì mà mũi chó chứ, tôi đây là mũi hổ đó, Người đẹp ốm yếu nói bậy nói bạ!”
Khứu giác của hổ cũng rất nhạy bén đó nha, sao Người đẹp ốm yếu lại có thể nói cô như thế hửm?
Cô mất hứng, trợn mắt nhìn Thẩm Chi Hủ đang dùng khăn lông lau tóc.
Anh bật cười, đổi chủ đề khác: “Vừa rồi tôi đi ra nghe thấy em nhắc đến Sở Thiên, gã thế nào?”
Kiều Nghệ “a” một tiếng, kéo khóa kéo của ba lô nhỏ rồi lấy ra một viên tinh hạch: “Tinh hạch của Sở Thiên, quên đưa cho anh ta.”
“Ở đâu ra thế?” Thẩm Chi Hủ khựng lại.
“Tôi nhặt trên đất đó.” Kiều Nghệ sợ Người đẹp ốm yếu không nghe rõ, lại bổ sung thêm: “Dị năng của anh ta chẳng phải là hệ ăn mòn sao? Sau khi Sở Thiên tấn công chim sẻ biến dị, t.h.i t.h.ể của chúng đều bị ăn mòn hết, tinh hạch mới rơi từ trên trời xuống. Tôi thấy anh ta không có thời gian nhặt, rảnh rỗi không có việc gì nên mới nhặt giúp anh ta đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-259.html.]
“Em không bị thương chứ?”
“Sao tôi lại bị thương được? Tôi có dùng dị năng mà.” Nói đến đây, Kiều Nghệ rõ ràng có chút đắc chí: “Tôi thông minh đúng không?”
“Thông minh.” Thẩm Chi Hủ biết lắng nghe giơ ngón tay cái lên với cô: “Ngày mai tôi sẽ trả lại cho Sở Thiên giúp em.”
“Ừm ừm.” Kiều Nghệ gật đầu xong liền chạy vào nhà tắm rửa tay và chân, lại tắm cho hổ mẹ rồi mới lạch bà lạch bạch chạy về, hài lòng ngã người trên chiếc giường lớn mềm mại: “Đúng rồi, Người đẹp ốm yếu nè, Vân Trác Việt có dễ đối phó không?”
“Gã ta không chịu nổi một đòn.” Giọng điệu của Thẩm Chi Hủ lộ vẻ khinh thường.
Kiều Nghệ “wow” một tiếng, nằm sấp trên giường, hai tay chống cằm nhìn anh: “Chẳng phải gã ta có thể điều khiển động vật biến dị à? Bên cạnh không có động vật biến dị nào hay sao?”
Thẩm Chi Hủ lắc lắc đầu: “Có lẽ là Vân Trác Việt cảm thấy kế hoạch không có chút sơ hở nào.”
“Kiêu căng ngạo mạn.” Cô bĩu môi: “Tôi có thể xem tinh hạch một lát được không?”
Thẩm Chi Hủ sớm biết cô sẽ nói như vậy, trước khi tắm cũng đã rửa sạch tinh hạch, cho nên lập tức lấy nó ra khỏi không gian rồi ném qua cho cô.
Cứ như vậy, hai viên tinh hạch một màu xám một màu cam rơi xuống bên cạnh Kiều Nghệ.
“Ơ, tinh hạch màu cam này!” Cô bị màu cam tươi đẹp thu hút trước tiên, cầm lên quan sát mấy lần. Hổ mẹ cũng ghé đầu lại gần, chăm chú quan sát.
“Thật là đẹp mà, đây là tinh hạch của dị năng gì vậy?”
Đây là lần đầu tiên Kiều Nghệ nhìn thấy tinh hạch màu cam đấy.
Hổ mẹ cũng tò mò nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.
“Dịch dung.”
“Hả? Dịch dung á?” Cô ngớ ra, không biết dịch dung mà Người đẹp ốm yếu nói có phải giống như thứ mình biết hay không.
“Thức tỉnh được dị năng dịch dung thì có thể biến thành dáng vẻ của người mà cô ả đã từng gặp, giọng nói hay dáng người đều giống nhau như đúc.”
“Trời ạ, lại còn có loại dị năng này!” Kiều Nghệ cảm thấy hiếm lạ, có điều chẳng mấy chốc cô đã cảm thấy không thú vị nữa. Bởi vì dị năng này quá vô dụng, rất bất lợi trong thời tận thế.
Cô bĩu môi, đặt tinh hạch màu cam xuống, quay lại cầm viên màu xám tro lên: “Đây chính là của Vân Trác Việt hả?”
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng.
“Của Đinh Thụy Bác cũng là màu xám tro.”
“Đúng thế.” Nói xong, Thẩm Chi Hủ cũng lấy tinh hạch của Đinh Thụy Bác đến, màu sắc của hai viên tinh hạch giống y hệt nhau. Tuy nhiên năng lượng ẩn chứa bên trong lại khác nhau, rõ ràng năng lượng của Vân Trác Việt mạnh hơn Đinh Thụy Bác.
“Cấp 5.” Kiều Nghệ đưa ra kết luận khẳng định, Người đẹp ốm yếu chưa kịp lên tiếng, cô lại cảm khái một câu: “Cũng không biết tinh hạch của tôi là màu gì nhỉ?”
Lời vừa dứt, Kiều Nghệ cảm nhận được bầu không khí bất thường trong phòng một cách rõ ràng. Cô mờ mịt ngẩng đầu lên, lại trông thấy ánh mắt nguy hiểm của Thẩm Chi Hủ nhìn về phía mình, trái tim cô đột nhiên hẫng một nhịp, sau lưng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
“Ngao Ngao, tốt nhất em không nên có kiểu tò mò này.” Giọng nói của Thẩm Chi Hủ trầm thấp, hiển nhiên có thể nghe ra khí tức nguy hiểm từ trong đó.
Kiều Nghệ sợ đến nỗi run lẩy bẩy, một giây sau lại nghe thấy giọng điệu hết sức nghiêm túc của Người đẹp ốm yếu.
“Ngao Ngao, tôi không muốn nhìn thấy tinh hạch của em, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi!” Kiều Nghệ vội vàng gật đầu, cô biết tinh hạch giống như tính mạng, cũng chỉ là thuận miệng nhắc chút thôi, ai ngờ anh lại phản ứng lớn như vậy đâu.
Cô sợ hãi len lén liếc nhìn Người đẹp ốm yếu, lúc này đây anh không nhìn cô, mà là cụp mắt dùng khăn lông lau tóc mình. Chẳng qua Kiều Nghệ có thể cảm nhận được anh đang không vui.
Cô suy nghĩ một hồi bèn rón rén bước tới, cầm lấy khăn lông trên đầu Thẩm Chi Hủ, thay thế công việc của anh.
“Người đẹp ốm yếu ơi, anh đừng tức giận, tôi sai rồi...”