Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 257
Cập nhật lúc: 2024-08-14 18:36:55
Lượt xem: 191
“Biến về ngay!”
Giọng nói tàn bạo của anh vừa thốt ra, bàn tay vô hình kia càng ra sức bóp chặt, như thể một giây tiếp theo sẽ bóp nát cổ họng cô ả, giẫm lên vết xe đổ của Vân Trác Việt.
Cao Nhược Lâm sợ rồi, đâu ngờ rằng người đàn ông này lại đáng sợ như thế. Đầu tiên g.i.ế.c c.h.ế.t Vân Trác Việt không nói, mình biến thành dáng vẻ em gái Kiều Nghệ của anh ta cũng không thể khiến anh ta mềm lòng.
Gương mặt của Cao Nhược Lâm bị ngạt thở đến đỏ bừng, lập tức biến về trạng thái ban đầu trước con ngươi ngày càng tối tăm của Thẩm Chi Hủ. Cũng ngay khi Cao Nhược Lâm biến về, bàn tay vô hình đang bóp cổ kia liền ném cô ả sang một bên giống như ném thứ gì đó dơ bẩn vậy. Thân thể mềm mại đ.â.m sầm vào vách tường, đau đớn khiến trước mắt Cao Nhược Lâm biến thành màu đen, cảm thấy bản thân như sắp chết.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, Thẩm Chi Hủ hoàn toàn bị chọc giận đi qua, mu bàn tay của Cao Nhược Lâm lập tức bị anh giẫm dưới chân.
“Á...!”
Cô ả hét lên một tiếng đau đớn: “Đừng g.i.ế.c tôi! Cầu xin anh, đừng g.i.ế.c tôi! Anh bảo tôi làm gì cũng được!”
“Tôi vốn muốn giữ lại cô để nói chuyện khách sáo với Cố Hựu Kỳ, nhưng cô tuyệt đối không nên biến thành bộ dạng của Ngao Ngao.”
Ngao Ngao chưa bao giờ gọi anh là anh, cho dù anh có mềm rắn đủ cả thế nào đi nữa.
Thế nhưng Cao Nhược Lâm lại dịch dung thành dáng vẻ của Ngao Ngao, còn gọi anh là anh.
Nghĩ đến đây, Thẩm Chi Hủ cảm thấy buồn nôn, con ngươi đen nhánh thoáng lóe lên một tia sáng đỏ tươi, dưới chân càng dùng sức. Giây lát tiếp theo, chỉ nghe thấy tiếng xương nứt gãy trong trẻo vang lên, mu bàn tay của cô ả bị anh giẫm nát.
Cao Nhược Lâm thật sự sợ rồi, khóc lóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, đâu còn bộ dáng yêu kiều quyến rũ như trước chứ.
“Xin lỗi, tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi! Đừng g.i.ế.c tôi! Cầu xin anh! Tôi biết rất nhiều chuyện liên quan đến sở nghiên cứu Tư Hoài, anh thả tôi ra đi, tôi sẽ nói cho anh hết, cầu xin anh đó!”
Cô ả nhìn Thẩm Chi Hủ với vẻ đầy mong đợi, hy vọng anh có thể bỏ qua cho mình.
Anh lại làm như không thấy, còn nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cũng từng có người cầu xin cô như vậy thì phải, cô có đồng ý không?”
Cao Nhược Lâm ngẩn ra, chẳng hiểu sao lại nhớ đến những dị năng giả từng bị bản thân gài bẫy vào sở nghiên cứu Tư Hoài, trong những người này có đồng đội tạm thời, bạn tình, người quen biết vân vân. Sau khi trải qua hành hạ, bọn họ đều cầu xin cô ả tha cho họ, tuy nhiên thái độ khi đó của cô ả như thế nào?
Là không thèm đếm xỉa đến, chỉ mong bọn họ c.h.ế.t càng sớm càng tốt.
Cơn ớn lạnh lập tức lan tràn đến tay chân và toàn thân Cao Nhược Lâm, gương mặt vốn chỉ còn chút m.á.u đã trở nên xám xịt.
Thẩm Chi Hủ cũng không cho cô ả nhiều thời gian để hoảng hốt, dứt khoát dùng lưỡi d.a.o không gian xử lý, sau đó lấy viên tinh hạch trong đầu cô ả kia ra, là màu cam.
(Thẩm Chi Hủ: Một lũ cặn bã!)
“Đây chính là màu sắc của tinh hạch dịch dung cấp 5 ư?” Thẩm Chi Hủ nhướng mày, kiếp trước anh cũng không tự tay giải quyết Cao Nhược Lâm, cho nên cũng không biết tinh hạch dịch dung lại có màu cam. Nếu như Ngao Ngao ở đây, em ấy hẳn sẽ rất thích nhỉ?
Anh cầm lên quan sát một lúc, sau khi ném nó vào không gian thì chuẩn bị quay về tìm hổ trắng nhỏ của mình.
Có điều vừa mới ra khỏi cửa, anh lại chạm trán một tiểu đội, người dẫn đầu là một người đàn ông mặt mày hung tợn khoảng ba mươi tuổi. Lúc nhìn thấy Thẩm Chi Hủ, những kẻ này cũng rất kinh ngạc, ngay khi người đàn ông mặt mũi dữ tợn định hỏi anh có phải người của mình không thì một tên đàn em tinh mắt ở sau lưng đã nhìn thấy tình trạng thê thảm trong phòng, lập tức hét lên.
“Anh Hầu, Vân Trác Việt c.h.ế.t rồi!”
“Cái gì?”
“Là mày g.i.ế.c Vân Trác Việt ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-257.html.]
Thẩm Chi Hủ thong dong nhìn bốn người trước mặt, dị năng giả có cấp bậc cao nhất trong số bọn họ cũng chỉ cấp 4, không đủ gây sợ hãi.
“Mấy người là người của Kỷ Chính à?” Anh còn rất kiên nhẫn hỏi thăm một câu.
Hầu Chính biết lai lịch của Vân Trác Việt, cho nên nghe thấy Thẩm Chi Hủ hỏi như vậy, gã cũng biết người này chắc chắn là thuộc phe của Sở Thiên và Ôn Khang. Có điều gã không biết kế hoạch của bọn họ đã lộ tẩy từ lúc nào, đối phương còn đến cửa g.i.ế.c c.h.ế.t người giúp đỡ đại ca Kỷ Chính của bọn họ cướp quyền là Vân Trác Việt nữa!
“Thằng đó chỉ có một người! Giết nó đi!”
Hầu Chính lớn tiếng hét lên, dị năng hệ thổ không chút do dự được phóng ra, toàn bộ đòn tấn công đều nhằm thẳng vào Thẩm Chi Hủ ở cách đó không xa.
Anh không tránh không né mà chỉ đứng tại chỗ, cho đến khi công kích sắp rơi vào trên người, không gian trước mặt anh đột nhiên vặn vẹo rồi nuốt chửng lấy đòn đánh hệ thổ của Hầu Chính.
Bốn người gã còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, không gian đằng sau những kẻ này lại vặn vẹo. Đòn tấn công hệ thổ ban đầu từ bên trong lao ra ngoài, tất cả đánh vào trên lưng bốn kẻ kia.
Cứ như vậy, khi bọn họ chưa kịp phản ứng kịp đã c.h.ế.t rồi, hơn nữa ngay cả c.h.ế.t thế nào cũng không biết.
Thẩm Chi Hủ khẽ lắc lắc đầu, ung dung thong thả moi tinh hạch của bốn người Hầu Chính ra.
Anh lại tiếp tục ném găng tay đã bị bẩn đi, bắt đầu nhớ cuộc sống có cây non mini bên cạnh, thế thì không cần anh tự tay moi tinh hạch nữa rồi.
Thẩm Chi Hủ vừa nghĩ, vừa đến nơi hổ trắng nhỏ đang ở.
Mà con hổ trắng nhỏ được anh nhớ nhung không thôi đã nhặt không ít tinh hạch cho Sở Thiên, đồng thời anh cũng phát hiện đàn chim biến dị bay về phía bọn họ bên này vốn đông nghìn nghịt đã ít đi rất nhiều. Dần dần, đàn chim biến dị quanh quẩn trên bầu trời hang Tiêu Tiền gần như đã bị tiêu diệt sạch dưới sự chỉ huy của Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ.
Trong lòng Kiều Nghệ biết điều này nhất định là Người đẹp ốm yếu đã thành công, liền vui mừng đến mức mắt cong cong, lại thấy không gặp nguy hiểm bèn thu hồi dị năng, lon ta lon ton chạy về phía Tiểu Thụ Miêu đã biến thành đại thụ che trời.
Cô vừa mới đến gần một chút, cành cây cứng rắn đã quấn lấy hông Kiều Nghệ, dễ dàng đặt cô xuống bên cạnh hổ trắng lớn đã dừng tấn công.
Hổ mẹ thấy nhóc con đến, nghiêng đầu cọ cọ vào gò má non mềm của cô.
“Mama thật tuyệt vời, g.i.ế.c được không ít loài chim biến dị đấy!”
Hổ mẹ được khen run run râu một cách dè dặt, nhưng mà cái đuôi thật dài lại vui thích vẫy vẫy.
Cây non mini mất hứng, cuốn t.h.i t.h.ể của những con chim biến dị lại gần, đong đưa trước mặt hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ: “...”
Cô nhất thời cạn lời, nhưng cũng hiểu ý của nó, cô không keo kiệt lời khen của mình, giòn giã lên tiếng: “Tiểu Thụ Miêu cũng thật tài ba, kiếm được quá trời khẩu phần lương thực cho bản thân luôn!”
Đúng vậy đúng vậy!
Cây non mini phấn khích không thôi, toàn thân nó rung lên, lá cây bao phủ thân cây cũng phát ra tiếng xào xạc.
Sở Thiên dọn dẹp xong những con chim biến dị nghe thấy tiếng động này, không nhịn được ngước mắt lên nhìn. Gã thấy cây đại thụ che trời kia lắc qua lắc lại như con dê lên cơn điên, trong lòng lập tức cảnh giác.
“Đại ca, đây là chuyện gì xảy ra?”
Một người đàn ông cao lớn nhích lại gần Sở Thiên, đó là một trong những thân tín của gã, tên là Ngụy Nhuận. Sáng sớm cậu ta đã chạy đến đây tiếp viện cho đại ca nhà mình, lúc chiến đấu lại thấy cái cây đại thụ biến dị không biết xuất hiện từ lúc nào đang giúp đỡ bọn họ tấn công đàn chim thì không để ý đến. Bây giờ chiến đấu đã kết thúc, cậu ta lại nảy sinh lòng đề phòng.
“... Là thực vật biến dị Thẩm Chi Hủ nuôi.” Chẳng hiểu tại sao, Sở Thiên vẫn có chút hoảng hốt khi nhớ đến cảnh tượng cây non mini biến lớn kia.