Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 249
Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:38:14
Lượt xem: 161
***
Thời gian một ngày đủ để người của Cố Hựu Kỳ hiểu rõ tình hình hiện tại của toàn bộ hang Tiêu Tiền. Cố Hựu Kỳ cũng đã đến gặp Thẩm Chi Hủ ngay khi biết được tin tức này và nói rõ mọi chuyện với anh.
Hiện giờ hang Tiêu Tiền có ba vị gia chủ, theo thứ tự thì người đứng đầu là Sở Thiên, người đứng thứ hai là Ôn Khang, và người đứng thứ ba là Kỷ Chính.
Trong đó, quan hệ của Sở Thiên và Ôn Khang rất tốt, Kỷ Chính thì tệ hơn. Hơn nữa Kỷ Chính không cam tâm ở dưới quyền của Sở Thiên, hắn đã ngấm ngầm lôi kéo dị năng giả, xem ra là muốn thâu tóm toàn bộ hang Tiêu Tiền vào trong túi.
Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất là đám Cao Nhược Lâm đứng về phía Kỷ Chính, điều này khiến Cố Hựu Kỳ dấy lên vài phần ác cảm với Kỷ Chính chưa từng gặp mặt.
Khi Cố Hựu Kỳ nói những chuyện này, Kiều Nghệ đang ăn đậu hũ mà Người đẹp ốm yếu vừa làm lúc sáng sớm, trong đậu hũ có bỏ thêm nước đường đỏ ngọt lịm. Kiều Nghệ ăn rất đáng yêu, đáng tiếc là hổ mẹ không thích, nếm thử một miếng rồi lập tức quay đầu không đếm xỉa gì đến cô nữa.
Chờ Cố Hựu Kỳ nói xong, Kiều Nghệ đặt chiếc bát sứ đang cầm trong tay xuống, vẻ mặt thắc mắc không hiểu: "Chỉ một ngày mà anh có thể điều tra ra được loại chuyện này sao? Liệu có cạm bẫy gì không?"
Cố Hựu Kỳ sửng sốt, thật ra ngay từ đầu anh ta cũng đã nghĩ như vậy. Sau đó anh ta cẩn thận suy nghĩ lại: Họ không hề tham gia vào việc tranh đoạt quyền lực của hang Tiêu Tiền, vậy họ có thể rơi vào cạm bẫy nào được chứ?
"Ôi, chỉ cần biết Kỷ Chính không phải loại tốt đẹp gì là được rồi."
Đúng vậy, trong mắt Cố Hựu Kỳ thì chỉ cần là có quan hệ với viện nghiên cứu thì đều không phải người tốt.
Kiều Nghệ ồ một tiếng thật dài.
"Đúng rồi, bên cạnh Cao Nhược Lâm còn có một gã đàn ông, Ngũ Côn đã gặp một lần, suýt nữa thì bị gã đó phát hiện."
"Gì cơ?" Kiều Nghệ sửng sốt: "Vậy chẳng phải có nghĩa là gã đàn ông đó rất mạnh ư?"
"Có lẽ vậy." Cố Hựu Kỳ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Nghệ sắp nhăn thành một cái bánh bao, muốn tới bóp một cái song lại ngại người nào đó ở bên cạnh nhìn chằm chằm, anh ta chỉ có thể nhịn xuống rồi buồn cười nói một câu: "Nhưng sao có thể lợi hại bằng anh và Người đẹp ốm yếu của em được, đúng không?"
Kiều Nghệ không phủ nhận lời nói của Cố Hựu Kỳ, nhưng nhìn anh ta dương dương tự đắc thì vẫn không nhịn được mà ném cái nhìn khinh khỉnh qua: "Tự đại quá mức."
Cố Hựu Kỳ: "..."
Hừ, anh đây không so đo tính toán với trẻ con nhá.
"Chi Hủ, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Cố Hựu Kỳ nhìn về phía Thẩm Chi Hủ vẫn luôn không mở miệng.
"Anh cảm thấy thế nào?" Thẩm Chi Hủ hỏi lại anh ta.
"Cái này... Trong đội của tôi có dị năng giả tàng hình, tôi định phái cậu ta bí mật đi theo đám người Cao Nhược Lâm, xem tiếp theo bọn họ có kế hoạch gì."
Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bàn ăn, khẽ ừ một tiếng.
"Còn bên phía Sở Thiên, tôi sẽ tìm cơ hội tiếp cận gã." Cố Hựu Kỳ biết Cao Nhược Lâm đứng về phía Kỷ Chính là để đối phó với đám Sở Thiên. Nếu đã như vậy, vì sao bọn họ không bắt tay với Sở Thiên chứ?
Chỉ là việc làm sao lấy được sự tin tưởng của Sở Thiên có hơi khó thực hiện.
Cố Hựu Kỳ xoa mi tâm, hơi buồn rầu.
Kiều Nghệ thấy vậy thì liếc mắt nhìn Người đẹp ốm yếu đang bình chân như vại, cuối cùng cũng không hề nói gì, lại tiếp tục cầm bát sứ lên ăn đậu hũ.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-249.html.]
Buổi sáng, Cố Hựu Kỳ vẫn đang phân vân làm sao để tiếp cận với Sở Thiên. Buổi chiều, lúc Kiều Nghệ và Người đẹp ốm yếu đi tới khu giao dịch dạo chơi ăn uống thì lại đụng phải Sở Thiên.
Ban đầu, Kiều Nghệ vẫn không biết đó là Sở Thiên, chẳng qua là cảm thấy người đàn ông ngồi ăn bánh cuốn ở đối diện bọn họ cũng được coi là anh tuấn, đường nét góc cạnh, là kiểu đẹp trai rắn rỏi.
Kiều Nghệ vừa ăn bánh cuốn vừa lén đánh giá người đàn ông, không ngờ gã cũng nhạy cảm, vừa ngước mắt thì đã bắt được ánh mắt dò xét của cô một cách chuẩn xác. Cô hoảng hốt vội vàng cụp mắt xuống, suýt nữa đánh rơi đôi đũa đang cầm trên tay xuống bàn.
Thẩm Chi Hủ phát hiện ra sự khác thường của cô, anh cúi đầu nhìn cô: "Ngao Ngao sao vậy?"
"Không sao, không có gì." Kiều Nghệ lắc đầu, dùng việc ăn thứ gì đó để che giấu mình đang có tật giật mình.
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, ánh mắt như có như không lướt qua người đàn ông phía đối diện, lại thấy gã vuốt mặt không biết là đang suy nghĩ gì. Anh lắc đầu, không để tâm đến việc này.
Họ không biết thật ra người đàn ông vuốt mặt đang buồn bực, rõ ràng ở trước tận thế mình cũng rất được các cô gái yêu thích mà, tại sao em gái dễ thương ở đối diện lại sợ mình như vậy? Chẳng lẽ có thời gian mình không chăm chút bản thân nên trở nên xấu xí rồi ư?
Trong lúc hoang mang, Sở Thiên lại không khỏi không cảm khái em gái thật đáng yêu. Cho dù cô có một mái tóc dài trắng như tuyết khác hẳn với người thường thì cũng khó che giấu được sự xinh xắn và đáng yêu của cô.
Ăn bánh cuốn xong, Thẩm Chi Hủ lại dẫn Kiều Nghệ đi mua đồ ăn khác.
Sở Thiên nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì ngông nghênh đi theo phía sau bọn họ, thấy họ tiêu tinh hạch như nước, dù Sở Thiên hiểu sâu biết rộng cũng thấy líu lưỡi.
Hành động của gã cũng bị hai người Thẩm Chi Hủ phát hiện, Kiều Nghệ lén quay ra phía sau nhìn gã. Cô kéo tay của Người đẹp ốm yếu, chờ lúc đối phương cúi đầu nhìn về phía mình dò hỏi, cô mới nhỏ giọng mở miệng: "Người đẹp ốm yếu, người đàn ông kia cứ đi theo chúng ta kìa."
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, nắn nắn bàn tay mũm mĩm của cô trấn an: "Đừng sợ, đó là Sở Thiên."
Kiều Nghệ ồ một tiếng, sau khi biết người đó là Sở Thiên thì trợn tròn mắt như không dám tin.
Sở, Sở Thiên?!
Người đứng đầu của hang Tiêu Tiền ư?
Anh ta rảnh rỗi như vậy sao? Cứ đi theo sau đ.í.t bọn họ?!
Thấy hổ trắng nhỏ không tin, Thẩm Chi Hủ buồn cười nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của cô: "Chính là gã ta, em đừng quan tâm, cứ để gã đi theo."
Kiều Nghệ gật gật đầu, nhưng tính tò mò của cô như là móng vuốt hổ, nhẹ nhàng gãi trong lòng. Cô không chịu được nên lén quay đầu nhìn Sở Thiên, bất ngờ ánh mắt hai người đúng lúc chạm vào nhau. Hai người đều sững sờ, vẫn là Sở Thiên kịp phản ứng, gượng gạo nặn ra một nụ cười. Kiều Nghệ quay đầu lại như một con thú nhỏ sợ hãi, đôi mắt chớp chớp.
Sở Thiên này trông có vẻ không giống là một người xấu nhỉ?
Không hiểu sao Kiều Nghệ lại cảm thấy buồn cười khi nghĩ đến nụ cười gượng gạo vừa rồi của Sở Thiên,.
Sở Thiên cũng cảm thấy không hiểu, đưa tay sờ lên khóe miệng của mình. Gã nghĩ đến ước muốn khi còn bé của mình là có một cô em gái thơm tho mềm mại thì lập tức bình thường trở lại, nụ cười gượng gạo lúc đầu trở nên tự nhiên hơn.
Thẩm Chi Hủ dẫn Kiều Nghệ đi dạo một vòng khu giao dịch, Sở Thiên cũng đi theo, còn mua một số thứ mà bản thân gã không dùng đến. Đến khi gã mang những thứ này trở lại phòng làm việc thì bị Ôn Khang bắt gặp, cả người ngây ngẩn tại chỗ.
"Đại ca, anh mua những món đồ của con gái này làm cái gì?" Ôn Khang vốn tò mò nên mới hỏi, cuối cùng như là nghĩ đến gì đó, cười khà khà cực kỳ bỉ ổi: "Anh đang thích ai hả? Có phải là em sắp có chị dâu rồi không?"
Sở Thiên có hơi lúng túng, đá Ôn Khang một cái: "Đừng có nói hươu nói vượn."
"Chẳng lẽ không phải ư?" Ôn Khang sờ lên đầu: "Nếu không thì anh mua những thứ này làm gì?"
Sở Thiên ném đồ xuống ghế sô pha, đặt m.ô.n.g ngồi ở bên cạnh: "Mua chơi thôi."
Gã sẽ không nói cho Ôn Khang là mình nghĩ đến ước muốn thuở nhỏ, nhất thời kích động mua những đồ chơi nhỏ này tặng cho cô em gái không tồn tại của mình.