Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 245
Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:37:09
Lượt xem: 167
“Oh? Chẳng lẽ em gái Cầm ghen tị à? Không sao đâu, tối nay em đến tìm chị, chị đây sẽ dạy em làm thế nào để quyến rũ đàn ông.” Dứt lời, Cao Nhược Lâm cười khúc khích, chọc cho Thạch Ngọc Cầm giận dữ dời tầm mắt đi, bày ra dáng vẻ mắt bẩn tai dơ.
Cô ả cũng tranh thủ cơ hội của mình, đắc chí đứng dậy rời đi, chuẩn bị đi tìm con mồi mình coi trọng.
Thạch Ngọc Cầm nghe thấy tiếng động liền vội vàng đuổi theo, sau khi ra khỏi cửa, cô ta thấp giọng mở miệng: “Cao Nhược Lâm, cô đừng làm bậy!”
Cao Nhược Lâm khoát khoát tay ra hiệu mình biết rồi, sau đó ánh mắt nhìn quanh, chẳng mấy chốc đã tìm được con mồi của bản thân. Anh đang đứng trước một sạp hàng bán bánh bao, mua rất nhiều bánh bao từ chỗ chủ sạp.
Tìm được rồi.
Cô ả l.i.ế.m môi, quên béng Thạch Ngọc Cầm ở sau lưng mà bước nhanh về phía con mồi mình nhìn trúng. Ngay lúc sắp đến gần, cô ả giả vờ như đau chân kêu oái một tiếng, cả người sắp ngã nhào vào vòng tay của người đàn ông.
Cao Nhược Lâm đáng chết!
Thạch Ngọc Cầm trông thấy một màn này thì giận đến mặt mũi xanh mét, nhưng mà cô ta lại nhìn thấy Thẩm Chi Hủ dắt tay Kiều Nghệ lùi về sau một bước dài khi đối diện với Cao Nhược Lâm đang chuẩn bị nhào vào lòng mình. Cô ả không phản ứng kịp, bịch một tiếng ngã xuống đất một cách nặng nề, gương mặt quyến rũ đa tình tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Làm đẹp lắm!
Thạch Ngọc Cầm suýt chút nữa đã vỗ tay lớn tiếng bật cười ha ha.
Kiều Nghệ cầm bánh bao còn bốc hơi nóng, đôi mắt màu xanh lam nhạt ngơ ngác nhìn người đàn bà vẫn nằm dưới đất. Sau đó cô lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lộ vẻ chuyện không liên quan gì đến mình của Người đẹp ốm yếu, chẳng hiểu sao lại cảm thấy buồn cười.
Nếu như cô không nhìn nhầm, thực ra Người đẹp ốm yếu có thể đỡ lấy người phụ nữ kia, thế nhưng anh không làm, còn dắt cô lùi về sau một bước dài rời khỏi phạm vi cô ả đó ngã xuống.
Chậc chậc, đúng là một tên trai thẳng.
Cao Nhược Lâm cũng hoàn hồn lại, liếc thấy ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía mình, bỗng nhiên cảm thấy gò má nóng hừng hực, có chút oán giận người đàn ông không hiểu phong tình ở không xa trước mặt.
Hãy đợi đấy, chờ tôi câu người về tay rồi sẽ tàn nhẫn bỏ rơi anh, ném anh vào phòng thí nghiệm để trả mối thù ngày hôm nay!
Nghĩ đến đây, trên mặt cô ả lộ ra nước mắt lã chã, dáng vẻ kia thu hút sự chú ý của không ít người, đã có mấy vị muốn tiến tới.
Cao Nhược Lâm không thèm để ý những người này, chỉ nhìn Thẩm Chi Hủ: “Quý ông này, tôi bị trẹo chân rồi, anh có thể đỡ tôi được không?”
Kiều Nghệ chớp chớp mắt, lặng lẽ đợi phản ứng của Người đẹp ốm yếu. Nhưng cô chỉ thấy anh không hề nhìn người phụ nữ dưới đất dù chỉ một lần, sau đó lại như thể chú ý đến tầm nhìn của Kiều Nghệ, bèn nhìn về phía cô.
“Ngao Ngao, em còn muốn ăn gì không?”
Thẩm Chi Hủ thấy cô ngơ ngác sững sờ, bàn tay đang cầm sữa đậu nành duỗi tới.
Cô theo bản năng hút một ngụm sữa đậu nành, lại nhận ra Người đẹp ốm yếu làm cái gì xong liền dời mắt nhìn về phía người phụ nữ trên đất. Cô ả dường như cũng không ngờ tới chuyện này, cả người ngây ra tại chỗ.
Hình như có chút lúng túng.
Kiều Nghệ muốn giãy giụa khỏi tay của anh để đến đỡ người phụ nữ dậy, Người đẹp ốm yếu không dùng sức quá nhiều nhưng lại khiến cô có giãy thế nào cũng không thoát được.
Không còn cách nào, cô nhìn anh với ánh mắt hỏi dò.
“Đừng để ý, đợi lát nữa bị người ta ăn vạ, em cam lòng đưa tinh hạch không?”
Kiều Nghệ: “...”
Cao Nhược Lâm: “???”
Thấy cô ả chịu thiệt, Thạch Ngọc Cầm rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-245.html.]
Cao Nhược Lâm nghe thấy tiếng cười lập tức tỉnh táo lại, hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Chi Hủ, kế đó giả vờ tội nghiệp nhìn về phía Thạch Ngọc Cầm.
“Em gái Cầm à, còn không mau đến đỡ chị với!”
Hai chữ cuối cùng kia gần như là cô ả nghiến răng nghiến lợi thốt ra.
Thạch Ngọc Cầm nghe nói thế, sải bước đến đỡ người dậy, đồng thời không quên nói với mấy người Thẩm Chi Hủ: “Xin lỗi, để mọi người chê cười rồi.”
Cao Nhược Lâm mượn lực từ cô ta uốn éo eo đứng dậy, cuối cùng có không quên vén mái tóc dài của mình lên. Hương thơm chui vào mũi của Kiều Nghệ và hổ mẹ, hai mẹ con hẳn không quen mùi nước hoa cho lắm, cho nên đều không hẹn mà hắt xì cùng một lúc.
Cao Nhược Lâm: “...”
Hôm nay là chuyện gì xảy ra vậy? Cô ả dính sao Thủy nghịch hành* à?
*Thủy Nghịch hành được định nghĩa là tình trạng nước chảy ngược lên thường là do sự đổi chiều của một con sông hoặc dòng nước. Trong phong thủy thủy nghịch hành được coi là một dấu hiệu xấu báo hiệu cho sự thất bại, rắc rối, trở ngại và khó khăn trong tương lai. Tuy nhiên nhiều người không tin vào sự tồn tại của Thủy Nghịch hành và cho rằng đó chỉ là một quan niệm không có cơ sở khoa học.
Cô ả chịu đựng buồn bực, nặn ra một nụ cười: “Em gái Cầm, hai người quen biết nhau sao? Không giới thiệu cho chị ư?”
Thạch Ngọc Cầm vốn không muốn để ý đến Cao Nhược Lâm, nhưng cô ả âm thầm véo cánh tay bản thân, cô ta chỉ có thể nhịn đau giới thiệu mọi người với nhau: “Đây là Thẩm Chi Hủ, bên cạnh là em gái của Kiều Nghệ của anh ta.”
“Thì ra là như thế, chào anh Thẩm, chào em gái Kiều.”
Xưng hô “anh Thẩm” này thành công làm cho Kiều Nghệ sặc nước miếng của mình, gò má trắng nõn ửng đỏ bởi vì ho khan.
“Ngao Ngao sao vậy?” Thẩm Chi Hủ nhíu mày, hơi ngồi xổm xuống giống như thường ngày.
Kiều Nghệ xua xua tay, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường.
“Tôi không sao, chỉ là bị sặc thôi.”
Xưng hô anh Thẩm này cũng buồn nôn quá đi mất, da gà da vịt của cô cũng sắp nổi lên cả rồi, người phụ nữ này cũng thật thần kỳ.
Vô hình trung, Kiều Nghệ có thêm một phần chán ghét cô ả quyến rũ tự tới làm quen này.
“Đừng làm phiền anh em nhà người ta!” Thạch Ngọc Cầm trợn mắt nhìn Cao Nhược Lâm vẫn đang ném ánh mắt mê hoặc, sau đó áy náy mở miệng: “Xin lỗi anh Thẩm, đây là đồng đội của tôi Cao Nhược Lâm, cô ấy thích nói đùa, hai người đừng để bụng.”
Đồng đội?
Thẩm Chi Hủ híp mắt lại, đáy mắt thoáng qua mấy suy nghĩ.
Kiều Nghệ cũng sửng sốt một hồi: “Sao trước kia chưa từng nhìn thấy cô ấy?”
“Tiểu đội của chị chia thành hai, một đội theo chị làm nhiệm vụ, đội khác nghỉ ngơi dưỡng sức ở hang Tiêu Tiền.” Thạch Ngọc Cầm giải thích xong mới giật mình nhận ra bé gái trước mắt mình dường như đã cao lớn hơn rất nhiều, lần đầu bọn họ gặp mặt, Kiều Nghệ hình như chưa cao như vậy. Nhưng cô ta không để tâm đến điều này, chỉ len lén liếc nhìn Thẩm Chi Hủ, thấy anh không phản ứng gì lại không biết là cảm thấy mất mát hay là vui mừng.
Kiều Nghệ à một tiếng, tin tưởng lời giải thích của cô ta.
Lúc này Cao Nhược Lâm mới cẩn thận quan sát Kiều Nghệ, ánh mắt bỗng dưng sáng ngời: “Em gái Kiều Nghệ thật xinh đẹp, sau này lớn nên chắc chắn sẽ là một người đẹp tuyệt trần.”
Đây là lần đầu tiên Kiều Nghệ được người khác khen ngợi, bèn mỉm cười ngượng ngùng. Cho dù cô không thích Cao Nhược Lâm, nhưng vẫn khách sáo đáp lại: “Cảm ơn, cô cũng rất đẹp.”
Cô ả cười càng chân thành hơn một chút.
Thẩm Chi Hủ lại không muốn ở cùng hai người này nữa, vì thế anh cúi đầu nhìn hổ trắng nhỏ: “Ngao Ngao còn muốn ăn gì không nào?”
(Thẩm Chi Hủ: Quy tắc 1, ngoài vợ ra còn lại là đinh gỉ.)