Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 242
Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:36:04
Lượt xem: 176
Thẩm Chi Hủ nghĩ đến sau này có lẽ hổ trắng nhỏ sẽ tìm một động vật biến dị làm bạn đời, anh liếc nhìn người nào đó lại đang soi gương với vẻ phức tạp.
Tâm trạng phức tạp này không kéo dài bao lâu, bởi vì có người gõ cửa. Kiều Nghệ lười nhúc nhích, bèn huých Người đẹp ốm yếu đang sững người không biết đang suy nghĩ cái gì, bảo anh đi mở cửa.
Thẩm Chi Hủ thu lại tâm trạng phức tạp, đưa tay ra nhéo nhéo gò má non nớt căng mọng của cô, lúc này anh mới cảm thấy trong lòng tốt hơn nhiều, mới đứng dậy đi mở cửa. Nhưng sau khi nhìn thấy người tới là ai, mặt mày Thẩm Chi Hủ càng lạnh lẽo hơn, anh xì một tiếng, không chút do dự định đóng cửa lại.
“Đừng đóng mà! Tôi có chuyện muốn nói với mọi người!”
Cố Hựu Kỳ đâu nghĩ tới Thẩm Chi Hủ còn nhỏ mọn ghim mình, thấy anh thật sự muốn đóng cửa, lập tức dùng chân chặn cửa lại. Không ngờ anh cũng hung ác, không chút để ý kẹp luôn của chân anh ta vào.
“Á...!”
Cố Hựu Kỳ hét lên một tiếng thảm thiết như heo bị cắt tiết, dọa cho Kiều Nghệ cả kinh nhảy xuống ghế sô pha, chân trần chạy lạch bạch đến nơi.
“Ơ? Hai người đang làm gì thế?”
Thẩm Chi Hủ thấy cô tới, bèn mím môi mở cửa ra.
“Thẩm Chi Hủ, anh đúng là lòng dạ độc ác! Chân của tôi...” Cố Hựu Kỳ đứng co một chân, hai tay bưng cái chân đã bị cửa kẹp lại của mình.
“Bớt bớt đi, giày anh để làm cảnh sao?”
“Vậy tôi cũng biết đau, được chưa?” Anh ta tức giận nói.
Thẩm Chi Hủ liếc xéo anh ta, xoay người trở lại trong nhà.
Cố Hựu Kỳ thấy thế cũng đặt chân mình xuống, vội vàng đi theo vào, còn không quên đóng cửa lại.
“Thạch Ngọc Cầm dẫn tôi đi gặp mặt chủ nhân của hang Tiêu Tiền.” Anh ta biết hôm nay Thẩm Chi Hủ không muốn gặp mình, lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Máy bay trực thăng có thể bay đến căn cứ Đông Nam, nhưng bọn họ chỉ có ba chiếc máy bay trực thăng. Rất không đúng lúc chính là hôm nay hai chiếc trong số đó đã bay ra ngoài, phải mất hai ba ngày sau mới có thể trở về. Một chiếc không đủ cho những người chúng ta ngồi, cho nên chúng ta còn phải ở lại hang Tiêu Tiền hai ba ngày.”
Cố Hựu Kỳ vừa dứt lời, đã nghe thấy âm thanh vui vẻ của đứa nhỏ.
“Vậy tôi có thể ăn hết đồ ăn trong khu giao dịch rồi!”
Thẩm Chi Hủ: “...”
Cố Hựu Kỳ: “...”
Hai người bất đắc dĩ nhìn Kiều Nghệ, người sau lập tức bật cười ra tiếng.
“Anh nói này Tiểu Nghệ à, Thẩm Chi Hủ cắt cơm của em sao? Em háu ăn đến thế ư?”
Kiều Nghệ lườm anh ta: “Anh thì biết cái gì.”
Nói xong, cô xoay người đưa lưng về phía anh ta, thì thà thì thầm nói chuyện với hổ mẹ đang nằm trên một cái giường khác.
Ha, con nhóc này...
Cố Hựu Kỳ thật sự bị chọc tức đến bật cười, còn không quên chế nhạo Thẩm Chi Hủ: “Xem em gái ngoan anh nuôi ra kìa.”
Thẩm Chi Hủ cười nhạt.
Anh ta không nhận được hồi âm, lúng túng sờ sờ mũi mình, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Tôi từng hỏi dò Thạch Ngọc Cầm về lai lịch của chủ nhân hang Tiêu Tiền này. Người nọ tên là Sở Thiên, là một dị năng giả hệ ăn mòn, nghe nói cũng có cấp 6 rồi.”
Thẩm Chi Hủ vốn không muốn để ý đến anh ta nghe thấy cái tên Sở Thiên này xong, ánh mắt lóe lên: “Sở Thiên?”
“Đúng.” Cố Hựu Kỳ dừng lại một lát: “Tôi nghe nói Sở Thiên này là người địa phương của thành phố Tinh Sa, mấy năm trước cũng không biết đã phạm tội gì mà từng ngồi tù. Sau khi tận thế nổ ra, gã dẫn mấy anh em kết thân được trong tù g.i.ế.c từ nhà giam ra ngoài, sau đó thành lập một cái hang Tiêu Tiền như vậy ở nơi này.”
Cuối cùng Thẩm Chi Hủ cũng biết tại sao anh chưa từng nghe qua chỗ tên hang Tiêu Tiền này, hóa ra cái này là do Sở Thiên xây dựng.
Anh bật cười khi nghĩ đến người đàn ông với gương mặt đã bị hủy hoại hoàn toàn còn liều mạng một hơi muốn để sở nghiên cứu trả cái giá thật đắt kia ở kiếp trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-242.html.]
Cố Hựu Kỳ lại cảm thấy khó hiểu không thôi, thậm chí anh ta còn cảm thấy Thẩm Chi Hủ như vậy hơi hơi làm người ta sợ hãi: “Anh cười cái gì?”
Anh thu lại nụ cười: “Không có gì.”
“Tuy rằng Sở Thiên này từng ngồi tù, nhưng tôi lại nghe người khác nói gã gánh tội giúp người ta mới ngồi tù, chậc chậc chậc.”
Thẩm Chi Hủ không để bụng, còn chuyển đề tài: “Anh nói xong chưa?”
Cố Hựu Kỳ gật đầu.
“Còn có chuyện gì cần bổ sung không?”
“Không có.”
“Vậy anh có thể lượn được rồi.”
Hôm nay anh quả thực không muốn nhìn thấy gương mặt thiếu đòn kia của Cố Hựu Kỳ nữa, anh sợ mình sẽ mất đi năng lực tự kiềm chế bản thân tự hào mà đánh anh ta thành đầu heo.
Cố Hựu Kỳ: “...”
Anh ta không cam tâm đến mấy cũng vẫn bị đuổi ra khỏi cửa.
Vào lúc này, Kiều Nghệ thì thầm trò chuyện với hổ mẹ xong cũng đã đến bên cạnh Người đẹp ốm yếu, trên mặt còn mang theo nụ cười sáng lạn. Cô chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng nói vừa có chút bất đắc dĩ vừa có chút cưng chiều của Thẩm Chi Hủ.
“Biết rồi, ngày mai tôi sẽ dẫn hai người đến khu giao dịch.”
“Oh yeah, Người đẹp ốm yếu thật tốt.”
Thấy hổ trắng nhỏ buông tay mình ra, rồi lại chạy đi chơi đùa với hổ trắng lớn, Thẩm Chi Hủ không khỏi mỉm cười. Thế nhưng, khi anh nghĩ đến hổ trắng nhỏ sẽ dẫn một người bạn đời lông xù khác trở về trong tương lai, đột nhiên cảm thấy phiền lòng mà giơ tay lên xoa xoa mi tâm.
(Thẩm Chi Hủ: Tui khổ quá mà!
Hổ trắng lớn: Lông xù belike!)
Sáu giờ sáng, chân trời vừa mới hửng sáng, còi báo động chói tai đã vang khắp toàn bộ hang Tiêu Tiền.
Kiều Nghệ đang vùi mình ngủ say trong lòng hổ mẹ bị còi báo động đánh thức. Cô bật dậy khỏi giường, mái tóc mày tuyết trắng rối bù, đáy mắt mờ mịt còn xen lẫn một chút hoảng hốt lo sợ.
“Sao vậy? Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Lúc này hổ mẹ cũng cảnh giác bò dậy đứng bên cạnh nhóc con, mắt hổ trong veo nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Đôi tai tròn của nó căng thẳng dựng đứng lên như thể nghe thấy tiếng động gì đó, thỉnh thoảng còn run rẩy mấy lần.
Khoảnh khắc còi báo động vang lên, Thẩm Chi Hủ cũng ngồi dậy khỏi giường. Anh xoa xoa trái tim hơi đau nhức, lực không gian dồi dào tràn ra từ trong cơ thể anh ra ngoài.
Kiều Nghệ và hổ mẹ như cảm nhận được, đồng loạt nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.
“Người đẹp ốm yếu ơi, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Còi báo động chói tai vẫn đang tiếp tục, trong đó còn xen lẫn với tiếng người huyên náo.
“Có động vật biến dị đánh úp.”
“Cái gì?” Kiều Nghệ thốt lên một tiếng, không khỏi ôm lấy hổ mẹ đang rục rà rục rịch sau khi nghe thấy có động vật biến dị: “Là động vật biến dị nào vậy?”
“Không biết.” Thẩm Chi Hủ lắc lắc đầu: “Con cầm đầu là một con động vật biến dị cấp 6, cũng không biết hang Tiêu Tiền này có thể chống đỡ được lần động vật biến dị tấn công bất ngờ này hay không.”
“A cái này... Chúng ta có cần mau chóng đến xem không?” Kiều Nghệ thử hỏi dò.
Thẩm Chi Hủ lắc đầu: “Hai mẹ con ở lại đây đợi, tôi đi xem sao.”
“Ơ? Tại sao?”
Hai đôi mắt có màu sắc giống nhau như đúc đều nhìn chằm chằm về phía anh cùng lúc.