Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 239
Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:35:14
Lượt xem: 194
"Ừm."
"Khoai tây chiên đâu?"
"Lát nữa rồi ăn."
Kiều Nghệ: "..."
Hay lắm, cô đã bị lừa!
Cô giận dỗi nhét hộp sữa rỗng vào trong tay Người đẹp ốm yếu rồi thở phì phò phì phò bò ra phía sau.
Thẩm Chi Hủ không ngăn cản cô, chẳng bao lâu sau, hổ trắng nhỏ gầm gừ tức giận trở về thùng xe sau đó ngồi xuống bên cạnh hổ trắng lớn, đặt cái đầu lông xù của hổ trắng lớn lên đùi mình rồi thì thầm với nó.
"Mẹ ơi, Người đẹp ốm yếu đúng là keo kiệt, ngay cả khoai chiên cũng không cho con ăn!”
Hai tai trên đỉnh đầu hổ mẹ giật giật nhưng mí mắt cũng không thèm mở, có lẽ là do nó đã quen với việc thỉnh thoảng nhóc con lại đến mách lẻo với nó.
Giọng nói của cô rất nhỏ nhưng Thẩm Chi Hủ vẫn có thể nghe thấy, anh ném hộp sữa ra ngoài cửa sổ rồi lắc đầu bất lực.
Nhan Dục Chương không biết Kiều Nghệ nói gì nhưng biết cô đang tức giận, sau khi nghĩ ngợi một hồi, cậu ta thấp giọng hỏi: "Anh Thẩm, anh không đi dỗ dành em ấy sao?”
Anh Thẩm "giàu nứt đố đổ vách" kia mà, tại sao lại không cho bạn nhỏ Kiều Nghệ thêm một gói khoai tây chiên nhỉ? Cô bé tủi thân đến mức giận dỗi rồi kia kìa.
"Không cần đâu, đợi lát nữa là em ấy sẽ ổn thôi."
Thật à?
Nhan Dục Chương không tin nhưng cậu ta cũng không dám hỏi.
Không có tiếng Kiều Nghệ nói chuyện, trong xe vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gầm gừ trầm thấp từ sâu trong cổ họng của hổ trắng lớn.
Kiều Nghệ vuốt ve bộ lông dày của hổ mẹ từng chút một, khi nghe thấy âm thanh thoải mái thư giãn của hổ mẹ, tâm trạng của cô cũng tốt lên theo, không còn nằng nặc chuyện khoai tây chiên nữa. Cô lấy một chiếc lược chải lông ra rồi chải lông cho hổ mẹ từ đầu tới đuôi.
Chỉ sau một lần chải, chiếc lược đã dính đầy những sợi lông trắng như tuyết của hổ mẹ, Kiều Nghệ không hề ghét bỏ mà lấy chúng ra khỏi lược rồi nhét vào túi đã chuẩn bị sẵn.
Kiều Nghệ đã thích len chọc từ thời còn học đại học, sau khi có chút thành tựu, cô đã tạo một tài khoản trên một trang web nhỏ, mỗi tuần đăng tải video mình chọc len, thu hút được vô số người hâm mộ đồng thời còn có thể bán các tác phẩm do chính tay mình làm ra, vậy nên cô cũng kiếm được một khoản khấm khá.
Cô vốn tưởng kể từ khi bước vào tận thế, mình sẽ không còn cơ hội động vào nghề này nữa nhưng không ngờ vào một lần tình cờ chải lông cho hổ mẹ, nhìn thấy số lông hổ dính trên tóc, suy nghĩ trong lòng Kiều Nghệ chợt lóe. Cô thu gom lại toàn bộ lông rụng của hổ mẹ, định khi nào gom đủ sẽ làm một con hổ verson mini dành riêng cho hổ mẹ.
Kiều Nghệ nghĩ đến đây lại cười ha ha, tiếp tục chải chuốt cho hổ mẹ.
Hổ mẹ cũng rất thư thái, dựa vào đùi của nhóc con chầm chậm đi vào giấc ngủ.
Cây non mini trong góc cảm thấy mình đã bị hổ trắng nhỏ hắt hủi bèn lạch bà lạch bạch bước tới, nó không chịu nổi cô đơn mà dùng cành cây quấn lấy cổ tay hổ trắng nhỏ, kéo kéo giống như đang làm nũng.
Kiều Nghệ theo lực kéo nhẹ nhàng của nó nhìn sang, thấy cây non mini đang rung lá, cành cây linh hoạt khéo léo xếp thành ba chữ.
[Tôi cũng muốn.]
"Mày muốn cái gì? Mày làm gì có lông!”
Cây non mini đúng là ngốc nghếch, nếu cô chải lông cho nó thật có khi một lược là bay luôn cả hàng lá chứ không đùa.
[Tôi không nghe, tôi không nghe.]
"Ngoan nào, mày là thực vật, không thể chải lông được." Kiều Nghệ sợ cây non mini không chịu từ bỏ ý định, hai mắt đảo một vòng chợt nảy lên ý tưởng mới: "Tao không chải lông cho mày được nhưng tao có thể cắt tỉa cành cho mày mà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-239.html.]
Cơn hứng khởi nhanh chóng dâng lên, cô hô to một tiếng: “Người đẹp ốm yếu ơi, đưa kéo cho tôi!”
Cây non mini: [...]
Cây non mini kinh hãi, nhanh chóng nới lỏng cành cây đang quấn quanh cổ tay của hổ trắng nhỏ rồi trốn biệt tích ở trong góc, vô cùng kháng cự đề nghị của cô.
Này nhóc, cái dáng vẻ lóng ngóng đó của cô mà cũng đòi cắt tỉa cho tôi á?
Kiều Nghệ cố gắng không để khóe miệng mình nhếch lên.
“Ngao Ngao, tôi tìm được rồi, em có muốn nữa không?”Giọng nói của Thẩm Chi Hủ truyền đến.
"Không cần đâu, cây non sợ quá chạy rồi."
Thẩm Chi Hủ mỉm cười cất kéo đi.
Nhan Dục Chương lẳng lặng nhìn cảnh tượng này cảm thấy thế giới thật huyền ảo, thực vật biến dị cấp 6 bị bạn nhỏ Kiều Nghệ bắt nạt, đã thế còn không đánh trả! Nếu cậu ta nói ra thì làm gì có dị năng giả nào tin chứ!
Không có cây non mini chen ngang, Kiều Nghệ tiếp tục chải lông cho hổ mẹ đang say ngủ.
...
Hang Tiêu Tiền không ở gần căn cứ Phù Ương mà nằm ở khu nghỉ dưỡng ngoài ngoại ô Tinh Sa, nếu không có Thạch Ngọc Cầm dẫn đường có lẽ bọn họ cũng không biết ở thành phố Tinh Sa còn có một nơi như vậy.
Vào lúc chạng vạng, họ đã đến được khu nghỉ dưỡng Tinh Sa hay còn được gọi là hang Tiêu Tiền.
Lối vào được canh gác nghiêm ngặt, trong tay đám bảo vệ có cả súng.
Trông cũng ra dáng đấy.
Cố Hựu Kỳ đang ngồi trong xe nhíu mày rồi nhìn theo Thạch Ngọc Cầm xuống xe thuần thục nói chuyện với đám bảo vệ, còn đưa tinh hạch cho bọn họ, chỉ chốc lát sau, bọn họ đã được cho qua.
"Các anh vào đi, cứ đi theo xe của chúng tôi."
Khu nghỉ dưỡng của thành phố Tinh Sa có diện tích hơn 300 ngàn mét vuông, có thể coi là một căn cứ nhỏ.
Trước tận thế, khu nghỉ dưỡng của thành phố Tinh Sa còn có khu vực khách sạn, khu vực ngâm nước nóng, khu vực ăn uống, khu vực giải trí, khu vực tập thể hình vân vân và mây mây.
Sau tận thế, nơi này đã được người sáng lập hang Tiêu Tiền dọn sạch lũ zombie, khu vực khách sạn sáp nhập với khu vực ăn uống liền kề trở thành nơi ở của những người sống sót, khu vực suối nước nóng và khu vực tập thể hình trở thành nơi để những người sống sót vui chơi hay còn được gọi là khu vực giải trí, còn khu vực giải trí ban đầu đã trở thành khu vực buôn bán.
Xe của Cố Hựu Kỳ đi theo phía sau Thạch Ngọc Cầm, anh ta liếc sơ qua cảnh tượng bên ngoài cửa kính, cảm thấy hang Tiêu Tiền này chính là nơi mà những người sống sót có thể tự do hưởng lạc nhưng nếu chìm đắm quá sâu, e là bọn họ cũng cách c.h.ế.t không còn xa.
Anh ta có chút khinh bỉ nhưng ngoài mặt không hề để lộ chút gì.
Thạch Ngọc Cầm dẫn Cố Hựu Kỳ và những người khác đến bãi đậu xe sau đó đưa họ về khách sạn.
"Oa, đây là hang Tiêu Tiền ư?"
Trong hang Tiêu Tiền có rất ít trẻ con vì thế những người sống sót đi qua đều nhìn cô nhiều thêm vài lần, sau khi thấy Kiều Nghệ là một đứa bé xinh xắn đáng yêu được chăm sóc chu đáo thì ánh mắt bọn họ nhìn cô trở nên ghê tởm đáng khinh.
Thẩm Chi Hủ lạnh lùng quét mắt nhìn những người xung quanh rồi cúi người xuống bế hổ trắng nhỏ ở bên cạnh vào lòng.
"Sao dzạ?"
"Ngoan, để tôi bế em, nơi này không an toàn."
Kiều Nghệ không hề giãy giụa, cô cũng nhận thấy ở đây có rất nhiều ánh mắt ác ý đang nhìn mình.
Có tên ôn thần Thẩm Chi Hủ ở đây dọa cho sợ vỡ mật, mấy ánh mắt ác ý kia tản đi rất nhiều, nhất là khi nhìn thấy bọn họ không đến đây một mình mà đi theo cả đoàn người, đám người kia dù muốn làm gì thì cũng phải cân nhắc kỹ càng.