Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 236
Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:34:19
Lượt xem: 189
"Không cần, cứ kệ Ngao Ngao ở đây đi.”
Tâm trạng Kiều Nghệ trở nên tươi sáng, hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Hì hì, vẫn là Người đẹp ốm yếu biết ăn nói!
Không thể được, Thạch Ngọc Cầm chỉ có thể nói: "Anh Thẩm, người ngay thẳng không nói lời vòng vo, tôi biết anh cũng có dị năng không gian, tôi muốn hỏi anh đã sử dụng dị năng không gian để ra đòn tấn công như thế nào?”
Đôi mắt Kiều Nghệ kinh ngạc mở to, làm sao người phụ nữ này lại biết được?!
Thẩm Chi Hủ không ngạc nhiên mấy, còn nhướng mày thách thức: “Cô hỏi là tôi phải trả lời à?”
Thạch Ngọc Cầm: "..."
Cô ta hít sâu một hơi: “Anh có thể đưa ra điều kiện.”
"Đưa ra điều kiện?”
"Đúng, chỉ cần tôi có thể làm được.”
"Được thôi, một viên tinh hạch cấp 5 đổi lấy một câu hỏi, không cho ghi nợ."
Thạch Ngọc Cầm suýt chút nữa nôn ra máu.
Gã đàn ông này...
Rốt cuộc là gã này bị làm sao vậy hả?
Thạch Ngọc Cầm nghiến răng, miễn cưỡng nở nụ cười: “Anh Thẩm này, anh đang nói đùa đúng không?”
Một câu hỏi đổi một tinh hạch cấp 5, dm sao không ăn cướp luôn đi?
Thẩm Chi Hủ nhanh chóng lạnh mặt: “Trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí, tôi hy vọng cô biết điều đó.”
Anh dứt lời, cũng không quan tâm đến sắc mặt Thạch Ngọc Cầm sẽ cau có đến thế nào nữa mà dứt khoát nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của hổ trắng nhỏ rồi xoay người rời đi.
Mãi cho đến khi bọn họ đi xa, Thạch Ngọc Cầm mới tỉnh táo lại, đá mạnh vào tảng đá ở trên mặt đất, sau đó cô ta bình tĩnh lại thu dọn lại không gian của mình, đếm xem mình còn lại bao nhiêu tinh hạch.
Không phải là chỉ là tinh hạch cấp 5 thôi sao?
Cô ta mua được!
(Thẩm Chi Hủ: Nhà có 3 miệng ăn!)
...
Bọn họ trở lại chỗ nghỉ chân, Kiều Nghệ mở miệng hỏi: "Người đẹp ốm yếu, sao cái cô Thạch Ngọc Cầm này lại biết dị năng của anh? Liệu anh có gặp nguy hiểm không?”
"Đừng sợ, cho dù có nguy hiểm cũng là cô ta gặp nguy hiểm.”
"Hở?" Kiều Nghệ há hốc mồm.
"Thạch Ngọc Cầm là dị năng giả không gian cấp 5, hôm nay lúc tôi dùng dị năng giúp đỡ Cố Hựu Kỳ, cô ta đã nhận ra."
"À, tôi hiểu rồi." Kiều Nghệ không phải kẻ ngốc, cô nhanh chóng nghĩ đến vì sao Thạch Ngọc Cầm lại hỏi như vậy, chắc chắn cô ta cũng muốn có được tính công kích như Người đẹp ốm yếu!
“Anh sẽ nói cho cô ta biết sao?" Cô tiếp tục hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-236.html.]
"Miễn là cô ta có thể trả đủ tinh hạch.”
Kiều Nghệ đã hiểu nhưng vẫn có chút lo lắng, cô còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy mấy lời nham hiểm phát ra từ miệng của Người đẹp ốm yếu.
"Nhưng cho dù cô ta có biết cũng chưa chắc đã có thể học được."
"..." Biểu cảm của Kiều Nghệ có chút khó tả: “Làm cho dị năng không gian có tính công kích khó lắm hở?”
"Khó lắm." Thẩm Chi Hủ không nhớ nổi mình đã phải chịu bao nhiêu đau khổ khi cố thuần hóa sức mạnh không gian lúc trước, cũng may mọi chuyện đều là quá khứ, anh sẽ không nói ra nữa không lại khiến hổ trắng nhỏ lo lắng.
Kiều Nghệ nhìn chằm chằm vào Người đẹp ốm yếu một lúc lâu, biết những gì anh nói đều là sự thật.
"Vậy anh nghĩ cô ta sẽ dùng tinh hạch cấp 5 để hỏi anh sao?"
"Nếu là em, trước mặt có một con đường giúp em trở nên mạnh mẽ hơn, em có đi vào không?”
Đương nhiên rồi!
Kiều Nghệ đặt mình vào hoàn cảnh của Thạch Ngọc Cầm, nghĩ rằng cô ta chắc chắn sẽ trả linh hạch, hơn nữa tiêu tinh hạch xong còn chưa chắc có thể trở nên mạnh mẽ, cô không khỏi thắp một ngọn nến cầu nguyện cho Thạch Ngọc Cầm.
Thạch Ngọc Cầm gặp phải Người đẹp ốm yếu vốn là nhân vật phản diện này, vận may của cô ta có lẽ đã kết thúc.
(Thạch Ngọc Cầm: Con mẹ nó chứ)
Thạch Ngọc Cầm đã đưa ra quyết định sẽ sử dụng tinh hạch cấp 5 để đổi lấy những thông tin mà cô ta muốn biết từ chỗ của Thẩm Chi Hủ nhưng đợi cả tối rồi mà cũng không thấy Thẩm Chi Hủ đi ra ngoài một mình.
Cô ta không thể đợi được nữa đành phải quay trở lại đội ngũ, sau khi nói với những người còn lại trong đội về nhiệm vụ mới do bác sĩ Hà sắp xếp cộng với việc sẽ có người đến trợ giúp bọn họ thì đám người Điền Nhân Thục đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười vui sướng từ tận đáy lòng.
Sáng sớm hôm sau, Thạch Ngọc Cầm ăn một bữa sáng đơn giản rồi mới đi tìm Thẩm Chi Hủ.
Từ phía xa, cô ta đã nhìn thấy cô bé có hơi sợ người lạ tối qua đang dựa sát vào lưng Thẩm Chi Hủ lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu, hai cánh tay như ngó sen trắng nõn mềm mại của cô bé con lộ ra, đáp trên lưng anh tạo thành sự tương phản đối lập với quần áo sẫm màu của Thẩm Chi Hủ.
Thạch Ngọc Cầm không khỏi nhìn lên dọc theo cánh tay ngó sen, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô gái nhỏ.
Vì đêm qua tối tăm nên cô ta không chú ý đến ngũ quan của cô bé lắm, bây giờ nhìn dưới ánh sáng ban ngày, nước da của cô gái nhỏ trắng đến phát sáng, đường nét trên khuôn mặt thanh tú, hai má vẫn chưa mất vẻ núng nính của trẻ con trông chẳng khác gì một ngôi sao nhí trên TV, thậm chí là còn xinh đẹp hơn nhiều lần.
Bởi vậy có thể thấy được cô bé này chưa từng trải nghiệm cái gì gọi là sự tàn khốc của tận thế, được người ở bên cạnh nuôi dạy rất chu đáo.
Thạch Ngọc Cầm không hiểu sao lại có chút ghen tỵ, sau đó bắt đầu phán đoán thân phận của Kiều Nghệ.
Chẳng lẽ cô bé là em gái ruột của Thẩm Chi Hủ sao?
Ý nghĩ này vừa mới nhen nhóm trong đầu Thạch Ngọc Cầm đã nhanh chóng bị cô ta phủ nhận.
Một người họ Thẩm một người họ Kiều, dù cho có quan hệ thì chắc cũng là quan hệ thân thích nhỉ?
Hơn nữa, mái tóc dài trắng như tuyết cộng với đôi mắt lam nhạt không rõ sự đời cả cô bé khiến người ta nhìn vào đã nghĩ cô bé là con lai.
Ngay lúc Thạch Ngọc Cầm con đang đoán già đoán non, cô bé con như cảm nhận được gì mà ngẩng đầu lên, hai mắt chạm nhau, cô ta chưa kịp để lộ nụ cười thân thiện thì cô bé đã cúi đầu xuống, không biết nói gì với Thẩm Chi Hủ. Người đàn ông đẹp trai nhưng nguy hiểm theo đó ngước lên nhìn cô ta rồi lại thờ ơ cúi đầu xuống, đưa một cái bánh bao vẫn còn tỏa ra hơi nóng cho cô bé con.
Cô bé nhận được bánh bao thì vui mừng khôn xiết, đứng dậy khỏi lưng Thẩm Chi Hủ, chạy đến bên cạnh hổ trắng biến dị.
Ánh mắt của Thạch Ngọc Cầm cũng di chuyển theo động tác của cô bé, có thể nhìn thấy chiếc bánh bao trắng mềm to bằng nắm tay của người lớn bị cô bé xé làm đôi, lộ ra phần thịt màu nâu bên trong, cô bé cho một nửa vào miệng cắn một miếng, nửa còn lại thì đưa cho hổ trắng lớn biến dị ở bên cạnh.
Thạch Ngọc Cầm thấy vậy không khỏi cười giễu một tiếng.
Trẻ con thật đúng là trẻ con, dù hổ trắng biến dị có được con người nuôi dưỡng thì sao nào? Chung quy chúng vẫn là thú săn mồi, sao có thể ăn được thức ăn của con người kia chứ? Đối với chúng, thịt sống mới là mỹ vị nhân gian.